Biên tập: Diệp

Chỉnh sửa: An Hà Kiều

Đêm buông, 22 giờ điểm, Lý Việt Bạch đúng hẹn lái xe tới khách sạn Hương Cảng.

Hắn một mình lái xe tới, đỗ xe ở bờ biển đối diện khách sạn Hương Cảng, cũng không buồn tắt động cơ xe, liền lấy di động gọi điện thoại cho Lâm Nhiếp.

"Tới rồi sao?" Thanh âm Lâm Nhiếp rất bình tĩnh, thậm chí còn mang theo một tia quan tâm, giống như mình không phải là kẻ đang uy hiếp, mà là bạn trai tận chức tận trách.

"Tới rồi." Trong thanh âm Lý Việt Bạch không hề có lấy một chút nghiêm trọng hay lo lắng, trái lại còn mang vẻ buông thả.

"Tôi xuống đón anh?" Lâm Nhiếp thấy ngữ khí hắn có chút không đúng, tâm trạng theo đó mà trầm xuống.

"Không cần." Khóe miệng Lý Việt Bạch nhiều hơn một tia ý cười: "Tôi chỉ tới nơi này hóng gió mà thôi, chỉ sợ phải lỡ hẹn với cậu."

"..." Nhất thời Lâm Nhiếp không rõ hắn lại muốn chơi trò gì, nhíu mày: "Anh nói cái gì!"

"Xem tin mới nhất đi." Lý Việt Bạch nói.

Cùng lúc, TV trong khách sạn, màn hình lớn treo trên tòa cao ốc chọc trời, trên di động của người qua đường đều bị cùng một tiêu đề oanh tạc.

- -- Minh tinh màn ảnh trứ danhVương Uyển Chi bị tình nghi sử dụng ma túy, trước mắt đã bị cảnh sát khống chế.

Thông tin chi tiết bên dưới càng thao thao bất tuyệt nói là đây là lần đầu Vương Uyển Chi dùng ma túy, không đề cập đến chuyện tàng trữ hay buôn lậu ma túy, bởi vậy chỉ bị xử tạm giam 10 ngày, sau 10 ngày thì chuyển đến trung tâm cai nghiện tiến hành trị liệu...

Trong lúc nhất thời, người xem có kinh ngạc cảm thán, cũng có tức giận mắng chửi.

Lâm Nhiếp nỗ lực ngăn lại xúc động muốn đập nát màn hình.

"Vương Hàn Chi, anh điên rồi!" Lâm Nhiếp nghiến răng nghiến lợi gào trong điện thoại: "Con mẹ nó có phải anh có bệnh hay không? Anh..."

Y vô luận thế nào cũng không nghĩ đến, Vương Hàn Chi mắt cũng không chớp mà báo cảnh sát.

Chuyện này không có khả năng, đây hoàn toàn không hợp với phong cách hành sửdĩ vãng của hắn.

"Có vấn đề gì sao?" Lý Việt Bạch lạnh lùng nói.

"Anh..." Lâm Nhiếp nhất thời không biết nên tức giận cái gì: "Anh cư nhiên... Tự tay tống người thân của mình vào ngục? Anh quả thực..."

"Tôi không có sự lựa chọn khác." Lý Việt Bạch nói.

Sáng sớm, sau khi cúp máy, hắn liền bắt đầu toàn lực xuống tay xử lý chuyện của Vương Uyển Chi.

Tình huống hiện tại của Vương Uyển Chi nếu cứ mặc kệ, một mặt che dấu, kế tiếp chỉ sợ càng ngày càng hỏng, càng ngày càng sa đọa, cuối cùng không thể kiềm hãm được nữa. Bản thân hắn cho dù có tài lực cùng nhân lực nhất định nhưng vẫn không có đủ kinh nghiệm xử lý chuyện cai nghiện, suy xét trên nhiều phương diện, cách xử lý tốt nhất vẫn là dứt khoát một đao chặt đứt cội nguồn gốc rễ, đâm thủng mọi chuyện, giải quyết triệt để hoàn toàn.

"Nói đi nói lại, vẫn phải cảm ơn Lâm công tử." Lý Việt Bạch nói: "Anh hai vẫn giấu tôi chuyện gã đang ở đâu, mà ảnh cậu gửi cho tôi... Hàn toàn bại lộ nơi ẩn náu của gã, nếu tôi nói chuyện này ra, chỉ sợ Lâm công tử còn có thể nhận được mấy cái huy chương khen thưởng công dân gương mẫu."

Đúng nhờ có địa chỉ xác thực cùng ảnh chụp làm bằng chứng, cảnh sát mới có thể nhanh chóng tiếp nhận vụ này, nhanh chóng tìm được Vương Uyển Chi, nếu không, căn bản sẽ không tiếp án này.

"Anh không sợ sau này vướng phải rắc rối sao?" Lâm Nhiếp vẫn khó có thể tin.

"Sợ hay không, đó là chuyện của tôi." Lý Việt Bạch thản nhiên.

Ngón tay thon dài của hắn đặt trên mặt Ipad bóng loáng, ấn gửi thư.

Đó là một bức thư hối lỗi vừa được viết, dùng danh nghĩa Vương Uyển Chi gửi đến các trang mạng xã hội.

Sau khi gửi đi, Lý Việt Bạch giẫm chân ga, quay về đại lộ ngựa xe như nước.

Đại thúc bày tỏ, đi hóng gió chính là đi hóng gió, no problem.

Trong lúc hóng gió, Lý Việt Bạch nhận được điện thoại Lục Minh gọi tới.

Lục Minh vừa phụng mệnh hắn đi trại tạm giam thăm Vương Uyển Chi, hiện tại về báo cáo nói tất cả bình thường, không cần lo lắng.

"Có điều..." Lục Minh lo lắng: "Thầy, sắp tới ngài không nên về nhà vẫn hơn, em vừa xem camera ở nhà... Trước cửa toàn là paparazzi."

Sau khi Lý Việt Bạch lái xe ra ngoài tin tức mới được công bố, truyền thông nhận được tin tức đương nhiên sẽ mò đến nhà hắn đầu tiên, ý đồ có thể lấy được cơ hội phỏng vấn, kết quả lại vồ hụt.

"Ừ, thầy biết rồi, em cũng bảo vệ tốt bản thân." Lý Việt Bạch dặn dò vài câu liền cúp máy.

Hắn không sợ đối mặt với truyền thông, nhưng không phải lúc này.

"Ký chủ, không phải ngài định đi hóng gió cả đời chứ?" Hệ thống thiện ý nhắc nhở: "Chắc không phải đâu nhỉ."

"... Sao có thể!" Lý Việt Bạch bất đắc dĩ: "Tao đang đợi sự kiện quan trọng tiếp theo trong cốt truyện."

"Tình tiết trọng tâm tiếp theo..." Hệ thống tìm đọc: "Bởi vì ngài thay đổi cốt truyện phía trước dẫn đến cốt truyện phía sau cũng thay đổi theo, trở nên có chút khó đoán, hơn nữa X văn vốn không có cốt truyện gì."

Nguyên văn, lúc này Vương Hàn Chi đã bị Lâm Nhiếp như vậy như vậy.

"Hệ thống, tra giúp tao xem hiện tại Lâm Nhiếp đang làm gì."

Để có thể phỏng đoán tiếp theo xảy ra chuyện gì, đương nhiên phải nắm giữ hướng đi của Lâm Nhiếp.

Hệ thống quét trong vòng một giây, lập tức trầm mặc.

"..." Hệ thống nói: "Y quay về trong toilet."

"Làm gì trong toilet?"

"..." Hệ thống nói: "Ký chủ thật sự muốn tôi nói ra sao?"

"..." Lý Việt Bạch nhịn nửa ngày mới không cười phụt ra.

Tưởng tượng công chính trong nguyên tác giống như Long Ngạo Thiên thượng thiên nhập địa đang nghiến răng nghiến lợi tự mình giải quyết liền cảm thấy thật thú vị.

"Khoan đã, ký chủ!" Hệ thống đột nhiên phát ra cảnh báo: "Cảnh báo, cảnh báo, có mấy chiếc xe đang theo dõi ngài!"

"Cự li bao xa?"

"Đến từ nhiều hướng khác nhau, hiện tại mấy chiếc xe này chỉ cách xe của ngài hai giao lộ."

Lý Việt Bạch nhíu mày, nháy mắt dẫm chân ga, chuẩn xác bảo trì tốc độ cao lại không vượt quá tốc độ, quẹo vào đường bên cạnh, hướng bên ngoài vòng vây phóng đi.

Hệ thống tận chức tận trạc báo cáo hướng đi của kẻ bám đuôi.

Kẻ bám đuôi lại giống như có thiên lý nhãn, tùy thời đều có thể đi theo Lý Việt Bạch, mặc kệ Lý Việt Bạch thay đổi phương hướng thế nào, bọn họ đều có thể theo sát.

Quả thật, chỉ cần ở thành phố này cũng đừng mong dễ dàng thoát khỏi sự truy lùng của Lâm Nhiếp.

Biển số xe, kiểu dáng xe của mình Lâm Nhiếp nhẹ nhàng phất tay là có thể điều tra ra, huy động lực lượng chia người khóa chặt mục tiêu.

Cho dù bản thân Lâm Nhiếp ở toilet làm gì cũng có thể tùy thời phái thủ hạ tới bao vây mình.

"Hệ thống, nhanh giúp tao." Lý Việt Bạch vội vàng cầu cứu sự giúp đỡ.

"Giúp ngài đua xe sao?" Hệ thống hỏi.

Đây là X văn, không phải phim bom tấn Hollywood, tiết mục bám đuôi đua xe vẫn rất ít thấy.

"Không phải, an toàn là trên hết, tao không muốn tạo tai nạn giao thông." Lý Việt Bạch nói: "Giúp tao tìm chỗ đông người một chút."

"Xung quanh ngài trong vòng bán kính 3 km nơi đông người nhất chính là trung tâm thương mại Garden Plaza." Hệ thống trả lời: "Rẽ phải ở ngã tư phía trước là có thể tới."

"Ok."

Ánh mắt Lý Việt Bạch nhìn thẳng phía trước, đôi tay nắm chặt vô lăng, đồng thời gửi tin nhắn giọng nói bằng thiết bị trên smart phone.

"Post status lên mạng nói rằng tôi sắp tới Garden Plaza từ cửa chính, BMW màu bạc( là BMW i8 đấy =))) huhu Vương luật sư giàu như Cường Dollar), biển số xe XXXX." Lý Việt Bạch nói.

Smart phone thực hiện chuẩn xác mệnh lệnh.

Từ kính chiếu hậu có thể thấy, mấy chiếc xe đuổi giết mình kia khoảng cách càng ngày càng gần.

Lý Việt Bạch âm thầm nôn nóng.

Cũng may là sắp tới Garden Plaza rồi.

Garden Plaza là một mảnh đất phi thường trống trải, thường xuyên tổ chức các loại hoạt động, xa xa nhìn lại tất cả đều là người đông nghìn nghịt.

Tới gần Garden Plaza, Lý Việt Bạch không thể không đi chậm lại.

Xung quanh đều là người đi đường, tuyệt đối không thể xảy ra va chạm.

Nhân cơ hội này, nhóm người theo dõi càng lúc càng áp sát.

Sau khi Lý Việt Bạch dừng xe lại, những kẻ bám đuôi cũng dừng xe lại.

Thậm chí có mấy người mặc đồ đen bước xuống khỏi xe, từng bước đi về phía Lý Việt Bạch.

Lý Việt Bạch tắt máy, rút chìa khóa, nằm trên ghế lái thở phào nhẹ nhõm một hơi.

"Ký chủ, xin ngài nhanh chạy trốn đi." Hệ thống nói: "Kẻ theo dõi sắp tới đây rồi."

"Yên tâm." Lý Việt Bạch cười cười: "Có người so với kẻ theo dõi còn nhanh hơn."

Lũ bám đuôi còn chưa kịp tiến lên đã bị đám người ùa lên tách ra.

Phóng viên, đài truyền thông, cư dân mạng, quần chúng vây xem... Vô số camera, microphone, các smart phone đủ màu đều duỗi qua đây, vây xe Lý Việt Bạch chật như nêm cối, trong đó có một nhóm người trực tiếp đập cửa xe.

Lý Việt Bạch diện vô biểu tình mở cửa xe, vướng phải mấy cái microphone.

"Chào Vương luật sư, có tin đồn ngài là đầu sỏ truyền ra chứng cứ minh tinh điện ảnh trứ danh Vương Uyển Chi sử dụng ma túy, xin hỏi có phải là thật không?"

"Nghe đồn Vương Uyển Chi và ngài có xảy ra mâu thuẫn tranh chấp tài sản, ngài cảm thấy thế nào?"

"Nghe đồn ngài cũng từng sử dụng ma túy, xin hỏi có thật không?"

"Rốt cuộc tại sao Vương Uyển Chi lại sử dụng ma túy?"

...

"Xin các vị bình tĩnh lại." Lý Việt Bạch giơ tay: "Tôi sẽ trả lời vấn đề của mọi người theo thứ tự, lần lượt từng người một."

...

Kết quả Lý Việt Bạch kiên nhẫn trả lời xong một đống vấn đề, cuối cùng còn phi thường nice mà tham gia một chương trình TV của một đài truyền hình lớn.

Bọn theo dõi dù có vênh váo ồn ào thế nào cũng không dám công khai bắt người trước mặt toàn thế giới, quan sát một lát ngoài vòng vây thật lớn, phát hiện không có cơ hội xuống tay đành phải tạm thời rời đi.

Bị truyền thông bám riết không buông truy vấn một lúc,Lý Việt Bạch thật vất vả mới có được ít thời gian giải lao, ở trong phòng nghỉ của hậu trường đài truyền hình chợp mắt một chút.

"Ký chủ, không phải ngài định dựa vào sự bảo hộ của truyền thông chứ?" Hệ thống bất lực: "Như vậy không ổn lắm."

"Không đến mức đấy." Lý Việt Bạch xoa xoa huyệt thái dương.

Đương nhiên hắn không quên nhiệm vụ, mục đích lần xuyên này là khiến Lâm Nhiếp yêu mình.

Tạm tránh đầu sóng ngọn gió nhờ truyền thông là kế sách tạm thời, không phải giải pháp lâu dài.

Lợi dụng thời gian nghỉ ngơi, hắn lại đem tư liệu liên quan đến Lâm Nhiếp tỉ mỉ xem lại từ đầu tới đuôi một lần.

Bất luận là về mặt nguyên tác hay là tư liệu hệ thống đưa ra đều có chung một điểm --- trước khi Lâm Nhiếp gặp được Vương Hàn Chi cũng không có bất luận sở thích đặc biệt gì, không có khuynh hướng bạo lực, càng không phải kiểu người thân kinh bách chiến trong tưởng tượng của mọi người.

Cốt truyện sắp xếp như thế chẳng lẽ là có chi tiết ẩn?

"Nhìn tới nhìn lui, từ đầu tới cuối cũng chỉ có một mình Vương Hàn Chi lọt vào mắt xanh của Lâm Nhiếp." Lý Việt Bạch cười khổ: "Đây là vì cái gì, chẳng lẽ thân thể Vương Hàn Chi có tính chất đặc biệt, khiến y nhất kiến chung tình sau đó điên cuồng trầm mê không thể thoát ra được?"

"Ký chủ, không thể không nói cho ngài, trong cốt truyện luôn tồn tại những tình tiết ẩn." Hệ thống nói: "Trọng tâm của tác giả trước sau đều đặt trên <thịt>, bí mật ẩn sâu trong đó cũng không hoàn toàn lộ ra."

"Mày là hệ thống cũng không biết đầy đủ?" Lý Việt Bạch hỏi.

"Vốn tôi có thể biết toàn bộ, chính là như vậy, khó khăn của lần xuyên này là quá thấp." Hệ thống trả lời: "Bởi vậy Chủ Thần đã thiết lập tường lửa để ngăn tôi tiếp cận thông tin, yêu cầu ngài tự mình tìm ra."

Nói đến đây, Lý Việt Bạch cũng hiểu được.

Hắn cần phải điều tra ra nguyên nhân vì sao Lâm Nhiếp lại nảy sinh tình cảm vặn vẹo đối với Vương Hàn Chi.

Yêu hận song hành, chỉ cần tìm hiểu được ngọn nghành là có thể chuyển phần hận ý này thành tình yêu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện