- Thất nương, muội cũng tới à. Tần phu nhân thấy Bạch Thiển Dạ, đứng dậy khẽ cười nói.

Ở nhà, Bạch Thiển Dạ đứng hàng thứ bảy. Theo lý thuyết, nên gọi là Bạch Thất Nương. Nhưng do thanh danh của nàng quá lớn, cho nên mọi người đều gọi nàng là Bạch nương tử.

- Ủa? Vương tỷ tỷ, mấy ngày không thấy tỷ, khí sắc của tỷ tốt hơn rất nhiều. Chắc là ăn linh đan diệu dược gì phải không? Bạch Thiển Dạ đi tới ngồi bên cạnh Tần phu nhân, mỉm cười hỏi. Dứt lời còn liếc qua Lý Kỳ.

- Bạch nương tử nói gì vậy. Phu nhân xinh đẹp vĩnh trú, tiên phúc vĩnh hưởng, thọ cùng trời đất. Cho dù có qua bảy tám chục năm, phu nhân vẫn bộ dáng như vậy. Lý Kỳ cười hắc hắc.

Tiểu tử này đúng là cái gì cũng dám nói.

Bạch Thiển Dạ nghe thấy vậy, liền cười khanh khách.

Tiểu Đào đứng một bên cũng buồn cười.

- Ngươi đừng nói linh tinh.

Tần phu nhân bị Lý Kỳ nói tới đỏ bừng khuôn mặt, trừng mắt nhìn Lý Kỳ, cả giận nói. Tuy nhiên, từ lúc Lý Kỳ chuyển tới Tần phủ, khẩu vị của nàng ngược lại tốt hơn trước rất nhiều. Mỗi bữa cơm đều ăn hai bát. Dáng người cũng vì vậy mà đẫy đà hơn lúc trước một ít, càng thêm mê người.

Lý Kỳ cười hắc hắc không đáp. Hắn biết nên dừng lúc nào.

- Vương tỷ tỷ, tấm lụa đò này dùng để làm gì?

Bạch Thiển Dạ cầm tấm lụa đỏ lên, thấy phía trên còn cài mấy bông hoa lớn, kinh ngạc hỏi: - Hoa này cũng là tỷ gắn vào?

Tần phu nhân gật đầu, hướng Lý Kỳ hỏi: - Ngươi xem có được chưa?

- Quá được ấy chứ.

Thực ra Lý Kỳ đã sớm chú ý tới tấm lụa đỏ, lúc này cười ha hả đáp.

Tần phu nhân lườm hắn một cái, thật không biết phải nói hắn thế nào. Mấy ngày này, thái độ của Lý Kỳ với nàng, có thể nói đã thay đổi một trăm tám mươi độ. Dù nàng nói cái gì, làm cái gì, mặc kệ tốt hay không tốt, Lý Kỳ đều khen ngợi hết lời, rất giống một kẻ nịnh nọt.

- Ngươi nhờ Vương tỷ tỷ làm cái này? Bạch Thiển Dạ nhìn Lý Kỳ, hỏi.

Lý Kỳ cười gật đầu.

- Cái này dùng để làm gì? - Cắt băng.

- Cắt băng?

Bạch Thiển Dạ không hiểu nhìn Lý Kỳ.

Lý Kỳ liền nói ý nghĩa của cắt băng cho Bạch Thiển Dạ nghe.

Bạch Thiển Dạ sững sờ, hỏi: - Điều này do ngươi nghĩ ra?

Lý Kỳ mặt dày mặt dạn gật đầu, sau đó nói: - Đúng rồi, ngày hôm đó Bạch nương tử cũng phải tới đấy.

- Ta cũng có phần sao?

"Đồ mồ hôi! Một minh tinh như ngươi không tới, lão tử việc gì phải hao tâm tổn sức như vậy."

- Đương nhiên. Nghi thức cắt băng sao có thể thiếu một đại tài nữ vừa mỹ mạo vừa thông minh như Bạch nương tử. À đúng rồi, tại hạ còn có một thứ quên chưa đưa cho Bạch nương tử.

Nói xong, Lý Kỳ lấy một cái miếng đồng hình chữ nhật từ trong ngực đưa cho Bạch Thiển Dạ.

Bạch Thiển Dạ nhận lấy miếng đồng nhìn. Chỉ thấy trên một mặt có khắc Túy Tiên Cư. Mặt kia thì khắc Thẻ hội viên Chí Tôn. Nàng kinh ngạc hỏi:

- Đây là cái gì?

- Thẻ hội viên chứ cái gì. Trên đó ghi rõ rồi mà? Lý Kỳ kinh ngạc đáp.

Bạch Thiển Dạ nói: - Ta biết.

- Biết rồi còn hỏi?

- Ta chỉ muốn hỏi miếng đồngThẻ hội viên này dùng để làm gì? Bạch Thiển Dạ cơ hồ sắp sụp đổ, cắn răng nói.

- À, thì ra Bạch nương tử muốn hỏi cái này. Cho dù Bạch nương tử không hỏi, tại hạ cũng định giải thích qua.

Lý Kỳ mỉm cười, vung tay lộ vẻ khoa trương nói: - Tác dụng của thẻ hội viên không phải tầm thường. Đầu tiên, chỉ có những người có thẻ, mới có tư cách thưởng thức món ăn mà đích thân tại hạ nấu. Thứ hai, mỗi khi tại hạ nghiên cứu ra một món ăn mới, sẽ sai người mời những người có thẻ nếm thử miễn phí. Nhưng nếu như người nào muốn ăn nữa, thì phải trả tiền. Cuối cùng, cũng là điều quan trọng nhất, chính là thẻ hội viên Chí Tôn mà Bạch nương tử đang cầm là thứ độc nhất vô nhị. Tại hạ mới chỉ chuẩn bị một thẻ duy nhất. Người có được thẻ này, không chỉ được hưởng thụ hai đãi ngộ đầu tiên. Hơn nữa bổn điếm còn miễn phí vĩnh viễn. Nghe rõ, chính là miễn phí vĩnh viễn. Đương nhiên, chỉ có tác dụng cho một mình Bạch nương tử.

- Miễn phí vĩnh viễn?

Bạch Thiển Dạ giật mình hỏi: - Vì sao? Nàng nghĩ mãi không thông. Một người vắt cổ chày ra nước như Lý Kỳ, vì sao hôm nay lại hào phóng như vậy.

- Thất Nương, những ngày này muội vì Túy Tiên Cư chạy ngược chạy xuôi. Không chỉ cung cấp chỗ ở cho những hạ nhân kia. Còn dạy cho bọn họ biết chữ. Cho nên tấm thẻ này là chúng ta tỏ lòng biết ơn. So với những việc mà muội đã làm, thật đúng là không có ý nghĩa. Tần phu nhân lộ vẻ cảm động, khẽ cười nói.

- Vương tỷ tỷ, tỷ đâu cần khách khí với muội như vậy. Dù sao muội cũng chưa làm được cái gì.

Hai má Bạch Thiển Dạ đỏ bừng, nói: - Vương tỷ tỷ, thẻ hội viên Chí Tôn này nhất định là do tỷ bảo hắn làm phải không?

Tần phu nhân mỉm cười lắc đầu, nhìn Lý Kỳ nói: - Đây là chủ ý của hắn. Cũng là hắn bảo tặng tấm thẻ cho muội.

- Là ngươi? Bạch Thiển Dạ kinh ngạc hỏi.

"Mịa! Đây là ánh mắt gì vậy?"

Lý Kỳ nhún vai đáp: - Cũng không thể nói là tại hạ. Mà là Túy Tiên Cư tặng cho Bạch nương tử. Sau này Bạch nương tử nên gọi thêm nhiều bằng hữu tới Túy Tiên Cư ăn cơm đấy.

"Chỉ biết ngươi không hào phóng như vậy"

Bạch Thiển Dạ hừ một tiếng, lại hỏi: - Đúng rồi, vừa nãy ta nghe ngươi nói, còn có những thẻ hội viên khác?

Lý Kỳ gật đầu đáp: - Đương nhiên. Ngoài Chí Tôn ra, chúng ta còn cung cấp thẻ hội viên bình thường, thẻ hội viên Hoàng Kim.

- Vậy chắc là rất đắt? Bạch Thiển Dạ nghi ngờ hỏi.

Lý Kỳ lắc đầu: - Không đắt, một chút cũng không đắt, hoàn toàn không mất một xu.

- Cái gì?

Bạch Thiển Dạ kinh hãi: - MộtMột xu cũng không cần?

- Đương nhiên.

Lý Kỳ gật đầu: - Tuy nhiên, nếu muốn được thẻ hội viên bình thường, thì phải gửi ba mươi xâu tiên. Thẻ hội viên Bạch Kim thì cần sáu mươi xâu tiền. Tiền vẫn là tiền của ngươi, chẳng qua là để tạm ở Túy Tiên Cư mà thôi. Sau này ngươi ăn cơm có thể dùng thẻ để thanh toán. Hơn nữa, người cầm thẻ tới Túy Tiên Cư ăn cơm, cũng có một số ưu đãi. Có thể nói là đáng đồng tiền bát gạo.

Rung động!

Bạch Thiển Dạ nghe xong liền thẫn thờ tại chỗ.

Tần phu nhân thấy bộ dáng này của Bạch Thiển Dạ, khóe miệng lộ nụ cười thản nhiên. Hôm trước lúc nàng nghe Lý Kỳ giới thiệu về thẻ hội viên, biểu lội của nàng cũng giống hệt Bạch Thiển Dạ.

- Xem ra cuộc sống sau này của Thái viên ngoại sẽ gian nan đây. Sau khi hồi phục tinh thần, Bạch Thiển Dạ hơi trầm ngâm, liền hiểu ra lợi ích trong đó, khẽ thở dài nói.

"Điều này còn phải nói ra sao. Lão tử chính là khắc tinh của lão hồ ly kia".

Lý Kỳ khẽ cười lạnh lùng.

Ba người hàn huyên một lúc, bỗng Trần đại nương cầm theo một cuộn vải đỏ chạy vào.

Cuộn vải này đương nhiên là Lý Kỳ nhờ bà ta chuẩn bị.

Lý Kỳ cảm ơn một tiếng, bảo Trần đại nương đặt cuộn vải lên mặt bàn.

Đợi cho Trần đại nương lui ra, Lý Kỳ mở cuộn vải. Chỉ thấy đó là ba miếng vải đỏ dài chừng một trượng được cuộn lại với nhau.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện