Biên tập: Diệp Katori

Chỉnh sửa: An Hà Kiều

Đổi lại là một người bất kì, có lẽ sớm đã bị thanh âm cùng ngữ khí của Lâm Nhiếp trêu đùa đến eo đau chân mỏi.

Lý Việt Bạch lại chỉ cười lạnh một tiếng, nội tâm không hề gợn sóng.

Một đời trước ở chung với Ngọc Thiên Cơ một thời gian dài, đến giờ vẫn để lại di chứng, cụ thể là nếu so sánh với kiểu cầu hoan mặt dày mày dạn bám dính như bạch tuộc của Ngọc Thiên Cơ, hiện tại Lâm Nhiếp quả thực có thể gọi là vô cùng lịch sự.

"Chậc." Lâm Nhiếp bị tiếng cười lạnh của hắn chọc tức, chậc một tiếng, liền dùng tay bóp cằm Vương Hàn Chi, ép hắn ngẩng đầu: "Đều đến cái dạng này rồi, Vương đại luật sư còn cười được?"

"Tôi cười cậu quá ấu trĩ, không biết thu liễm dục vọng của mình." Lý Việt Bạch bị ngón tay lạnh như băng của y bóp đau, lại không giãy giụa không phản kháng, chỉ thương hại nói: "Cậu mấy tuổi rồi? Mười tám tuổi? Nếu luận tuổi tác, cậu phải gọi tôi một tiếng..."

"Đủ rồi." Lâm Nhiếpmỉm cười, cúi xuống cắn cổ Lý Việt Bạch, giống như mãnh thú nhấm nháp con mồi, liên tục cắn mút.

"..." Lý Việt Bạch chỉ cảm thấy trên cổ đau ngứa nóng rát một trận, nhịn không được khẽ kêu vài tiếng.

"Có cảm giác sao?" Lâm Nhiếp ung dung mở miệng, cười nhẹ: "Vương Hàn Chi, tôi mặc kệ thân phận của anh là gì, chỉ cần bước vào lãnh thổ của tôi, vậy anh chính là nô lệ của tôi..."

Cùng lúc, trên tay y dùng lực, mũi dao sắc nhọn ẩn trong lòng bàn tay cắt qua, tiếng đứt thanh thúy vang lên.

Tây trang thủ công trị giá hơn mười vạn nháy mắt bị cắt thành một lỗ to.

Cà vạt cũng bị Lâm Nhiếp kéo xuống, trói tay Lý Việt Bạch lại.

Ngay sau đó, Lý Việt Bạch cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, hóa ra là bị Lâm Nhiếp nhấc bổng lên, đặt trên bồn rửa mặt bằng đá cẩm thạch.

Nguy hiểm, không thể tiếp tục, hiện tại chính là thời cơ tốt nhất.

Thừa dịp miệng còn chưa bị lấp kín, Lý Việt Bạch trầm giọng nói: "Lâm công tử... Cậu có biết tất cả chuyện vừa phát sinh đã bị ghi lại, tùy thời đều có thể đưa cho cha cậu xem."

"..." Lửa dục của Lâm Nhiếp bị câu này của hắn tạt một xô nước lạnh.

Đúng là tên cũng đã lên dây không thể không bắn, kết quả người trước mắt còn không chịu ngoan ngoãn chiều theo, còn dám nói cảnh xuân cung sống này có thể bị đem cho ông già xem?

Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?

Lâm Nhiếp cứng người, đôi tay vốn dĩ ôm lấy eo Lý Việt Bạch đổi thành bóp cổ Lý Việt Bạch: "Ý anh là sao? Nói rõ cho tôi."

"Ý của tôi rất rõ ràng." Lý Việt Bạch bình tĩnh nói: "Hiện tại tôi chỉ là quay video mà thôi, nếu cậu tiếp tục làm... Video sẽ được công khai."

"Nực cười." Ánh mắt Lâm Nhiếp tất cả đều là lửa giận: "Anh nghĩ mình đang đe dọa ai? Cho rằng tôi dễ mắc mưu như vậy sao?"

Cùng lúc đó, điện thoại trên người y phát ra tiếng chuông điện thoại thanh thúy.

Lâm Nhiếp một bên gắt gao nhìn chằm chằm Lý Việt Bạch, một bên thu hồi tay trái, nhẹ nhàng click mở di động.

Email thu được vài đoạn video mới, đúng là vừa được ghi lại.

Lý Việt Bạch đã sớm dặn dò tốt Lục Minh cất giữ video gốc, từng đoạn từng đoạn gửi tới email của Lâm Nhiếp.

"Thử nghĩ một chút, nếu lệnh tôn nhìn thấy cậu cùng một người đàn ông...Ông ấy sẽ có cảm tưởng như thế nào?" Lý Việt Bạch gằn từng chữ một.

"Anh đang uy hiếp tôi? Hừ... Cho dù bị ông già nhìn thấy cũng chẳng có gì đáng sợ." Lâm Nhiếp không chút để ý cất di động đi, cười lạnh.

Sinh hoạt của ông bố chưa chắc đã đứng đắn hơn so với y, cùng lắm là dựa theo gia quy trừng phạt một phen thôi, không đau không ngứa, chẳng có gì đáng bận tâm.

"Vậy nếu tôi phái người phát tán đoạn video này ra ngoài thì sao?" Lý Việt Bạch nói: "Người thừa kế của tập đoàn Lâm thị có thể vứt bỏ hoàn toàn thanh danh đối ngoại của mình sao?"

Đương nhiên danh tiếng rất quan trọng, so với danh tiếng càng quan trọng hơn chính là quyền thừa kế.

Một người thừa kế mang tai tiếng không phải là thứ tập đoàn Lâm thị muốn, nếu việc này làm ầm ĩ lên, có lẽ ông cụ thân sinh sẽ suy nghĩ đến chuyện thay đổi người thừa kế.

Đối với Lâm Nhiếp dã tâm bừng bừng mà nói, chuyện này tuyệt đối không được phép xảy ra.

"Vậy chẳng khác nào Vương đại luật sư cũng vứt bỏ mặt mũi của mình sao?" Lâm Nhiếp cười lạnh, lực tay tăng lên, khiến làn da Lý Việt Bạch tím lại một mảnh: "Vì uy hiếp tôi, không tiếc công khai video này ra ngoài ánh sáng, cứ như vậy, Vương đại luật sư trong mắt công chúng cũng thành một dâm phụ lẳng lơ đi?"

"Cậu cứ thử xem." Lý Việt bạch lộ ra một nụ cười: "Cùng lắm thì ngọc đá cùng nát."

Hắn bị Lâm Nhiếp dày vò đến sắc mặt tái nhợt, cười như vậy có chút kinh tâm động phách, một khuôn mặt vốn dĩ lạnh nhạt càng đẹp đến quyết tuyệt vạn phần.

So sánh với ngược đãi điều giáo không thấy ánh sáng mặt trời trong nguyên tác, video bị lôi ra ngoài ánh sáng tính là cái gì, cùng lắm là người ta chỉ chỉ trỏ trỏ thôi, có thể bị mất đi miếng thịt nào?

Lâm Nhiếp quả thật không nghĩ tới thế nhưng lại có người bị hại tự mình quay video, tự mình phát tán video, chẳng lẽ không phải đều là che che giấu giấu không để mọi người biết sao?

Đáng sợ nhất vẫn là Vương Hàn Chi như biết trước mọi chuyện, biết được mình sẽ làm ra chuyện này với hắn trong toilet nên đã bố trí camera từ trước.

Rốt cuộc là có bao nhiêu thâm tàng bất lộ?

Lâm Nhiếp cố nén lửa giận, sau khi chăm chú nhìn Lý Việt Bạch một lúc lâu, cuối cùng hung hăng gặm cắn trên môi hắn một ngụm như muốn trút giận, mới không tình nguyện buông tay xoay người rời đi.

Sau khi Lý Việt Bạch về đến nhà, đã là qua nửa đêm.

"Thầy..." Lục Minh yếu ớt tiến lên, khẩn trương đến nỗi không dám nhìn thẳng vào mắt hắn: "Rốt cuộc là..."

Lục Minh qua video nhìn thấy hết thảy mọi chuyện xảy ra trong toilet, đương nhiên là bị dọa không nhẹ, cũng không biết nên đối mặt với thầy mình như thế nào.

Đại thiếu gia tập đoàn Lâm thị kia ngày thường nhìn rõ ràng vô cùng đàng hoàng chững chạc, lúc nào cũng có phong thái Thái Tử gia, thế nhưng lại làm chuyện này với thầy... Đồng tính luyến ái thì thôi đi, lại còn cưỡng bức, thật sự rất ghê tởm.

"Không sao, đừng suy nghĩ nhiều." Thần sắc Lý Việt Bạch hòa hoãn, thuận miệng trấn an vài câu: "... Tình đời phức tạp, nhân tâm hiểm ác, sống ở đời phải chú ý từ chuyện nhỏ nhặt nhất, Lục Minh, về sau em hành sự cẩn thận một chút, chỉ sợ Lâm công tử sẽ không từ bỏ ý đồ, có lẽ về sau em sẽ gặp nguy hiểm."

"Chúng ta... Làm sao có thể đấu lại được tập đoàn Lâm thị..." Lục Minh lo lắng.

Trong thế giới X văn này, thiết lập của tập đoàn Lâm thị là có thể hô mưa gọi gió, quyền thế ngập trời, không gì không làm được... Mọi người nghe thấy bốn chữ tập đoàn Lâm thị đều phải run rẩy.

Nhưng giả thiết như vậy rốt cuộc chỉ là công cụ phục vụ cho việc lái xe (phục vụ cho "chuyện đó" của công chính),giả thiết của tác giả tuy lớn, nhưng lại không tỉ mỉ chu đáo, chung quy sẽ có sơ hở.

"Yên tâm." Lý Việt Bạch vỗ vai Lục Minh: "Chúng ta sẽ thắng."

Lục Minh bán tính bán nghi gật đầu.

"Ký chủ, chúc mừng ngài bước đầu thành công thoát khỏi sự tấn công của đối phương." Hệ thống nghiêm trang nói: "Hy vọng tiếp theo Lâm Nhiếp sẽ thu liễm một chút."

Chuyện xảy ra ở toilet đã biểu đạt rõ ràng --- Vương Hàn Chi ngay cả công khai video cũng không sợ, vậy những thứ khác có gì đáng sợ đâu? Cứ như vậy, những thủ đoạn thường dùng trong X văn như tung ảnh nude, nghe trộm, công khai quấy rối tình dục đều mất đi hiệu lực.

Nhưng đương nhiên Lý Việt Bạch sẽ không lạc quan cho rằng từ bây giờ Lâm Nhiếp sẽ tạm ngưng hành động.

Lâm Nhiếp không phải người dễ dàng nhận thua, lần này y đụng phải cái đinh, tức giận hoàn toàn bị kích phát, đương nhiên xuống tay sẽ càng thêm ngoan độc, nhất định sẽ gây phiền toái cho mình ở những mặt khác.

Những mặt khác... Lý Việt Bạch ngồi xuống bàn làm việc, bắt đầu sắp xếp thông tin cá nhân về Vương Hàn Chi trong đầu mình.

Quan hệ gia đình của Vương Hàn Chi cực kỳ đơn giản, cha mẹ mất sớm, gia cảnh suy sụp, người thân duy nhất chỉ có một người anh ruột.

Người anh tên là Vương Uyển Chi, có bề ngoài xuất chúng giống như Vương Hàn Chi, tính cách cũng lãnh đạm chán đời, nhưng quỹ đạo sinh hoạt lại khác nhau rất lớn, Vương Uyển Chi bởi lớn hơn Vương Hàn Chi vài tuổi, do dòng đời xô đẩy, hơn mười tuổi đã tiến vào một công ty điện ảnh trứ danh, bắt đầu nghiệp diễn viên, sau mười mấy năm dốc sức cũng được coi là có thành tựu.

Giới giải trí vốn dĩ chính là địa phương hỗn loạn phức tạp, càng đừng nói tới chuyện đây là X văn.

Lý Việt Bạch mở két sắt của Vương Hàn Chi ra, tìm được một xấp hồ sơ thật dày --- tất cả đều là ghi chép một đống phiền toái Vương Hàn Chi giải quyết thay anh mình.

Nếu không có sự tồn tại của Vương Hàn Chi, Vương Uyển Chi đã sớm dính scandal không thể tự thoát ra được.

Sau khi bước vào giới giải trí, bệnh trầm cảm của Vương Uyển Chi càng thêm nặng, sự nghiệp càng thành công, tinh thần càng đi xuống, gã liên tục kết hôn rồi lại ly hôn, không biết đã kiện tụng với vợ cũ bao nhiêu để giành quyền nuôi con, ngoại tình, nghiện rượu, nằm viện, chơi thuốc...

Vương Hàn Chi luôn mang lòng cảm kích đối với anh mình, bởi vậy nơi nơi đều kiệt lực giữ gìn, ngầm giúp anh mình chặn vô số scandal. Nhưng cho dù là thế, cũng không thể giải quyết gốc rễ phiền toái.

Có lẽ, đối với Vương Hàn Chi mà nói, Vương Uyển Chi chính là uy hiếp lớn nhất.

Quả nhiên, Lâm Nhiếp đã tìm được đường chiếu tướng.

Sáng sớm hai ngày sau, Lý Việt Bạch vừa mở máy tính, một mail mới nhảy ra.

Ảnh chụp chiếm phần lớn trong tin nhắn, nội dung ảnh cũng cực kỳ hỗn loạn --- địa điểm rõ ràng là một căn biệt thự bí ẩn, dưới ánh đèn lờ mờ là một mảnh hỗn độn, trên mặt đất vương vãi đầy vỏ chai rượu nhãn hiệu nổi tiếng, bật lửa, thuốc lá, châu báu, thậm chí là đồ lót nữ, vừa nhìn liền biết vừa mới có tổ chức party ở đó, trên bàn có mấy tờ giấy thiếc cùng với bột trắng khả nghi, điếu thuốc hình dạng khả nghi đúng là khắp nơi đều có.

Trên ảnh chính là một nam diễn viên vóc dáng thon dài bề ngoài diễm lệ lại có chút suy sút, một tay gã cầm bật lửa, một tay cầm giấc thiếc, trên mặt lộ ra biểu tình say mê, rất rõ ràng là đang hút thứ này.

Tay cầm chuột của Lý Việt Bạch run lên.

Người trong ảnh đúng là Vương Uyển Chi không sai.

Loại chuyện hút ma túy này đối với Vương Uyển Chi mà nói gần như là kết cục đương nhiên.

Cùng lúc đó, điện thoại reo vang, là giọng của Lâm Nhiếp.

"Muốn thu hồi những ảnh chụp đó thì tới gặp tôi." Lâm Nhiếp cười nhẹ.

Vô luận ở đâu trong thế giới này, sử dụng ma túy là hành vi cực kỳ nghiêm trọng, chỉ cần ảnh chụp bị công khai, sự nghiệp cùng thanh danh của Vương Uyển Chi sẽ sớm bị hủy hoại.

Dựa theo logic của X văn, lúc này Vương Hàn Chi chỉ có thể tìm Lâm Nhiếp, tuy rằng không cam tâm tình nguyện lại không thể không khuất phục trước y mới có thể dập tắt scandal này từ trong trứng nước.

"Cậu muốn tôi làm thế nào?" Lý Việt Bạch đè thấp thanh âm.

"22 giờ đêm nay, tới khách sạn Hương Cảng phòng 1101, chúng ta cần nói chuyện." Lâm Nhiếp nói.

"..." Lý Việt Bạch nhắm mắt, nỗ lực khiến thanh âm của mình có vẻ mất khống chế, nghẹn giọng đáp: "... Quyết định vậy đi."

"Quyết định vậy đi." Lâm Nhiếp cười.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện