Viên Quỳnh miên man suy nghĩ mình mỗi ngày đều phải chịu đựng áp lực lớn như vậy đến tột cùng là vì cái gì? Tuổi trẻ tràn đầy tinh lực, lại chỉ có thể sống trong bóng đêm, tiền một tháng nàng kiếm được cũng chỉ đủ một ngày chi tiêu của người ta.

Không cần phải lý do đặc biệt gì, chỉ vì muốn nàng vui vẻ liền tặng cho nàng chiếc xe thể thao hàng hiệu, cũng chẳng thèm đắn đo, giống như tặng nàng một ly cà phê rẻ tiền.

Viên Quỳnh không thích chưng diện cũng không có tham hư vinh, nhưng không có nghĩa nàng đối với vật chất không có ham muốn.

Nàng thích xe, nàng từng sưu tầm rất nhiều tạp chí về xe, nằm mơ cũng muốn có cho mình một chiếc xe thể thao, nay giấc mơ đã thành hiện thực, nàng đã có được một chiếc xe thể thao hàng hiệu thuộc về mình, làm cho nàng cảm thấy vô cũng thoả mãn, là loại cảm giác mà trước đây nàng chưa từng có được.

Viên Quỳnh bỗng nhớ đến trước kia cùng Trình An Nhi ở chung một chỗ, chịu rất nhiều khổ sở.

Trình An Nhi là loại người không biết đủ, thường xuyên qua lại với một số tên thiếu gia nhà giàu, đi hẹn hò, đi ăn tối.

Viên Quỳnh lại không có biện pháp quan minh chính đại can thiệp vào chuyện của nàng ta, nhiều lúc nàng chỉ biết trốn trong một góc phòng liếm láp vết thương.

Nếu lúc đó nàng có tiền, có thể thoả mãn hết thảy nhu cầu của Trình An Nhi, Trình An Nhi làm sao có thể giao du với đám người loạn thất bát tao* đó? Lại làm sao có thể bị bạn trai cũ lôi xuống nước, bức đến mức đường như ngày hôm nay? *loạn thất bát tao: hỗn loạn, lộn xộn.

Ngoài ra cũng được dùng để miêu tả tâm trạng lo lắng, rối bời.

Con người sống cả đời, đến tột cùng là nên hưởng thụ đúng lúc hay là nên giữ vững tín ngưỡng của mình?

Viên Quỳnh lại nghĩ tới Ngô Phong, tuy rằng tàn nhẫn độc ác, nhưng cô đối với mình lại không phải như vậy, cô sẽ vì cảm xúc của nàng mà kìm chế lại tính nóng nảy của bản thân, đem bản thân giao cho Viên Quỳnh, cô muốn để nàng thao túng mình, Viên Quỳnh nhìn ra được Ngô Phong là người thích thao túng người khác, nhưng cô ấy vì Viên Quỳnh mà cố gắng thay đổi bản thân.

Viên Quỳnh hiện tại càng ngày càng được cô tin tưởng, nếu không phải cô ấy bị tình yêu che mờ mắt, Viên Quỳnh có thể lấy được sự tin tưởng của cô dễ dàng như vậy ư? Dễ dàng lợi dụng tình cảm của cô?

Vì cái gì cô ấy là trùm buôn bán ma tuý? Vì cái gì mà mình lại là cảnh sát?

Viên Quỳnh bỗng đạp mạnh thắng, chiếc xe thể thao đang chạy nhanh bỗng nhiên bị thắng gấp xém nữa lật xe, chiếc xe phía sau thấy Viên Quỳnh thắng gấp, nhất thời phản ứng không kịp, thiếu chút nữa tông vào xe Viên Quỳnh, lúc đi ngang qua chiếc xe thể thao của Viên Quỳnh, người kia tức giận mắng chửi.

Viên Quỳnh cũng không thèm để ý, nàng đậu xe ở ven đường, đi tới xe bán hàng rong gần đó mua mấy chai bia và một gói thuốc lá, chạy tới bờ biển ngồi xuống, một bên hút thuốc, một bên uống bia.

Gió biển mang đến từng trận cảm giác mát lạnh, Viên Quỳnh không khỏi rùng mình một cái, nhìn xuống dưới chân, nước biển đen kịt mơ hồ có thể thấy được bộ dáng của nàng, tóc tai tán loạn, ánh mắt mang vẻ hung hãn, nàng mặc một thân áo khoác màu xanh quân đội cổ áo rộng mở, để lộ chiếc áo thun ba lỗ màu đen bên trong, miệng ngậm điếu thuốc, một tay cầm chai bia đặt cạnh chân, một thân khí chất trưởng thành, từ lâu đã không còn là cô gái vừa mới tốt nghiệp học viện sảnh sát, mang theo ba phần hơi thở ngây ngô Vương Lỵ Nỉ.

Hoàn cảnh có thể tạo nên khí chất con người, hiện tại nếu nàng không cố ý thu liễm khí chất của mình, người khác có thể từ trên người nàng cảm thấy được hơi thở cứng rắn và lạnh lẽo như Ngô Phong, chẳng qua là nàng so với Ngô Phong có vẻ lưu manh hơn một chút.

Hiện tại nàng ngoại trừ nội tâm kiên trì, thì cùng Ngô Phong có khác gì nhau?

Nếu nàng có thể buông bỏ thứ gọi là chính nghĩa kia, thì tiền tài, mỹ nữ đều có thể dễ có được, ít nhất là có thể có được hạnh phúc trước mắt, sẽ không giống như tình cảnh hiện tại.

Giống như mấy loại ruồi bọ đậu trên tấm kính thuỷ tinh, trước mắt là tương lai sáng lạn vô hạn, nhưng đường ra lại không có một cửa.

Giữ vững ý niệm trong lòng, đến tột cùng có ý nghĩa không?

Bất tri bất giác, mấy chai bia đã bị uống hết, Viên Quỳnh cảm thấy dạ dày khó chịu đến đòi mạng, nhìn ngã tư đường không có lấy một bóng người, Viên Quỳnh đứng dậy, nàng cần phải trở về.

Nhưng là nàng vừa mới đi được hai bước, cảm giác say liền ập tới, bụng liền cồn cào muốn ói, đầu óc choáng váng hoa cả mắt, dưới chân không có sức, mềm nhũn lảo đảo, suýt chút nữa là té xuống biển.

Lúc này, một bàn tay xuất hiện đỡ lấy nàng, Viên Quỳnh không thấy rõ đối phương là ai, mở miệng định hỏi thì đã không nhịn được nôn thốc nôn tháo, một bàn tay vỗ vỗ sau lưng nàng.

Một giọng nói: "Thời điểm áp lực càng lớn thì càng phải biết điều chỉnh tâm lý của mình, tôi thấy cô là một người rất kiên cường, sẽ không vì vậy mà sụp đổ đúng không?".

Viên Quỳnh không trả lời, nôn đến không biết tròi đất, nôn xong liền mơ mơ màng màng thiếp đi.

Nàng mơ hồ cảm thấy có một người bế nàng lên đặt vào xe, sau đó nàng không còn biết gì nữa, mơ mơ màng màng thiếp đi.

Sáng sớm tỉnh lại, Viên Quỳnh phát hiện mình đang nằm trên giường của một khách sạn, sắc trời đã sáng bừng, nàng ngồi dậy đỡ đầu, đầu đau đến độ độ muốn nứt ra, nhìn thấy trên tủ đầu giường có một tờ giấy, trên tờ giấy viết: [Vì để an toàn nên tôi không có đưa cô về nhà mà đưa tới nơi này, phụ nữ chung quy vẫn là phụ nữ, cô có khả năng bảo vệ mình lúc còn tình táo, nhưng uống say thành như vậy, lỡ gặp phải người xấu thì biết làm sao đây.

Với lại phải kiên cường lên, không phải chỉ có một mình cô chiến đấu.] Đằng sau nét chữ nguệch ngoạc còn vẽ thêm cái mặt cười.

Viên Quỳnh nở nụ cười, cầm tờ giấy dùng bật lửa đốt đi.

Buổi tối, Viên Quỳnh không trở về nhà, Ngô Phong giữ nàng ở lại nhà cô, sau một hồi mây mưa, Ngô Phong nói với nàng, khuya phải đi lấy hàng.

Đến rạng sáng hơn hai giờ một chút, Hoàng Vĩ Thịnh cùng A Đạt đến đây, bởi vì mấy lần trước chuyển hàng và lấy hàng đều xảy ra chuyện.

Nhất Đạo Môn cùng Ngô Phong hai bên đều tổn thất rất lớn, gần đây tin tức lại phong phanh, cho nên lần này Ngô Phong tự mình đi lấy hàng.

Ngô Phong từ gầm giường phòng ngủ lôi ra một cái vali.

Mở ra, bên trong toàn là vũ khí, những người này bình thường ra khỏi cửa đều không mang theo vũ khí, chỉ có vài thời điểm có việc mới mang theo vũ khí.

Vũ khí bao gồm mấy cây súng lục, hai súng máy tự động, hai cây súng 85 gắn ống giảm thanh, nhìn đến hai cây súng máy tự đông, Viên Quỳnh âm thầm thở dài, thời điểm trước kia khi nàng còn trong đội hình cảnh, đội hình cảnh cũng không có mấy cái trang bị này....

Ngô Phong, Viên Quỳnh, Hoàng Vĩ Thịnh cùng A Đạt đều cầm súng lục, mấy cây súng hạng nặng khác được Ngô Phong giao cho mấy tên đàn em to con.

Ngô Phong lại lấy ra bên người một con dao găm, vén ống quần lên cột dao găm vào ống chân, Viên Quỳnh nhìn thấy con dao găm mắt liền sáng lên, đi tới lấy ra khỏi chân Ngô Phong nhìn kỹ.

Đây là một con dao găm được trang bị bởi quân đội Hoa Kỳ khi còn tại ngũ, chuẩn hình mã tấu M9.

Các yếu tố chính tiêu chuẩn của M9 Saber: đâm, cắt, chém, chẻ bất kỳ.

Thông qua lưỡi dao và vỏ dao ghép lại, có thể cắt được miếng thép có đường kính dưới 4mm.

Mặt sau của dao hình răng cưa, có thể cắt các thanh khổ và thép, còn có thể cắt các loại dây điện cao thế dưới 3500V.

Có thể vặn các tua vít bằng phần thép nhô ra đầu kẹp dao găm, mũi dao được gia công có độ bền cao, chắc chắn và bền bỉ, có thể cắt lát mấy lon thiếc.

Phần cán dao có trang bị một cái vòng, có thể mở nắp chai bia một cách dễ dàng.

Phía cuối đuôi dao có đặt mấy viên đá lửa, có thể dùng trong hoàn cảnh bức thiết.

Điều quan trọng nhất là phần răng cưa trên lưỡi dao có tính sát thương rất cao, ngay cả khi nó không thể một nhát lấy mạng đối phương, nhưng vết thương do răng cưa để lại cũng không thể tự lành, nếu không được chữa trị kịp thời, vết thương có thể dẫn đến chảy máu quá nhiều rồi tử vong.

Viên Quỳnh nhìn dao găm đến nỗi con mắt phát sáng, nhìn Ngô Phong nói: "Con dao này cho em được không?".

Ngô Phong chần chừ nói: "Quay về tôi cho em con dao còn tốt hơn".

Viên Quỳnh không buông tha nói: "Xe thể thao hàng hiệu còn có thể cho được, một con dao thì có tính là gì".

Không nói nhiều liền tháo con dao trên cổ chân Ngô Phong xuống, cột vào cổ chân mình.

Viên Quỳnh cười nhìn Ngô Phong, nói: "Chị yên tâm, em nhất định sẽ bảo vệ chị".

Ngô Phong cắn răng nhéo nhéo mặt nàng, không nói gì.

Viên Quỳnh cười, nàng thật là thích con dao găm này, trước cũng chỉ nhìn thấy hình ảnh trên tạp chí, bây giờ được nhìn thấy hàng thật, này muốn có được nó cũng là điều bình thường.

Nhưng trong lòng nàng mơ hồ có một suy nghĩ, nàng không muốn thấy Ngô Phong giết người tạo nghiệt quá nhiều.

Địa điểm giao hàng là ở trên biển, đến bến tàu, đã có một chiếc du thuyền đứng đợi bon họ, và người đi lên du thuyền, du thuyền liến hướng về biển sâu đi tới.

Du thuyền đi được hơn hai mươi hải lý, nhìn đến phía trước có một con thuyền chở hàng, du thuyền mở đèn tín hiệu, thuyền hàng di chuyển lại gần.

Đặt một miếng ván gỗ làm cầu nối, Ngô Phong mang theo Hoàng Vĩ Thịnh, A Đạt còn có Viên Quỳnh, đi đến thuyền của đối phương.

Bốn người lên thuyền, đi vào trong khoang thuyền, Viên Quỳnh lại bị người của đối phương giữ lại.

Viên Quỳnh trong lòng hoảng sợ, chẳng lẽ trên thuyền này có người nhận ra nàng, nhưng trên mặt lại không có biểu hiện gì.

Một người đàn ông trong khoang thuyền đi ra, dáng người tầm trung, cơ bắp cuồn cuộn, vẻ mặt dữ tợn.

Ngô Phong nhìn thấy người đàn ông, nói: "Thần đại ca, anh cũng có thể tự thân ra trận?"

Người đàn ông tên Hoàn Thần, là người Thái Lan, hắn nhìn Viên Quỳnh nói: "Người mới, không có gì đâu, chỉ là chút quy củ".

Ngô Phong nhún vai, không nói gì.

Lôi kéo Viên Quỳnh, người kia nhìn Viên Quỳnh nói: "Giơ hai tay lên".

Viên Quỳnh giơ hai tay lên, người kia bắt đầu lục soát người nàng, những người này phòng bị vô cùng nghiêm mật, mặc dù đã vô số lần cùng Ngô Phong giao dịch, nhưng khi xuất hiện người mới, vẫn là cực đề phòng.

Soát người Viên Quỳnh không phải là tìm vũ khí, bởi vì bon họ song phương đều mang theo vũ khí.

Cái bọn họ muốn tìm trên người Viên Quỳnh là thiết bị truyền tin vô tuyến.

Tên soát người Viên Quỳnh, soát cẩn thận từ dưới đùi, chân, lưng, cổ áo và thắt lưng của Viên Quỳnh đều không thấy gì, hắn liền đặt tay lên mông của Viên Quỳnh, bàn tay nóng hổi sờ quanh mông Viên Quỳnh.

Viên Quỳnh cười khẽ, nói: "Mông thì có thể giấu cái gì? Áo lót của tôi khá lớn, nói không chừng có thể giấu đồ vật gì đó, anh có muốn nhìn xem một cái không".

Nói xong thả hai tay xuống, kéo cổ rộng cổ áo.

Hắn cười xấu xa, vẻ mặt dâm đãng nhìn vào hướng cổ áo của Viên Quỳnh.

Viên Quỳnh cười hỏi: " Nhìn thấy cái gì không?".

Hắn chậc lưỡi nói: "Phong cảnh vô cùng đẹp".

Lời còn chưa dứt, Viên Quỳnh liền cho hắn một cái tát thật mạnh vào mặt, hắn thẹn quá hoá giận, liền lấy súng trong thắt lưng ra, nhắm ngay Viên Quỳnh.

Nhưng là tốc đọ của Viên Quỳnh so với hắn còn nhanh hơn, đứng trước họng súng, Viên Quỳnh nhanh tay chế trụ cổ tay hắn, nhanh chóng đoạt lấy súng.

Người đối phương thấy vậy lập tức rút ra súng, chĩa vào mấy người Ngô Phong.

Viên Quỳnh cười lạnh ném súng đi, Ngô Phong không thèm quan tâm tới mấy họng súng đang chĩa vào mình, nhìn Hoàn Thần, nói: "Thần đại ca, đàn em của anh cũng quá vô học đi?".

Hoàn Thần nở nụ cười, ý bảo đám đàn em buông súng xuống, nhìn Ngô Phong, nói: "Cô làm sao tìm được đàn em như vậy a? Kỹ năng tốt đấy, còn rất có can đảm".

Ngô Phong cười nói: "Cô ấy không phải đàn em của tôi, cô ấy là người phụ nữ của tôi".

Viên Quỳnh nghe thấy lời của cô, trong lòng liền cảm thấy ấm áp, quay đầu nhìn Ngô Phong, thấy trên mặt cô mang theo tươi cười, thần sắc tự nhiên, dường như trong lòng đã sớm xác nhận Viên Quỳnh chính là người phụ nữ của cô, cho nên thời điểm nói ra câu ấy, vô cùng tự nhiên.

Hoàn Thần ngây người một lúc, lập tức phản ứng lại nở nụ cười.

Ngô Phong cũng cười, ánh mặt lại dừng trên người Hoàn Thần, nói: "Thần đại ca, nếu người phụ nữ của anh bị người ta đụng chạm, anh sẽ xử lý hắn như thế nào?".

Hoàng Thần tươi cười lại biến thành cười gượng, nhìn ánh mắt Ngô Phong sau đó đi tới chỗ của tên vừa mới lục soát người Viên Quỳnh, tay đấm chân đá, miệng mắng: "Thằng khốn, mắt nhìn người mộ chút cũng không có, đầu óc ngu si, suốt ngày chỉ biết nghĩ đến chuyện chơi gái.

Tên soát người bị đánh kêu la thản thiết, Ngô Phong lại mỉm cười nói: "Quên đi, đừng đánh nữa, hắn ta là đàn em của anh, anh đánh hắn cũng chỉ ra vẻ thôi, không cần diễn trò cho tôi coi".

Ngô Phong lời nói giống như khuyên can, nhưng thực tế là chê hắn ra tay không đủ mạnh.

Hoàn Thần nghe thấy, tức giận đá một cước vào bụng dưới của tên đó, người nọ hét ra một tiếng kêu la thảm thiết hàng thật giá thật, sắc mặt hoàn toàn trở nên xanh tím, Hoàn Thần lại đá hắn mấy cái.

Ngô Phong lúc này mới nói: "Được rồi, được rồi, anh cũng không cần đánh chết hắn".

Hoàn Thần dừng tay, quay đầu cười cười.

Mang theo mấy người vào khoang thuyền, Ngô Phong đi vào khoang thuyền ngồi trên chiếc sô pha cũ nát, nhìn Viên Quỳnh nói:"A Quỳnh, lại đây".

Viên Quỳnh đi tới, ngồi bên cạnh cô, Ngô Phong ôm eo nàng, nhìn Hoàn Thần, hỏi: "Có bao nhiều hàng?".

Hoàn Thần đáp: "Một trăm bảy mươi miếng".

Viên Quỳnh nghe thấy liền sợ hãi, miếng là tiếng lóng của bọ buôn ma tuý, một miếng là bảy trăm gram ma tuý, mà một trăm bảy mươi miếng là hơn một trăm kí.

Ngô Phong nói: "Lần này thì sao? Cho tôi xem hàng".

Hoàn Thần đưa ra túi hàng mẫu, nói: "Hàng số Năm, tuyệt đối là hàng tốt, cô yên tâm".

Ngô Phong bĩu môi, mở ra gói hàng, đem một ít bột trắng để lên mu bàn tay, rất nhanh, bột trắng liền biến thành trong suốt, biến mất trên mu bàn tay.

Viên Quỳnh lại một lần nữa hoảng sợ không thôi, lần này độ tinh khiết của ma tuý cao tới 99%, thậm chí còn có thể cao hơn, độ tinh khiết càng cao, độ nguy hại của ma tuý càng lớn, càng dễ dàng trở nên nghiện.

Viên Quỳnh nhìn Ngô Phong vừa lòng cười, cũng mỉm cười theo, dường như thực sự vì Ngô Phong mà vui mừng.

Rất nhanh hai bên giao dịch hoàn tất, Hoàn Thần chỉ huy đàn em giúp đàn em của Ngô Phong chuyển hàng lên thuyền.

Du thuyền hướng về đất liền di chuyển, đi được không bao lâu, trong màn đêm đen kịt truyền đến một trận âm thanh của động cơ thuyền.

Một tên đàn em đi tới bên người Ngô Phong nói: "Đại tỷ, là bọn cớm".

Nói xong đưa cho Ngô Phong ống nhòm, Ngô Phong cầm lấy ống nhòm nhìn về phía biển.

Viên Quỳnh nhìn ống nhòm trong tay cô, lại âm thầm thở dài, trang bị đầy đủ như vây, nàng xuất thân từ hình cảnh còn chưa có gặp qua.

Ngô Phong buông xuống ống nhòm nói: "Đừng lo, bọn họ chỉ đi tuần tra theo lệ thôi, không phải nhằm vào chúng ta, không cần tự làm rối loạn trận tuyến".

Khi đang nói chuyện, trong màn đêm phủ kín mặt biển, một chiếc ca nô rà rà tiến sát vào du thuyền, ngồi trên ca nô có ba người hải cảnh trang bị vũ trang hạng nặng.

Một người hải cảnh giơ lên loa phát thanh nói với bọn họ: "Du thuyền phía trước, cảm phiền ngừng di chuyển, theo lệ kiểm tra, cảm ơn đã phối hợp".

- --------------------------------------------------------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện