Chiếc ca nô dần dần tới gần, Viên Quỳnh âm thầm lấy súng trên người và dao găm dưới ống chân đưa cho Ngô Phong.
Dù sao nàng cũng cùng cảnh sát Hồng Kông đụng mặt mấy lần, cẩn thận một chút tốt hơn, mấy cây súng hạng nặng được đem đi giấu cẩn thận.
Ba tên hải cảnh đi lên thuyền, một người dẫn đầu hỏi: “Ai là chủ thuyền?”.
Chủ thuyền đứng dậy, đây là một tên đàn em của Ngô Phong, du thuyền thường để ở bến tàu dùng để cho thuê, thời điểm có hàng đến Ngô Phong sẽ gọi cho hắn, kêu hắn đi nhận hàng.
Hải cảnh nhìn chủ thuyền, hỏi: “Đêm khuya còn rời bến làm gì?”.
Ngô Phong dựa vào lan can thuyền, nghe thấy, lười nhác nói: “Ngài cảnh sát à, tôi rời bến đi hóng gió, về trễ được không?”.
Hải cảnh quay đầu nhìn thấy Ngô Phong, liền cười lạnh nói: “Thì ra là cô Ngô, hôm nay lại rảnh rỗi ra ngoài đi chơi?”.
Ngô Phong cười cười, nói: “Ngài cảnh sát thật biết nói giỡn”.
Hai gã hải quan phía sau đã đi vào trong khoang thuyền, tiến hành theo quy định để kiểm tra, một lúc sau liền đi ra, nhìn tên hải cảnh kia lắc đầu, tên hải cảnh kia có chút thất vọng, ánh mắt lại nhìn đến Viên Quỳnh đang đứng bên cạnh Ngô Phong.
Nhìn nhìn Viên Quỳnh hồi lâu, lại nói: “Tôi sao lại cảm thấy cô gái này nhìn có chút quen mắt?”.
Một tên hải cảnh lại gần lỗ tai hắn nói gì đó, tên hải cảnh ấy liền nở nụ cười, nói: “Chúng tôi nghi ngờ cô gái này có liên quan đến vụ bắn nhau ở bến tàu Vịnh Thâm Thuỷ gần đây, mời cô theo chúng tôi về cục cảnh sát hỗ trợ điều tra”.
Viên Quỳnh thở dài một hơi, vẻ mặt bất đắc dĩ, trong lòng kỳ thật đã biết trước chuyện này sẽ xảy ra.
Tên hải cảnh lấy ra còng tay còng Viên Quỳnh lại.
Ngô Phong nhìn Viên Quỳnh, nói: “Đừng lo, em cứ đi theo họ, ở trỏng mấy tiếng là ra được à”.
Cô vừa nói những lời này vừa nhìn mấy tên hải cảnh cười cười, vốn là nụ cười mang đầy vẻ khiêu khích, lại càng phát ra vẻ kiêu ngạo và thị uy.
Viên Quỳnh nhìn cô cười cười, đi theo mấy tên hải cảnh ngồi lên ca nô rời đi.
Ma tuý trên du thuyền không được để trong kho hàng hoá mà được đặt trong một cái lưới, được cột lại với dây thừng rồi thả xuống biển, cách làm này rất khó bị phát hiện, thậm chí nếu có bị phát hiện, chúng cũng có dễ dàng cắt đứt dây thừng, để ma tuý chìm xuống biển, cảnh sát sẽ không tìm được chứng cứ chống lại chúng.
Ba tên hải cảnh đưa Viên Quỳnh về cục cảnh sát.
Viên Quỳnh bị nhốt trong phòng thẩm vấn, đợi một lúc liền có hai người bước vào phòng thẩm vấn, chính là A Văn cùng Mạc sir.
Viên Quỳnh thở dài một hơi, xem ra phải nếm mùi đau khổ rồi.
A Văn vừa đi vào đã đem chiếc đèn bàn chĩa vào mặt Viên Quỳnh, đó là loại đèn sợi đốt 100W, nhìn Viên Quỳnh hỏi: “Ngô Phong rời bến tàu có phải đi giao dịch ma tuý không?”.
Viên Quỳnh giơ tay lên che ánh sáng của ngọn đèn, nói: “Cô cảm thấy tôi sẽ nói cho cô biết sao?”.
A Văn cười lạnh, nói: “Cô tốt nhất nên nói ra, tôi đang nghẹn khí đang không có nơi phát tiết”
Nói xong nàng ta nhìn sang Mạc sir đang ngồi sau bàn, Mạc sir ngồi ở chỗ kia vẻ mặt hờ hững không quan tâm.
A Văn từ trong túi quần lấy ra một cái đồ kẹp ngón tay, nhìn Viên Quỳnh nói: “Cô thử cái này trước nha?”.
Nói xong mở còng tay của Viên Quỳnh ra, vặn hai tay Viên Quỳnh ra sau lưng, đem hai ngón tay cái của Viên Quỳnh để vào đồ kẹp ngón tay.
Viên Quỳnh bất đắc dĩ nói: “Các người lạm dụng tư hình”.
A Văn nói: “Ai thấy nói chúng tôi lạm dụng tư hình, có nhân chứng không? Có bằng chứng không?”.
Viên Quỳnh không nói được gì, loại thử đoạn này trước kia nàng cũng hay dùng để đối phó với mấy tên buôn ma tuý.
Ban đầu sẽ không cảm thấy gì, chỉ là có chút khó chịu, nhưng sau khi qua hơn mười phút, hai mươi phút, hai ngón tay sẽ đau nhức không thôi, giống như có mấy ngàn cây kim đang đâm vào, thống khổ không chịu được, nhưng lại không lưu lại dấu vết.
A Văn đứng cạnh nàng, nói: “Cô có thể từ từ nói cũng được”.
Viên Quỳnh vẻ mặt bướng bỉnh, ba phần tươi cười, bảy phần vô lại, nói: “Hai ta đều là phụ nữ, phụ nữ với phụ nữ cần gì làm khó nhau”.
A Văn cắn răng nhìn nàng, giơ tay cho nàng một bạt tay.
Viên Quỳnh bị đánh đến nghiêng mặt sang một bên, quay đầu lại chậc lưỡi nói: “Quả nhiên độc nhất là lòng dạ đàn bà, cái tát này chắc chắn lưu lại dấu, chờ tôi ra ngoài tôi sẽ đi chụp hình xác nhận thương tật, khiếu nại các người ngược đãi người bị hiềm nghi”.
A Văn: “Hừ…….” một tiếng, đi về phía sau bàn ngồi xuống, lại cầm đèn chĩa vào mặt Viên Quỳnh, muốn đem mặt nàng nướng chín.
Viên Quỳnh hoàn toàn không nhìn được hai người đối diện.
Mạc sir lại nhìn nàng, hỏi: “Cô biết ổ ma tuý của Ngô Phong ở đâu không? Tôi cho cô một cơ hội, nếu cô sẵn sàng hỗ trợ cảnh sát, cô còn có thể làm lại cuộc đời”.
Viên Quỳnh bất đắc dĩ nói: “Tôi sẽ không nói, nếu bây giờ tôi cung cấp chứng cớ cho các người bắt Ngô Phong, manh mối của chúng tôi liền bị chặt đứt, chúng tôi vì để theo được tuyến này, đã phải mất đi một người đồng đội.
A Trà chết, các người đau lòng, tôi biết, nhưng tôi không thể để cho sự hi sinh của đồng đội tôi trở nên vô ích”.
Đối diện im lặng một lúc, lại nói: “Cô dựa vào cái gì để chứng minh cô là nằm vùng?”.
Ngón tay bắt đầu truyền đến từng đợt đau đớn như bị kim đâm, Viên Quỳnh cười khổ, nói: “Ngài cảnh sát à, ngài nghĩ tôi có thể cầm thẻ ngành của mình đi nằm vùng sao? Tôi có thể lấy cái gì để chứng minh? Tôi chứng minh không được, các người cũng có người đi nằm vùng mà, thân phận của của những người như chúng tôi là tuyệt đối cơ mật, cho dù tôi có thể nói cho các người biết người có thể chứng minh thân phận của tôi, các người đến hỏi hắn, hắn cũng nhất định phủ nhận”.
Đối diện truyền đền tiếng thảo luận nho nhỏ, không bao lâu, Mạc Sir liền nói: “Cô nếu có ý đồ nói những lời đó để thoát thân thì tôi nói cho biết, nằm mơ đi, tốt hơn hết nên suy nghĩ rõ ràng, muốn hay không cùng chúng tôi hợp tác”.
Viên Quỳnh cảm thấy cánh tay của mình như muốn gãy cả ra, nuốt nước bọt một cái, kiên định nói: “Tôi sẽ không nói.”
Đối diện lại rơi vào một trận im lặng, Viên Quỳnh ngồi ở đó, chỉ có thể ngồi chờ cho thời gian trôi qua.
Cái ngày bắn nhau hôm đó là vào ban đêm, nên không có bao nhiêu người thấy rõ khuôn mặt của nàng.
Nếu cảnh sát truy cứu pháp luật với nàng, chứng cớ không đủ, nàng hiện tại chỉ thuộc vào diện tình nghi, không có bằng chứng, cảnh sát cùng lắm cũng chỉ có thể giam nàng hai mươi bốn tiếng.
Thời gian trôi qua không biết bao lâu, cửa phòng thẩm vấn bị người mở ra, Mạc sir bị người gọi ra ngoài, không bao liền trở lại, vẻ mặt không cam lòng, nhìn A Văn, nói: “Lấy kẹp ra, để cô ta đi đi”.
A Văn không cam lòng hỏi: “Tại sao?”.
Mạc sir đáp: “Luật sư của Ngô Phong tới đón người”.
A Văn tức giận đi tới, mở ra đồ kẹp ngón tay cho Viên Quỳnh, đồ kẹp ngón tay vừa được tháo ra, Viên Quỳnh liền cảm thấy ngón tay mình như bị người ta rút xương rồi nhét nó vào trở lại, đau đến nổi thở cũng khó khăn.
Nàng rên rỉ một tiếng, xoa xoa hai ngón tay của mình.
Nhìn A Văn, nói: “Chị gái đúng là có khí chất nữ vương nha”.
A Văn ngây ra một lúc, nhìn đến vẻ mặt tươi cười đầy ý trêu tức của Viên Quỳnh mới hiểu ý của nàng, ý của Viên Quỳnh nói mình là S nữ vương*.
*S trong SM:”)))
Hiểu được lời nói, A Văn liền có cảm giác bị người đùa giỡn, vẻ mặt tức giận nói: “Cút đi, tốt nhất đừng để cho tôi nhìn thấy cô”.
Viên Quỳnh đi ra ngoài liền thấy một người đàn ông đeo mắt kính trong rất tri thức, người đàn ông đeo kính đi tới, nhìn nàng chào hỏi: “Cô Viên, tôi là luật sư của cô Ngô tên Lí Bân Sam, đã không còn việc gì, cô có thể rời đi, việc còn lại cứ giao cho tôi”.
Viên Quỳnh gật đầu, rời đi.
Trở lại chỗ ở, một đêm không ngủ lại còn bị dùng hình, Viên Quỳnh nằm xuống giường liền ngủ thiếp đi, lúc này Ngô Phong lại gọi tới.
Ngô Phong hỏi nàng: “Sao rồi? Bọn cớm có làm khó dễ em không? Nếu có, em nói cho tôi biết, tôi kêu luật sư khởi tố bọn họ”.
Viên Quỳnh đáp: “Không có, bọn họ coi như cũng nể mặt”.
Ngô Phong lại nói: “Giọng của em sao nghe giống như sắp mệt chết vậy?”.
Giọng nói hiện ra sự thân thiết cùng quan tâm, mặt Viên Quỳnh cũng tươi cười, nói: “Đúng là mệt sắp chết rồi, không được ngủ, lại còn bị hỏi cung một đêm, em rất buồn ngủ”.
Ngô Phong nghe vậy nói: “Vậy em nghỉ ngơi đi, ngày mai tôi lại gọi cho em”.
- --------------------------------------------------------
Dù sao nàng cũng cùng cảnh sát Hồng Kông đụng mặt mấy lần, cẩn thận một chút tốt hơn, mấy cây súng hạng nặng được đem đi giấu cẩn thận.
Ba tên hải cảnh đi lên thuyền, một người dẫn đầu hỏi: “Ai là chủ thuyền?”.
Chủ thuyền đứng dậy, đây là một tên đàn em của Ngô Phong, du thuyền thường để ở bến tàu dùng để cho thuê, thời điểm có hàng đến Ngô Phong sẽ gọi cho hắn, kêu hắn đi nhận hàng.
Hải cảnh nhìn chủ thuyền, hỏi: “Đêm khuya còn rời bến làm gì?”.
Ngô Phong dựa vào lan can thuyền, nghe thấy, lười nhác nói: “Ngài cảnh sát à, tôi rời bến đi hóng gió, về trễ được không?”.
Hải cảnh quay đầu nhìn thấy Ngô Phong, liền cười lạnh nói: “Thì ra là cô Ngô, hôm nay lại rảnh rỗi ra ngoài đi chơi?”.
Ngô Phong cười cười, nói: “Ngài cảnh sát thật biết nói giỡn”.
Hai gã hải quan phía sau đã đi vào trong khoang thuyền, tiến hành theo quy định để kiểm tra, một lúc sau liền đi ra, nhìn tên hải cảnh kia lắc đầu, tên hải cảnh kia có chút thất vọng, ánh mắt lại nhìn đến Viên Quỳnh đang đứng bên cạnh Ngô Phong.
Nhìn nhìn Viên Quỳnh hồi lâu, lại nói: “Tôi sao lại cảm thấy cô gái này nhìn có chút quen mắt?”.
Một tên hải cảnh lại gần lỗ tai hắn nói gì đó, tên hải cảnh ấy liền nở nụ cười, nói: “Chúng tôi nghi ngờ cô gái này có liên quan đến vụ bắn nhau ở bến tàu Vịnh Thâm Thuỷ gần đây, mời cô theo chúng tôi về cục cảnh sát hỗ trợ điều tra”.
Viên Quỳnh thở dài một hơi, vẻ mặt bất đắc dĩ, trong lòng kỳ thật đã biết trước chuyện này sẽ xảy ra.
Tên hải cảnh lấy ra còng tay còng Viên Quỳnh lại.
Ngô Phong nhìn Viên Quỳnh, nói: “Đừng lo, em cứ đi theo họ, ở trỏng mấy tiếng là ra được à”.
Cô vừa nói những lời này vừa nhìn mấy tên hải cảnh cười cười, vốn là nụ cười mang đầy vẻ khiêu khích, lại càng phát ra vẻ kiêu ngạo và thị uy.
Viên Quỳnh nhìn cô cười cười, đi theo mấy tên hải cảnh ngồi lên ca nô rời đi.
Ma tuý trên du thuyền không được để trong kho hàng hoá mà được đặt trong một cái lưới, được cột lại với dây thừng rồi thả xuống biển, cách làm này rất khó bị phát hiện, thậm chí nếu có bị phát hiện, chúng cũng có dễ dàng cắt đứt dây thừng, để ma tuý chìm xuống biển, cảnh sát sẽ không tìm được chứng cứ chống lại chúng.
Ba tên hải cảnh đưa Viên Quỳnh về cục cảnh sát.
Viên Quỳnh bị nhốt trong phòng thẩm vấn, đợi một lúc liền có hai người bước vào phòng thẩm vấn, chính là A Văn cùng Mạc sir.
Viên Quỳnh thở dài một hơi, xem ra phải nếm mùi đau khổ rồi.
A Văn vừa đi vào đã đem chiếc đèn bàn chĩa vào mặt Viên Quỳnh, đó là loại đèn sợi đốt 100W, nhìn Viên Quỳnh hỏi: “Ngô Phong rời bến tàu có phải đi giao dịch ma tuý không?”.
Viên Quỳnh giơ tay lên che ánh sáng của ngọn đèn, nói: “Cô cảm thấy tôi sẽ nói cho cô biết sao?”.
A Văn cười lạnh, nói: “Cô tốt nhất nên nói ra, tôi đang nghẹn khí đang không có nơi phát tiết”
Nói xong nàng ta nhìn sang Mạc sir đang ngồi sau bàn, Mạc sir ngồi ở chỗ kia vẻ mặt hờ hững không quan tâm.
A Văn từ trong túi quần lấy ra một cái đồ kẹp ngón tay, nhìn Viên Quỳnh nói: “Cô thử cái này trước nha?”.
Nói xong mở còng tay của Viên Quỳnh ra, vặn hai tay Viên Quỳnh ra sau lưng, đem hai ngón tay cái của Viên Quỳnh để vào đồ kẹp ngón tay.
Viên Quỳnh bất đắc dĩ nói: “Các người lạm dụng tư hình”.
A Văn nói: “Ai thấy nói chúng tôi lạm dụng tư hình, có nhân chứng không? Có bằng chứng không?”.
Viên Quỳnh không nói được gì, loại thử đoạn này trước kia nàng cũng hay dùng để đối phó với mấy tên buôn ma tuý.
Ban đầu sẽ không cảm thấy gì, chỉ là có chút khó chịu, nhưng sau khi qua hơn mười phút, hai mươi phút, hai ngón tay sẽ đau nhức không thôi, giống như có mấy ngàn cây kim đang đâm vào, thống khổ không chịu được, nhưng lại không lưu lại dấu vết.
A Văn đứng cạnh nàng, nói: “Cô có thể từ từ nói cũng được”.
Viên Quỳnh vẻ mặt bướng bỉnh, ba phần tươi cười, bảy phần vô lại, nói: “Hai ta đều là phụ nữ, phụ nữ với phụ nữ cần gì làm khó nhau”.
A Văn cắn răng nhìn nàng, giơ tay cho nàng một bạt tay.
Viên Quỳnh bị đánh đến nghiêng mặt sang một bên, quay đầu lại chậc lưỡi nói: “Quả nhiên độc nhất là lòng dạ đàn bà, cái tát này chắc chắn lưu lại dấu, chờ tôi ra ngoài tôi sẽ đi chụp hình xác nhận thương tật, khiếu nại các người ngược đãi người bị hiềm nghi”.
A Văn: “Hừ…….” một tiếng, đi về phía sau bàn ngồi xuống, lại cầm đèn chĩa vào mặt Viên Quỳnh, muốn đem mặt nàng nướng chín.
Viên Quỳnh hoàn toàn không nhìn được hai người đối diện.
Mạc sir lại nhìn nàng, hỏi: “Cô biết ổ ma tuý của Ngô Phong ở đâu không? Tôi cho cô một cơ hội, nếu cô sẵn sàng hỗ trợ cảnh sát, cô còn có thể làm lại cuộc đời”.
Viên Quỳnh bất đắc dĩ nói: “Tôi sẽ không nói, nếu bây giờ tôi cung cấp chứng cớ cho các người bắt Ngô Phong, manh mối của chúng tôi liền bị chặt đứt, chúng tôi vì để theo được tuyến này, đã phải mất đi một người đồng đội.
A Trà chết, các người đau lòng, tôi biết, nhưng tôi không thể để cho sự hi sinh của đồng đội tôi trở nên vô ích”.
Đối diện im lặng một lúc, lại nói: “Cô dựa vào cái gì để chứng minh cô là nằm vùng?”.
Ngón tay bắt đầu truyền đến từng đợt đau đớn như bị kim đâm, Viên Quỳnh cười khổ, nói: “Ngài cảnh sát à, ngài nghĩ tôi có thể cầm thẻ ngành của mình đi nằm vùng sao? Tôi có thể lấy cái gì để chứng minh? Tôi chứng minh không được, các người cũng có người đi nằm vùng mà, thân phận của của những người như chúng tôi là tuyệt đối cơ mật, cho dù tôi có thể nói cho các người biết người có thể chứng minh thân phận của tôi, các người đến hỏi hắn, hắn cũng nhất định phủ nhận”.
Đối diện truyền đền tiếng thảo luận nho nhỏ, không bao lâu, Mạc Sir liền nói: “Cô nếu có ý đồ nói những lời đó để thoát thân thì tôi nói cho biết, nằm mơ đi, tốt hơn hết nên suy nghĩ rõ ràng, muốn hay không cùng chúng tôi hợp tác”.
Viên Quỳnh cảm thấy cánh tay của mình như muốn gãy cả ra, nuốt nước bọt một cái, kiên định nói: “Tôi sẽ không nói.”
Đối diện lại rơi vào một trận im lặng, Viên Quỳnh ngồi ở đó, chỉ có thể ngồi chờ cho thời gian trôi qua.
Cái ngày bắn nhau hôm đó là vào ban đêm, nên không có bao nhiêu người thấy rõ khuôn mặt của nàng.
Nếu cảnh sát truy cứu pháp luật với nàng, chứng cớ không đủ, nàng hiện tại chỉ thuộc vào diện tình nghi, không có bằng chứng, cảnh sát cùng lắm cũng chỉ có thể giam nàng hai mươi bốn tiếng.
Thời gian trôi qua không biết bao lâu, cửa phòng thẩm vấn bị người mở ra, Mạc sir bị người gọi ra ngoài, không bao liền trở lại, vẻ mặt không cam lòng, nhìn A Văn, nói: “Lấy kẹp ra, để cô ta đi đi”.
A Văn không cam lòng hỏi: “Tại sao?”.
Mạc sir đáp: “Luật sư của Ngô Phong tới đón người”.
A Văn tức giận đi tới, mở ra đồ kẹp ngón tay cho Viên Quỳnh, đồ kẹp ngón tay vừa được tháo ra, Viên Quỳnh liền cảm thấy ngón tay mình như bị người ta rút xương rồi nhét nó vào trở lại, đau đến nổi thở cũng khó khăn.
Nàng rên rỉ một tiếng, xoa xoa hai ngón tay của mình.
Nhìn A Văn, nói: “Chị gái đúng là có khí chất nữ vương nha”.
A Văn ngây ra một lúc, nhìn đến vẻ mặt tươi cười đầy ý trêu tức của Viên Quỳnh mới hiểu ý của nàng, ý của Viên Quỳnh nói mình là S nữ vương*.
*S trong SM:”)))
Hiểu được lời nói, A Văn liền có cảm giác bị người đùa giỡn, vẻ mặt tức giận nói: “Cút đi, tốt nhất đừng để cho tôi nhìn thấy cô”.
Viên Quỳnh đi ra ngoài liền thấy một người đàn ông đeo mắt kính trong rất tri thức, người đàn ông đeo kính đi tới, nhìn nàng chào hỏi: “Cô Viên, tôi là luật sư của cô Ngô tên Lí Bân Sam, đã không còn việc gì, cô có thể rời đi, việc còn lại cứ giao cho tôi”.
Viên Quỳnh gật đầu, rời đi.
Trở lại chỗ ở, một đêm không ngủ lại còn bị dùng hình, Viên Quỳnh nằm xuống giường liền ngủ thiếp đi, lúc này Ngô Phong lại gọi tới.
Ngô Phong hỏi nàng: “Sao rồi? Bọn cớm có làm khó dễ em không? Nếu có, em nói cho tôi biết, tôi kêu luật sư khởi tố bọn họ”.
Viên Quỳnh đáp: “Không có, bọn họ coi như cũng nể mặt”.
Ngô Phong lại nói: “Giọng của em sao nghe giống như sắp mệt chết vậy?”.
Giọng nói hiện ra sự thân thiết cùng quan tâm, mặt Viên Quỳnh cũng tươi cười, nói: “Đúng là mệt sắp chết rồi, không được ngủ, lại còn bị hỏi cung một đêm, em rất buồn ngủ”.
Ngô Phong nghe vậy nói: “Vậy em nghỉ ngơi đi, ngày mai tôi lại gọi cho em”.
- --------------------------------------------------------
Danh sách chương