Người Lâm gia vừa nhìn thấy Minh Yên, vừa mừng rỡ vừa cảm kích, tầm mắt dừng ở trên người đàn ông có dáng người cao ngất, trầm ổn như núi phía sau cô, lại là một trận tim đập chân run.

Bà Lý tiến lên hỏi tình hình gần đây của Minh Yên, cô cười khanh khách trả lời từng người một.

"Chị, người kia thật sự là Úc thiếu? Đại gia được các tờ báo tài chính lớn tranh giành phỏng vấn? Trông rất trẻ và đẹp trai.” Vẻ mặt em trai Lâm gia kích động hỏi. Anh ấy nằm mơ cũng muốn vào xí nghiệp Úc thị, bắt đầu từ thực tập sinh, kết quả không ngờ hôm nay có thể nhìn thấy ông chủ tập đoàn của công ty mẹ Úc thị, thật cao hứng!

"Chị, người bên cạnh Úc thiếu có phải là trợ lý vàng mà Phố Wall xưng hô không? Chúa ơi, họ thực sự đến đây để xem phòng với chúng ta sao? Em cảm giác như mình đang mơ.”

Cánh tay Thải Nguyệt suýt nữa bị em trai nhà mình bóp sưng lên, cô ấy đè chặt khóe miệng kiêu ngạo, nói: "Em tỉnh táo một chút, Úc thiếu theo Minh Yên tới đây, còn trợ lý Lâm là Minh Yên mượn tới giúp chúng ta chém giá. Bình tĩnh, bình tĩnh.”

"Chị, em không bình tĩnh được." Bước chân em trai Lâm gia có chút phù phiếm, không thể tưởng tượng nổi nhìn cô ấy: "Sao chị lại bình tĩnh như vậy? Đó là người giàu nhất Nam Thành.”

"Biết là tốt rồi." Thải Nguyệt thấy em trai mình là một thanh niên trẻ tuổi sừng sỏ trong ngành khoa học và kỹ thuật, tất cả sự chú ý đều ở trên người Úc Hàn Chi cùng Lâm Bình, cô ấy vỗ nhẹ bả vai, tiểu tử tốt, quả nhiên đứa trẻ nhà nghèo sớm quản lý việc nhà, một lòng kiếm tiền, trong mắt chỉ nhìn thấy Úc thiếu, mà không nhìn thấy Minh Yên, rất tốt.

"Sao chị không nói sớm, hôm nay em ăn mặc trông giống học sinh quá."

“......”

Hai chị em Lâm gia lẩm bẩm nói chuyện, Minh Yên tán gẫu cùng bà Lý vài câu, thấy hai vợ chồng Lâm gia khẩn trương đến luống cuống tay chân, cô cũng cố ý thả chậm bước chân, cùng Úc Hàn Chi tụt lại phía sau mọi người một bước.

Đoàn người đi về phía khu dân cư, trong khi người môi giới và người bán đang chờ trong nhà.

Người bán là một đôi vợ chồng trung niên, họ di cư ra nước ngoài nên vội vàng bán nhà, giá cả mới rẻ hơn giá thị trường hai mươi vạn, ngay từ đầu nhìn bộ dáng cẩn thận thành thật này của người Lâm gia, cũng không giống người có tiền, còn tưởng rằng bọn họ mua không nổi, kết quả trong đoàn người nhìn thấy, người đàn ông dẫn đầu mặc âu phục giày da, đi trong tiểu khu giống như đi trong CBD tài chính cao cấp, một bộ dáng tinh anh thương nghiệp, vợ chồng chủ nhà khách khí tiến lên, kết quả nhìn thấy Minh Yên và Úc Hàn Chi đi ở cuối cùng, trong nháy mắt vẻ mặt trở nên ngây dại.

Nữ thần quốc dân, Minh Yên? Đến mua nhà của họ? "Ông xã, không phải tôi đang nằm mơ chứ? Sao tôi không đau.”

"Hí —— bà bóp chân tôi."

Anh trai môi giới hai mắt phát sáng xông lên, kích động nói: "Cô thật sự là Minh Yên, có thể ký tên cho tôi không?”

Minh Yên mỉm cười gật đầu, nói: "Có thể.”

Gân xanh trên trán Úc Hàn Chi nổi lên, mắt phượng nheo lại, anh tiến lên một bước, lãnh đạm nói: "Phiền mau xem phòng trước đi.”

"À, được rồi." Anh trai môi giới vội vàng gật đầu, nhìn thoáng qua Úc Hàn Chi, sau đó gió thoảng mây mưa, đây không phải là vị đại lão muốn quyên góp 99 trường tiểu học Hy Vọng kia sao?

Trong chương trình phỏng vấn trước đó Úc Hàn Chi có thể nói là một lần mà nổi tiếng, được xưng là người đàn ông có 99 trường tiểu học Hy Vọng, sau đó cư dân mạng vạn năng muốn lột cái áo giáp này, kết quả thật sự không bóc ra được, nhất thời mọi người liền hiểu được, đại lão! Một đại lão rất lớn!Viptruyenfull,net - Chỉ 1000 đồng/ngày đọc tất cả Kho 1000++ truyện dịch miễn phí!

Kết quả vị đại gia này đi cùng Minh Yên? Trời ơi, vậy, bạn gái cũ của anh là nữ thần quốc dân Minh Yên sao? Ôi, khó trách đại lão nói anh chỉ biết yêu một người, có một nữ thần như Minh Yên, ai còn để ý đến người khác?

Anh trai môi giới kinh hãi đến mức cằm rớt xuống, cảm giác mình vừa ăn một quả dưa rất lớn, nội tâm không biết là vui mừng hay mất mát, không hiểu sao lại có loại cảm giác thất tình, nhưng mà dập đầu vào CP tình yêu đầu tiên, lại có một loại cảm giác thỏa mãn kỳ diệu, rất là thoải mái.

Vợ chồng trung niên bán nhà cũng giống như nằm mơ, họ là người địa phương Nam Thành, xem đài truyền hình địa phương đều xem như thành thói quen, kết quả nói cho bọn họ biết, nhân vật chính của sự kiện tỏ tình chấn động toàn mạng mấy ngày trước đang đứng trước mặt bọn họ?

Vì vậy, đại lão là mặt đối mặt tỏ tình xin tái hợp? Anh, thật sự quá lãng mạn rồi.

Lúc này, ai còn có tâm tư bán nhà!

Cũng may khí thế quanh người Úc Hàn Chi quá thịnh, đứng ở nơi đó không nói lời nào cũng đè ép đến người khác không thở nổi, vợ chồng chủ nhà cùng anh trai môi giới cuối cùng cũng tỉnh táo lại, bắt đầu mang theo mọi người vào xem nhà.

Người Lâm gia đi thăm lại trong ngoài nhà, lại thảo luận một lần nữa, sau đó xem như nhìn trúng, muốn định giá.

Biết được người mua nhà là trợ lý của Minh Yên, vợ chồng chủ nhà nhất thời vô cùng hâm mộ, cùng trợ lý nhỏ đến mua nhà, có lẽ sẽ không tìm được nghệ sĩ nổi tiếng thứ hai.

Hai bên nói đến chạng vạng, đều vui vẻ đạt được thỏa thuận.

Người Lâm gia phát hiện, lần trước gặp mặt chủ nhà còn không dễ nói chuyện, lúc này đây không chỉ vô cùng nhiệt tình, còn chủ động cho bọn họ tiện nghi 10 vạn đồng, nhất thời giật mình không thôi.

Anh môi giới cũng tự giảm một điểm tiền môi giới..

Cứ như vậy, Lâm gia tiết kiệm được gần 15 vạn, họ vui vẻ nộp tiền đặt cọc, đặt nhà.

Người Lâm gia đặt nhà xong, họ kích động trở về mở cuộc họp gia đình nhỏ.

Lâm Bình đang muốn lái xe, thấy ánh mắt phượng lạnh lùng nhìn anh ấy một cái, lập tức lĩnh hội, nói: "Úc tổng, tập đoàn bên kia còn có mấy vụ án tương đối khẩn cấp cần tôi đi xem xét.”

"Ừm, đi đi." Úc Hàn Chi tự phụ ưu nhã gật đầu.

Vì thế cuối cùng chỉ còn lại hai người Úc Hàn Chi cùng Minh Yên.

Người đàn ông đứng dưới gốc cây đường phố tươi tốt, anh đưa tay về phía cô, đôi mắt phượng mỉm cười: "Đi thôi, đi ra ngoài ăn cơm.”

Động tác tự nhiên, tựa như tất cả đều là nước chảy thành sông.

Minh Yên sửng sốt một chút, nếu như nói lúc trước cô còn cố ý bẻ gãy đoạn tình cảm không bệnh mà chết này, chỉ là trong khoảng thời gian này, Úc Hàn Chi quả thật đúng như lời anh nói, vừa không thân cận lại không xa cách, vẫn không xa không gần ở bên cạnh mình. Tình cảm nhàn nhạt lướt qua, tựa như bọn họ thật sự có thể giống như trong thơ cổ nói, ở dưới cửa sổ gỗ chạm trổ hoa, ăn rau diếp cùng cá rô, uống bích loa xuân cùng rượu gạo nếp, dùng một cây quạt lụa khẽ lay tiễn đi ân oán tình cừu.

Đó là tình yêu lý tưởng của cô.

Thấy Minh Yên đứng tại chỗ không nhúc nhích, mắt phượng người đàn ông sâu thẳm, anh đi tới, nắm lấy tay cô, mỉm cười: "Buổi tối chú Lưu về Thẩm trạch, trở về không kịp nấu cơm tối, chúng ta đi câu lạc bộ ăn cơm?”

Nội tâm Úc Hàn Chi không hề gợn sóng, thậm chí còn có chút vui mừng, từ thái độ của Minh Yên đối với Lam Hi có thể thấy rằng anh đã được đối xử rất thuận lợi rồi.

Trước kiYên Yên Yên là lửa mạnh, hiện giờ ngọn lửa bị đóng băng, phải từng chút từng chút hòa tan băng giá bên ngoài, mới có thể nhìn thấy Minh Yên tùy ý tung bay trước kia, mà anh nguyện ý dành thời gian từng chút từng chút để sưởi ấm cho cô.

Minh Yên nhìn bàn tay ấm áp khô ráo của người đàn ông, đôi mắt khẽ lóe lên, nhưng cô không nói gì.

Úc Hàn Chi lái xe đến câu lạc bộ Phong Hoa, quản lý câu lạc bộ đã sớm nhận được thông báo, vẫn đang chờ ở cửa câu lạc bộ, ân cần mở cửa xe, cười nói: "Úc thiếu, cô Minh Yên, tầng trên cùng đã được sắp xếp thỏa đáng rồi.”

Người đàn ông thản nhiên gật đầu, mang theo Minh Yên vào câu lạc bộ.

Trong câu lạc bộ vô cùng náo nhiệt, dường như có người đã bao hết, Minh Yên cũng không thèm để ý, cô đi theo Úc Hàn Chi trực tiếp lên tầng cao nhất ăn cơm.

Lên tầng trên cùng mới phát hiện cách hơn một năm, đài quan sát trên tầng cao nhất của câu lạc bộ đã thay đổi, cây cảnh Hoa Tươi ban đầu đều biến thành hoa hồng, toàn bộ sân thượng thủy tinh biến thành sân thượng hoa hồng, hương thơm ngầm ập đến, bóng đèn lờ mờ, đẹp không sao tả xiết.

Minh Yên có chút vui mừng, còn chưa kịp tinh tế thưởng thức, thì Thời Cẩn đã gọi video tới.

"Minh Yên, cuối cùng tôi cũng tốt nghiệp rồi, khi nào cô về Bắc Thành tham gia party tốt nghiệp của tôi?" Thời Cẩn ôm di động, nhìn thấy khung cảnh lãng mạn duy mỹ trong video, nhất thời cảm thấy có chút không thích hợp, đá anh trai mình một đạp.

Thật sự là Hoàng đế không vội, thái giám đã gấp chết mà, Minh Yên đi Nam Thành mấy ngày nay cũng không trở về, ở Nam Thành Úc thiếu công khai tỏ tình cầu xin quay lại, ồn ào huyên náo, anh trai cô ấy ngược lại rất tốt, mỗi ngày bận rộn công tác, nhiều nhất là gửi tin nhắn hỏi thăm còn lại thì biến mất?

"Chúc mừng cô tốt nghiệp tiến sĩ, khi nào mở party, tôi nhất định sẽ đến." Minh Yên cười nói.

"Cuối tuần tới. Minh Yên, cô đang đi ăn ở ngoài à? Nhà hàng nào có môi trường tốt như vậy?”

"Một câu lạc bộ ở Nam Thành."

"Đúng rồi, anh trai tôi cũng ở đây. Anh trai.” Thời Cẩn cười tủm tỉm chuyển video sang Thời Gia đang ở bên cạnh.

Khuôn mặt anh tuấn của Thời Gia xuất hiện trong video, chợt thấy Minh Yên, anh ta bất giác nở nụ cười: "Chào buổi tối.”

"Chào buổi tối." Minh Yên nhìn thấy anh ta liền cảm thấy tâm tình yên tĩnh, cô cong mắt cười nói: "Thời Cẩn về nhà sao?”

"Ừm, sau khi cô và Thải Nguyệt trở về Nam Thành, một mình con bé không muốn ở khách sạn, nên đã chuyển về." Thời Gia cười nói: "Minh Yên, mọi chuyện ở Nam Thành của cô đều thuận lợi chứ?”

"Rất thuận lợi." Minh Yên suy nghĩ một chút, mọi chuyện ở Nam Thành diễn ra quá suôn sẻ, khúc mắc nhiều năm được cởi bỏ, biệt thự Minh gia một lần nữa trở lại dưới danh nghĩa của cô, chuyến đi này thu hoạch rất tốt.

"Vậy thì tốt rồi, chương trình tạp kĩ của cô chắc là cũng sắp quay, dự định khi nào sẽ trở về Bắc Thành?"

"Tuần sau sẽ trở về."

"Được, đến lúc đó tôi sẽ ra sân bay đón cô." Thời Gia cười nói.

"Yên Yên, buổi tối có cua hoàng đế, em có muốn ăn không?" Giọng nói trầm thấp gợi cảm của Úc Hàn Chi đúng lúc vang lên, khuôn mặt nhã nhặn tuấn nhã của người đàn ông xuất hiện phía sau Minh Yên, bàn tay thon dài hữu lực đặt lên vai cô.

Thời Gia thu lại nụ cười, nhìn tư thế chiếm hữu của người đàn ông, anh ta gật đầu nói: "Úc thiếu cũng ở đây sao?”

"Ừm, ăn cơm với Yên Yên, khi nào anh Thời Gia có thời gian đến Nam Thành, tôi có thể giới thiệu mấy nhà hàng đích thực." Úc Hàn Chi mỉm cười nói.

"Cám ơn." Trên mặt Thời Gia đã không còn nụ cười, thấy quang cảnh này trong nháy mắt liền hiểu, Úc Hàn Chi vẫn ở bên cạnh Minh Yên, chuyện Nam Thành quá đột ngột, công việc quấn lấy khiến anh ta không có cách nào đi, trong trận chiến này đã rơi vào thế hạ phong.

Thời Gia mỉm cười nói: "Minh Yên, khi nào cô trở về Bắc Thành nói cho tôi biết một tiếng, tôi sẽ đón cô.”

Úc Hàn Chi: "Không cần, Yên Yên sẽ ngồi máy bay riêng của tôi trở lại.”

"Thời Gia, chúng ta sẽ nói chuyện sau." Minh Yên vội vàng cúp điện thoại, cô trừng mắt nhìn Úc Hàn Chi, nhíu mày nói: "Sao anh có thể nói như vậy, Thời Gia là có ý tốt.”

Mắt phượng Úc Hàn Chi mỉm cười, theo cô nói: "Vậy nếu không chúng ta mời anh ta ăn cơm, để xin lỗi?”

Đối xử với tình địch, anh không bao giờ nương tay, trực diện phá hủy, càng trí mạng càng tốt.

"Không cần, Thời Gia không dễ giận như vậy, tôi mang theo một ít đặc sản Nam Thành cho anh ấy và Thời Cẩn là được." Minh Yên nghiêm túc suy tư.

Ánh mắt Úc Hàn Chi hơi tối, tặng đặc sản? Cho một người đàn ông khác? Còn nói trước mặt anh?

Người đàn ông đánh đổ bình giấm chua, ngược lại cũng không lên tiếng, mặt không chút biến sắc gọi bữa tối cho cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện