- Thiên Hạ Vô Song?

Trần A Nam liếm liếm môi khô, đôi mắt nhìn chằm chằm vào thùng rượu Thiên Hạ Vô Song.

Lý Kỳ thấy cậu ta sắp chảy nước miếng, mỉm cười, múc một bát, đưa cho Trần A Nam nói: - Ngươi nếm thử xem.

- Tiểu đệ được phép uống sao? Trần A Nam ngạc nhiên.

- Đương nhiên, uống thử đi.

Hai mắt Lý Kỳ sáng lên vẻ giảo hoạt, cười ha hả nói.

Trần A Nam hít một hơi, nhận lấy bát rượu, tu một hơi.

- Phốc!

Không đến một giây, Trần A Nam đã phun số rượu vừa uống ra ngoài.

- Cay quá, cay quá

Trần A Nam cay tới nhảy cẫng lên, hai tay phủi miệng.

Lý Kỳ lau rượu lẫn nước bọt trên mặt, vẻ mặt đầy buồn bực. Đúng là hại người hại mình mà.

Rượu bồ đào này vừa mới cất, độ cồn ít nhất cũng phải hơn năm mươi độ. Hơn nữa cực kỳ cay. Vừa rồi hắn cũng chỉ là muốn chỉnh Trần A Nam một vố. Không ngờ cậu ta lại phản ứng mạnh như vậy. Kết quả là phun hết rượu vào mặt mình.

Thực ra, đây mới chỉ là bán thành phẩm. Bởi vì hắn còn chưa tiến hành pha chế rượu. Pha chế rượu là một quá trình rất quan trọng và không thể thiếu trong việc cất rượu.

Các loại cất rượu nổi tiếng thế giới như Ngũ Lương Dịch, Whiskey, Brandi, rượu Kim, rượu Rum đều là dùng cách pha chế rượu cao cấp mới tạo thành.

Rượu vừa mới cất, cần phải pha chế khẩu vị thống nhất, trừ đi tạp chất, phối hợp mùi thơm. Mà pha chế rượu không đơn giản là trộn rượu với nước. Bất kể là hỗn hợp, sự cân bằng hương vị đều phải có kỹ thuật chuyên nghiệp.

Trải qua một phen thí nghiệm, Lý Kỳ rốt cuộc đã lục lọi ra một bí phương pha chế rượu.

Sau khi thí nghiệm thành công, Lý Kỳ bắt đầu quy mô chế tạo rượu Thiên Hạ Vô Song. Hơn nữa rượu Thiên Hạ Vô Song này không chỉ đơn giản là rượu nho. Trong đó có cả rượu táo, rượu cam, rượu lê, vân vân.

Lúc Lý Kỳ nhờ Ngô Phúc Vinh thu mua rượu trái cây, còn đồng thời mua rất nhiều hoa quả. Đó chính là nguyên liệu sản xuất Thiên Hạ Vô Song. Dù sao rượu trái cây này là thu mua. Về sau tự mình nhưỡng vẫn tốt hơn.

Mặt khác, Lý Kỳ còn nhờ Ngô Phúc Vinh tới Khúc Viện, mua chịu một ít men rượu. Hiện tại tài chính khẩn trương, cứ ghì sổ vào đó, về sau lại trả. Làm như vậy, một là có thể qua mặt triều đình. Hai là số men rượu đó có thể dùng cất rượu Whiskey.

Tuy bận rộn nhưỡng rượu, nhưng Lý Kỳ không quên chuẩn bị đồ ăn, chính làMón lẩu.

Nồi, bên Lưu thợ rèn đã chuẩn bị xong. Chỉ còn lại nguyên liệu để nấu lẩu.

Mà làm nguyên liệu cho nồi lẩu, thoải mái hơn nhưỡng rượu nhiều lắm.

Dù gia vị của thời này không hoàn thiện như đời sau. Nhưng hương vị chủ yếu là chua, cay, ngọt, mặn, đắng. Cho nên không khó để thay thế.

Không có hạt tiêu? Không sao, có thể dùng hoa tiêu, mù tạc, thù du để thay thế.

Không có mì chính? Thì dùng canh gà thay thế.

Hơn nữa gia vị của thời này không có chất bảo quản. Đều là đồ tự nhiên tinh khiết. Cho nên có thể yên tâm sử dụng, hương vị cũng rất thuần túy.

Điều duy nhất khiến Lý Kỳ tiếc nuối, chính là Bắc Tống cấm giếu trâu, bò. Bình thường phải đợi khi trâu, bò chết, mới được làm thịt bán. Cho nên thịt trâu, bò rất khan hiếm.

Tuy nhiên, điều này cũng không ảnh hưởng lớn. Dù sao có rất nhiều loại thịt để thay thế, như thịt dê, cá, thịt chó, thịt lợn

Sau khi hoàn thành gia vị cho lẩu, Lý Kỳ bỏ vào trong những cái bình đã chuẩn bị sẵn. Sau đó dùng vài dầu phong kín.

Còn chưa mở cửa buôn bán, nhưng mua xoong, nồi, chảo, chum vại đã tốn không ít tiền rồi.

Đợi khi Lưu thợ rèn mang nồi tới, Lý Kỳ liền nấu một nồi lẩu cho mọi người thưởng thức.

Hai chú cháu Ngô Phúc Vinh đã từng nếm qua đồ ăn khi đang đun nóng rồi, nhưng chưa từng nếm qua một món ngon như lẩu. Hơn nữa, bọn họ cũng thật không ngờ, mấy thứ nấm, rau dại bình thường không thu hút, vừa đặt vào trong nồi lẩu, thoáng cái trở nên rất mỹ vị.

Do cửa hàng chưa sửa xong, nếu không Ngô Phúc Vinh đã hận không thể khai trương luôn ngày mai. Món lẩu phối hợp với rượu Thiên Hạ Vô Song, tuyệt đối còn oanh động còn hơn cả món chao.

Bởi vì Lý Kỳ không biết khả năng chịu nhiệt của bọn họ thế nào. Cho nên trên bàn cơm, Lý Kỳ dặn dò bọn họ ăn ít một chút, đợi chín lại múc lên.

Nhưng Ngô Tiểu Lục không nghe. Ăn ngon như vậy, còn quan tâm gì tới lời dặn của Lý Kỳ nữa. Bất kể là thịt hay rau cỏ, đều ném vào trong nồi. Cũng mặc kệ đã chín chưa, liền gắp lên ăn. Có thể nói là không chút kiêng kỵ.

Kết quả, ngày hôm sau, Ngô Tiểu Lục che miệng chạy tới trước mặt Lý Kỳ khóc lóc kể lể. Nói rằng cậu ta bị trúng độc. Miệng mọc đầy mụn nước, cả đêm không hết.

Lý Kỳ nhìn cái miệng xưng vù của cậu ta, nhịn cười, một cước đá văng, mặc kệ cậu ta tự sinh tự diệt. Tối hôm qua Lý Kỳ đã cảnh cáo vô số lần, bảo cậu ta ăn ít một chút. Nhưng tiểu từ này coi lời của hắn như gió thoảng bên tai. Hôm nay lại chạy tới cầu cứu, Lý Kỳ sao có thể để ý tới cậu ta. Tuy nhiên vẫn bí mật bảo Ngô Phúc Vinh mua cho cậu ta vài thang thuốc hạ nhiệt.

Thấm thoát mấy ngày, Túy Tiên Cư rốt cuộc trang hoàng xong.

Lầu một có ba mươi bàn lớn. Lầu hai có hai mươi nhã gian. Lầu ba thì có bốn gian ghế lô và một đại sảnh. (Nhã gian: dùng bình phong để ngăn cách, tạo sự riêng tư cho thực khách)

Thời gian khai trương cũng đã quyết định vào ngày mùng mười của tháng. Cách hôm nay bốn ngày.

Dương Lâu bên kia, bởi vì có chao của Túy Tiên Cư giúp đỡ, bắt đầu quy mô phản công. Đánh cho Phỉ Thúy Hiên nhất thời không kịp trở tay.

Thái Mẫn Đức vạn lần không ngờ, dưới mí mắt của y, Túy Tiên Cư vẫn chơi một tay như vậy. Bán trực tiếp chao cho người khác. Hiện tại trong lòng y rất hối hận. May mà Lý Kỳ bán chao cho Dương Lâu chậm vài ngày. Cho nên chi nhánh của y mới tích lũy được một ít nhân khí. Giúp chi nhánh của Phỉ Thúy Hiên ở phía tây thành đứng vững gót chân. Dương Lâu muốn nhất cử đánh tan Phỉ Thúy Hiên, là chuyện không dễ dàng.

Thực lực của hai nhà có thể nói là ngang nhau, đánh cho khí thế ngất trời, căn bản chẳng quan tâm tới Túy Tiên Cư.

Đây chính là điều mà Lý Kỳ hy vọng nhìn thấy.

Một ngày này, Lý Kỳ và Bạch Thiển Dạ dẫn theo đám dân chạy nạn tới Túy Tiên Cư.

Trải qua một khoảng thời gian tĩnh dưỡng, đám hài tử kia không còn suy yếu như lúc trước. Tinh thần mỗi người đều rất hưng phấn. Hơn nữa trải qua Lý Kỳ huấn luyện, tố chất cũng được đề cao. Không còn lắm miệng hay là động chạm linh tinh. Rất có quy củ.

Ngô Tiểu Lục nhìn thấy có rất nhiều thiếu niên cùng tuổi với cậu ta tới, liền cực kỳ vui vẻ. Trong lòng Trần A Nam cũng rất là ngứa. Thỉnh thoảng quăng ánh mắt u oán về phía Lý Kỳ.

Lý Kỳ biết mấy ngày nay Trần A Nam nhưỡng rượu đã chán. Nên liền bảo cậu ta quay trở về Túy Tiên Cư.

Chuyện nơi đây, Lý Kỳ giao toàn bộ cho Ngô Phúc Vinh bố trí. Chính hắn thì cùng Bạch Thiển Dạ dẫn theo mấy vị đại nương đã lớn tuổi tới Tần phủ. Cả một phủ đệ lớn như vậy, chỉ có hai hạ nhân là Tiểu Đào và Trần đại nương, đúng là có chút khó coi. Cho nên Lý Kỳ tính toán cho mấy người này tới làm hạ nhân của Tần phủ. Coi như là sung mặt hàng.

Đi vào Tần phủ, sau khi giao mấy người cho Trần đại nương quản lý, liền cùng Bạch Thiển Dạ đi tới hậu đường.

Hiện tại trong hậu đường, Tần phu nhân và Tiểu Đào chính đang ngồi trước một cái bàn tròn. Trên bàn đặt một tấm lụa đỏ thật dài.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện