Buổi tối ăn cua hoàng đế, Úc Hàn Chi cố ý mở một chai rượu vang trắng Burgundy.

"Ăn cua hoàng đế sao? Vậy thì tôi sẽ chụp ảnh gửi cho Thải Nguyệt để cô ấy thèm, mỗi lần nhìn thấy cua hoàng đế là cô ấy không thể đi được.” Minh Yên mỉm cười chụp một bức ảnh và gửi cho Thải Nguyệt.

Trong nháy mắt Thải Nguyệt đã gửi một chuỗi: "A a a a a... Cô quá xấu, Minh Yên, lại ăn cua hoàng đế cùng Úc thiếu!”

"Đến đây ăn." Minh Yên dụ dỗ nói.

"Không, tôi không dám." Thải Nguyệt mỉm cười, Úc thiếu mang theo Minh Yên đi ăn tối trên sân thượng hoa hồng, nếu cô ấy đi, sẽ bị tính là cặn bã, cô ấy lại không ngốc.

"Tôi sai người đưa một phần tới Lâm gia." Úc Hàn Chi thản nhiên mở miệng, xem như thưởng cho trợ lý nhỏ, nếu không phải cô ấy về nhà ở, anh cũng không thể danh chính ngôn thuận vào ở biệt thự Minh gia, tuy rằng chỉ là làm khách kiêm người trông coi.

"Ồ, vậy rất tốt." Minh Yên gật đầu, tính cách của cô luôn hào phóng, đặc biệt là những người gần gũi với mình.

"Thịt cua đại hàn, em không thể ăn quá nhiều." Úc Hàn Chi vừa giúp cô xử lý thịt cua, vừa dặn dò.

"Được được được, tôi biết rồi, anh thật là dong dài." Trong lòng Minh Yên cao hứng, cô uống cả một chén rượu trắng và ăn không ít thịt cua, cơm nước xong, ôm bình rượu ngồi trên sân thượng ngắm cảnh đêm Nam Thành.

Úc Hàn Chi thấy cô tám phần là uống say, để cho người ta đều rời đi, còn mình đi đến bên cạnh cô cúi người ôm cô.

"Về nhà ngắm cảnh đêm, hửm?"

"Không cần, xem ở chỗ này." Minh Yên ôm chặt bình rượu vang trong ngực, đôi măt cong thành nếp gấp nhỏ, ha ha cười nói: "Nơi này thật đẹp.”

Úc Hàn Chi thấy cô cười ngọt như vậy, trái tim ngọt ngào có chút mềm mại, khóe môi khẽ nhếch lên, phóng túng ngồi sát cạnh cô, nhìn biển đèn rực rỡ bên ngoài sân thượng, trầm thấp gợi cảm nói: "Vậy tôi xem cùng em.”

"Được rồi. Tôi đã lâu không nhìn thấy các ngôi sao rồi.” Gương mặt nhỏ nhắn của Minh Yên đỏ bừng, hai mắt tấp nập, thấy anh ngồi cạnh mình, cô mở to đôi mắt vô tội tố cáo: "Anh đẩy tôi rồi.”

Úc Hàn Chi bị vẻ mặt đáng yêu của cô làm cho không nhịn được vươn tay xoa xoa cái đầu mềm mại của cô, anh khẽ cười nói: "Vậy em cũng đẩy tôi đi?”

Hình như có chút đạo lý, Minh Yên gật đầu, cô ôm bình rượu trong ngực liều mạng chen lấn trở về.

Úc Hàn Chi nhịn cười, mặc kệ cô chen chúc mình, anh ôm người vào trong ngực, trầm thấp nói: "Sau này mỗi ngày tôi sẽ ngắm sao cùng em, được không?”

"Được rồi." Đầu tiên là Minh Yên gật đầu, rất nhanh lại lắc đầu, cô nấc một cái, có chút ngượng ngùng che miệng, hàm hồ nói: "Anh sẽ đẩy tôi, xấu xa.”

Mùi rượu nhàn nhạt ngọt ngào xen lẫn hương thơm trên người cô gái, làm cho người ta mơ hồ say mê.

Mắt phượng Úc Hàn Chi sâu thẳm, ngón tay thon dài mơ hồ dùng sức, khàn giọng nói: "Không, tôi cam đoan vĩnh viễn sẽ không bao giờ đẩy em.”

Đúng là thù dai mà! Khi còn trẻ đẩy cô một lần, bị cô nhớ đến bây giờ, người đàn ông có khổ không nói nên lời, chỉ đành cúi đầu dỗ dành.

"Sau này mỗi ngày đều nấu cơm cho em ăn? Cho phép em nuôi một con mèo và con chó lớn? Sẽ đi cùng em mọi lúc mọi nơi?”

"Tôi muốn nuôi một con chó lớn, mạnh mẽ hơn con ở nhà."

"Được." Thanh âm Úc Hàn Chi dần dần dịu dàng, đáy mắt đều là ý cười: "Nuôi tôi cũng được.”

"Anh không đáng yêu bằng con chó." Minh Yên kề sát vào khuôn mặt tuấn tú của anh, sờ sờ sống mũi cao cao cùng khóe môi mỏng manh của anh, rút ra một kết luận, chó con đáng yêu vô hại, anh không được.

Con người không bằng loài chó!

Đôi mắt phượng của Úc Thiếu Nam Thành nguy hiểm nheo lại, thấp giọng nói: "Em nhìn kỹ lại một chút, hả?”

Minh Yên bĩu môi, cô nhéo nhéo khuôn mặt tuấn tú của anh, lại sờ sờ đôi mắt hẹp dài xinh đẹp của anh, thấy ánh mắt đối phương còn thâm thúy hơn sao, cô che mắt anh lại, ghé vào bên tai anh cong mắt cười nói: "Chó con đáng yêu hơn anh, nhưng anh lại đẹp trai hơn nó.”

Tim người đàn ông đập loạn xạ theo hơi thở nhẹ nhàng mà cô thở ra, qua mấy giây mới phản ứng lại, anh đẹp trai hơn chó? So sánh anh với chó? Địa vị của anh trong lòng cô rốt cuộc thấp đến mức nào?

Úc Hàn Chi muốn nhồi máu cơ tim, đổi lại một cách nói khác, hỏi: "Vậy tôi cùng Thời Gia, ai đẹp trai hơn?”

Những người khác căn bản không xứng làm đối thủ của anh, chỉ có Thời Gia ở Bắc Thành làm cho anh có loại cảm giác nguy hiểm, cũng không phải anh ta xuất sắc thế nào, mà anh ta là người Bắc Thành, ở thời gian hỗn loạn nhất Nam Thành, anh ta căn bản cũng không xen vào, trắng không thể trắng hơn nữa.

Minh Yên luôn thích người đàn ông tuấn tú, Úc Hàn Chi có chút may mắn vì được ba mẹ cho một tướng mạo tốt.

Minh Yên nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc của anh, cô nuốt nước miếng, có chút không nhớ nổi mặt Thời Gia, ngáp một cái rồi nói: "Buồn ngủ.”

Sau khi uống say liền mệt mỏi, Minh Yên đập đầu vào trong ngực người đàn ông, Úc Hàn Chi vội vàng đỡ lấy cô, để tránh cô dập đầu đau đớn.

"Yên Yên?"

"A."

"Về nhà ngắm sao?"

Úc Hàn Chi thấp giọng gọi cô vài câu, thấy cô ôm bình rượu ngủ vù vù, anh rút bình rượu trong ngực cô ra, đặt sang một bên, rồi ngang ngược ôm cô gái lên, lái xe về biệt thự Minh gia.

Tuy rằng câu lạc bộ có phòng riêng để qua đêm, nhưng mà Úc Hàn Chi không thích ngủ ở bên ngoài, bây giờ biệt thự Minh gia giống như tổ nhỏ của anh và Minh Yên, ngay cả Thẩm Trạch anh cũng không trở về.

Lái xe về thẳng biệt thự Minh gia, Úc Hàn Chi đánh thức Minh Yên: "Về nhà rồi, trở về ngủ, hả?”

Minh Yên ngủ một giấc thoải mái hơn nhiều, có điều vẫn không tỉnh táo như trước, cô nhắm mắt làm nũng nói: "Anh cõng em đi mà.”

Đã hơn một năm Úc Hàn Chi không thấy cô làm nũng với mình, thật lâu vẫn chưa hồi phục lại được tinh thần, một lúc lâu sau, giọng nói khàn khàn phát ra từ sâu trong cổ họng anh: "Được".

Người đàn ông khom lưng cõng cô lên, Minh Yên nhẹ nhàng đưa tay ôm lấy cổ anh, cô vùi mặt vào cổ anh, cọ cọ, cọ xát trán Úc Hàn Chi đến chảy cả mồ hôi.

"Minh Yên, em là chó sao?" Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi hỏi.

"Ồ, Yên Yên là con chó con." Minh Yên ôm chặt cổ anh, dịu dàng nói.

Úc Hàn Chi nhớ lại cung hoàng đạo của cô: "..."

Quả nhiên là chó con dính người, thật sự là vừa đáng yêu vừa biết làm nũng còn siêu ngọt ngào. Người đàn ông bất giác nhếch khóe môi, anh cõng thân thể mềm mại của cô vào biệt thự, đi thẳng lên lầu ba.

Úc Hàn Chi đặt cô lên sô pha, thấy Minh Yên ôm gối tiếp tục ngủ, anh cúi người khàn giọng hỏi: "Yên Yên, tắm rửa xong lại ngủ?”

"À." Minh Yên đưa tay, cô ôm lấy thắt lưng hẹp của người đàn ông, ghé vào bên hông anh tiếp tục ngủ.

Trong nháy mắt Úc Hàn Chi đã hiểu, Yên Yên sợ là cho rằng bọn họ còn đang ở Thẩm Trạch? Trước kia khi hai người tình nồng đậm, dục vọng khống chế của anh quá mạnh, anh thường sẽ ôm cô cùng nhau tắm rửa, lúc đầu Minh Yên không thích ứng lắm, về sau cũng rất vui vẻ ở trong đó.

Chỉ là cả hai đã không gần nhau khoảng một năm nay rồi.

Người đàn ông hít sâu, mắt phượng tối nghĩa vuốt đầu cô, anh xuống lầu pha cho cô một ly sữa, lúc đi lên đã phát hiện Minh Yên đang nằm trên sô pha, gối ôm rơi xuống đất, cả người suýt nữa rơi xuống thảm.

Úc Hàn Chi cúi đầu thở dài, anh đi tới, đỡ cái đầu nhỏ bé của cô lên, vuốt ve mái tóc đen trơn nhẵn của cô gái, rồi cho cô uống sữa.

Minh Yên hừ hừ, buổi tối ăn nhiều, quả thật có chút khát nước, cho dù là không thích uống sữa, nhưng có người cho đến bên miệng cũng uống, uống xong cô còn liếm liếm khóe môi, ôm eo Úc Hàn Chi và tiếp tục ngủ.

Lần này người đàn ông cũng có chút không nỡ đẩy cô ra, thấy Minh Yên hiếm khi chủ động ôm anh, ngón tay thon dài hữu lực nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cứ như vậy thấy được màn đêm thăm thẳm.

Minh Yên cảm thấy ngủ có chút không thoải mái, giường hơi cứng, hơn nữa cô luôn cảm thấy có muỗi, lập tức cắn cằm cô, lập tức cắn mặt cô, cô tức giận phất tay nhưng mà đánh không chết, ngủ đến nửa đêm xoay người tỉnh lại mới phát hiện mình ngủ trên sô pha, đèn ngủ trong phòng mờ ảo, Úc Hàn Chi ngồi một bên nhắm mắt dưỡng thần.

Cô động một chút, người đàn ông liền tỉnh, mắt phượng hẹp dài sâu thẳm, anh khàn giọng nói: "Tỉnh rượu rồi?”

Minh Yên đứng lên, cô xoa xoa đầu mình, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ đáp một tiếng, khàn khàn lên tiếng: "Anh vẫn luôn ở đây à?”

"Ừm, em không tỉnh táo, nên có hơi lo lắng. Tỉnh dậy thì đứng lên tắm rửa, rồi đi ngủ đi.” Người đàn ông nói xong, tầm mắt dừng ở một bên giường lớn mềm mại, lúc bắt đầu vào cửa anh đã cố ý không nhìn sang bên kia, sợ mình không khắc chế được, trực tiếp ôm Minh Yên lên giường.

"À, được, vậy anh cũng trở về nghỉ ngơi đi." Minh Yên nhỏ giọng nói, đêm yên tĩnh, cô nam quả nữ ở chung một phòng, bầu không khí mơ hồ đến mức có thể chà xát ra điện, nhất là khi hai người, đã từng là người yêu của nhau.

Úc Hàn Chi đứng dậy, mắt phượng hơi tối, Minh Yên say rượu vẫn là đáng yêu và quyến rũ.

"Sau này uống ít rượu một chút, uống say nói lung tung, bằng không tôi sẽ coi như thật."

Khuôn mặt Minh Yên khô nóng, thốt lên: "Tôi đã nói gì?”

Ánh mắt người đàn ông sâu thẳm, chậm rãi nói: "Cũng không nói gì, chỉ là ôm tôi không buông tay, muốn hôn ôm ấp, còn muốn tôi tắm giúp em nữa.”

Khóe môi Úc Hàn Chi mỉm cười, anh nói xong sờ sờ đầu cô, rồi đứng dậy trở về phòng mình.

Xảy ra chuyện say rượu nói lung tung, Minh Yên xấu hổ cả đêm, ngày hôm sau cô lựa chọn cách quên đi như không có chuyện gì xảy ra.

Bởi vì "Khách sạn mơ ước" mùa thứ hai được ghi lại, Minh Yên ở lại thêm hai ngày nữa, sau đó bắt đầu thu dọn hành lý trở về Bắc Thành.

Chuyện Thải Nguyệt mua nhà bên này còn chưa xử lý xong, tạm thời phải ở lại thêm một vài ngày nữa, Minh Yên ghi hình chương trình tạp kĩ cũng không thể mang theo trợ lý, nên cô dứt khoát cho cô ấy nghỉ dài ngày, để cô ấy ở lại Nam Thành chăm sóc ba mẹ thật tốt, thuận tiện chuyển qua nhà mới.

Úc Hàn Chi giúp cô thu dọn hành lý: "Lần này chương trình tạp kĩ được ghi hình ở đâu?”

"Núi Thanh Thành, lần này đều là phòng cảnh núi, tổ tiết mục gửi cho tôi ảnh chụp, còn rất đẹp mắt. Nghe nói đến mùa thu, lá bạch quả gần khách sạn chuyển sang màu vàng óng, đẹp không sao tả xiết.” Minh Yên có chút hưng phấn tìm ảnh chụp cho anh xem.

Úc Hàn Chi híp mắt nhìn biệt thự sơn cảnh trên ảnh, quả nhiên có chút hoang vu trên núi, hơn nữa trong núi mát mẻ, ghi hình không nóng, xem ra anh phải đi xem cách vách có văn hóa dân gian nào khác hay không, sắp xếp một chút.

"Khách mời trong tập này vẫn không thay đổi sao?" Mắt phượng người đàn ông sâu thẳm, anh nhớ tới Tiêu Vũ đi làm phim, đột nhiên cảm thấy những con cháu danh môn ở Bắc Thành, tất cả đều phải đề phòng.

"Ngoại trừ chị Thư Ca và anh rể Ngạn Bác, những người khác đều thay đổi. Nhưng bây giờ tôi cũng không biết có những khách mời nào.” Minh Yên cười nói, Tiêu Vũ đi đóng phim, Tống Điềm đi biểu diễn, cũng không biết lần này khách mời có những ai.

Khóe môi Úc Hàn Chi cong lên, rất tốt, lần này hẳn là không có ai quấy rầy anh và Yên Yên bồi dưỡng tình cảm nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện