Beta:Minh Nguyệt
Đồ ăn trong căn cứ còn tính là tương đối đầy đủ, nhưng mà bởi vì lòng dạ người ở phía trên tham lam, cho dù lúc đầu đầy đủ thì khi phân phát xuống cho những người khác thì đồ ăn cũng ít dần đi, Quý Lạc không cần ăn cái gì, nhưng mà Cố Tiếu vẫn kiên trì mỗi ngày đều tìm hoa quả mới lạ cho cô rồi trộn cùng với dược để làm cho cô uống.
Một tháng sau, rốt cuộc Quý Lạc cũng có thể tháo khẩu trang xuống, thiếu nữ trong gương nghiễm nhiên là bộ dáng mỹ lệ vốn dĩ, cô hơi hơi mỉm cười, phát hiện tới cả biểu tình cũng có thể khống chế làm sao cho tự nhiên.
Thật tốt quá, cô không biết phương diện này có công lao của Cố Tiếu hay không, nhưng mà chỉ cần kết quả tốt là được rồi.
Khuyết điểm duy nhất chính là móng tay của cô vẫn là màu đen, cho dù buổi tối mỗi ngày Cố Tiếu đều kiên trì giúp cô tô nước thuốc lên móng, thì móng tay của cô vẫn là màu đen, không hề có biến hóa chút nào.
"Phanh!"
Bên ngoài truyền đến một tiếng vang lớn, vốn dĩ hai người đang ăn cơm đột nhiên liền liếc nhìn nhau, sau đó yên lặng mà tiếp tục ăn, nhưng mà sau khi vài tiếng đó cứ liên tiếp vang lên, thì Cố Tiếu không khỏi nhíu mày, không phải là bọn tang thi tìm tới đây chứ? "Tôi đi ra ngoài nhìn một chút."
Hắn đứng dậy liền rời đi, Quý Lạc cũng đứng dậy đi theo, Cố Tiếu quay đầu lại nói: "Cô cứ ở đây đi."
"Không, tôi muốn đi theo anh."
Biểu tình của cô vô cùng kiên quyết, Cố Tiếu ách một tiếng, lui về lại, hắn bỗng nâng tay lên, đầu ngón tay ngưng tụ một đoàn ánh sáng màu trắng, sau đó hắn đem ngón tay để ở trên trán Quý Lạc, Quý Lạc chỉ cảm thấy trán mình đột nhiên nóng một chút, sau đó liền không còn cảm giác gì.
Làm xong chuyện đó, Cố Tiếu liền đi về phía trước, Quý Lạc còn đang suy nghĩ hành động vừa rồi của hắn là có ý gì, liền thấy Cố Tiếu quay đầu lại, nói: "Còn không đi theo?"
Biểu tình của cô ngây ra, Cố Tiếu duỗi tay ra, rồi cầm lấy tay cô, cùng cô đi ra bên ngoài.
Quả nhiên là đã xảy ra chuyện lớn, nơi mà thanh âm phát ra là tại một quảng trường, thời điểm bọn họ đến thì nơi đó đã đứng đầy người, những người đó hình thành một vòng vây, như là đang vây quanh cái gì đó.
Bọn họ đứng gần đủ để quan sát, phát hiện là một đám người, hẳn là người từ bên ngoài đến.
Cố Tiếu không quen biết bọn họ, nhưng Quý Lạc lại biết, đám người kia, còn không phải là đám người Lâm Hiên sao?
Lại nhìn lỗ thủng lớn như là bị nổ tung trên mặt đất, Quý Lạc đoán rằng không chừng Lâm Hiên đã thức tỉnh dị năng rồi, cái này thật phiền toái a.
Cô không nghĩ tới thời gian hắn thức tỉnh dị năng thế nhưng so với nguyên cốt truyện lại sớm hơn nửa tháng, vốn dĩ cô tính toán sau khi biến dị trở thành tang thi hoàng thì sẽ đi tìm hắn, sau đó hoàn thành nhiệm vụ, lúc này dị năng hệ lôi của Lâm Hiên lại thức tỉnh trước, chỉ sợ là sẽ phiền toái.
Vài người bên cạnh hắn vẫn là những người ngày đó, Quý Lạc đảo mắt một cái, thế nhưng phát hiện một người không nên xuất hiện ở chỗ này, Hướng Vi.
Cô ta thế nhưng lại không chết? Cái này chẳng lẽ gọi là hào quang của nữ chủ?
Nhìn vài người bọn họ vài người ăn mặc sạch sẽ sắc mặt thì hồng nhuận, chỉ sợ ngay cả Hướng Vi cũng đã thức tỉnh dị năng rồi.
Hiện tại còn chưa phải thời điểm nên xuất hiện
Quý Lạc nghĩ vậy, liền muốn lôi kéo Cố Tiếu rời khỏi,mà Hướng Vi ở bên kia lại phát hiện ra Cố Tiếu, lập tức tiêm thanh kêu to: "Hiên, em tìm được kẻ thù rồi."
Lần đầu tiên Lâm Hiên nhìn thấy Hướng Vi đã bị khuôn mặt của cô ta hấp dẫn, khi đó cô ta bị nhốt ở trong một chiếc xe, bên cạnh đều là tang thi, may mắn hắn thức tỉnh được dị năng nên mới cứu cô ta ra ngoài được.
Hắn vốn dĩ còn nghĩ rằng phải tốn chút công phu mới có thể theo đuổi được cô ta, không ngờ tới vài buổi tối ngày hôm sau cô ta lại tự mình bò lên trên giường hắn, hiện tại nhớ tới thủ đoạn của cô ta, Lâm Hiên còn cảm thấy chưa đã thèm.
Cho nên kẻ thù của Hướng Vi, thì tự nhiên cũng là kẻ thù của hắn, huống chi hiện tại hắn lợi hại như vậy, còn có ai có thể đánh thắng được hắn đây?
Trong tay hắn liền hiện lên một đoàn tia chớp, tiếng dòng điện xẹt xẹt mà vang lên, quần chúng vây xem vội vàng lui về phía sau vài bước, sợ chỉ cần không cẩn thận một chút thì mạng liền không còn.
Bọn họ từng người lui về phía sau, thì hai người Quý Lạc tự nhiên liền thấy được, lôi điện trong tay Lâm Hiên hướng về phương hướng mà Hướng Vi chỉ, liền muốn quăng ra ngoài.
Đồ ăn trong căn cứ còn tính là tương đối đầy đủ, nhưng mà bởi vì lòng dạ người ở phía trên tham lam, cho dù lúc đầu đầy đủ thì khi phân phát xuống cho những người khác thì đồ ăn cũng ít dần đi, Quý Lạc không cần ăn cái gì, nhưng mà Cố Tiếu vẫn kiên trì mỗi ngày đều tìm hoa quả mới lạ cho cô rồi trộn cùng với dược để làm cho cô uống.
Một tháng sau, rốt cuộc Quý Lạc cũng có thể tháo khẩu trang xuống, thiếu nữ trong gương nghiễm nhiên là bộ dáng mỹ lệ vốn dĩ, cô hơi hơi mỉm cười, phát hiện tới cả biểu tình cũng có thể khống chế làm sao cho tự nhiên.
Thật tốt quá, cô không biết phương diện này có công lao của Cố Tiếu hay không, nhưng mà chỉ cần kết quả tốt là được rồi.
Khuyết điểm duy nhất chính là móng tay của cô vẫn là màu đen, cho dù buổi tối mỗi ngày Cố Tiếu đều kiên trì giúp cô tô nước thuốc lên móng, thì móng tay của cô vẫn là màu đen, không hề có biến hóa chút nào.
"Phanh!"
Bên ngoài truyền đến một tiếng vang lớn, vốn dĩ hai người đang ăn cơm đột nhiên liền liếc nhìn nhau, sau đó yên lặng mà tiếp tục ăn, nhưng mà sau khi vài tiếng đó cứ liên tiếp vang lên, thì Cố Tiếu không khỏi nhíu mày, không phải là bọn tang thi tìm tới đây chứ? "Tôi đi ra ngoài nhìn một chút."
Hắn đứng dậy liền rời đi, Quý Lạc cũng đứng dậy đi theo, Cố Tiếu quay đầu lại nói: "Cô cứ ở đây đi."
"Không, tôi muốn đi theo anh."
Biểu tình của cô vô cùng kiên quyết, Cố Tiếu ách một tiếng, lui về lại, hắn bỗng nâng tay lên, đầu ngón tay ngưng tụ một đoàn ánh sáng màu trắng, sau đó hắn đem ngón tay để ở trên trán Quý Lạc, Quý Lạc chỉ cảm thấy trán mình đột nhiên nóng một chút, sau đó liền không còn cảm giác gì.
Làm xong chuyện đó, Cố Tiếu liền đi về phía trước, Quý Lạc còn đang suy nghĩ hành động vừa rồi của hắn là có ý gì, liền thấy Cố Tiếu quay đầu lại, nói: "Còn không đi theo?"
Biểu tình của cô ngây ra, Cố Tiếu duỗi tay ra, rồi cầm lấy tay cô, cùng cô đi ra bên ngoài.
Quả nhiên là đã xảy ra chuyện lớn, nơi mà thanh âm phát ra là tại một quảng trường, thời điểm bọn họ đến thì nơi đó đã đứng đầy người, những người đó hình thành một vòng vây, như là đang vây quanh cái gì đó.
Bọn họ đứng gần đủ để quan sát, phát hiện là một đám người, hẳn là người từ bên ngoài đến.
Cố Tiếu không quen biết bọn họ, nhưng Quý Lạc lại biết, đám người kia, còn không phải là đám người Lâm Hiên sao?
Lại nhìn lỗ thủng lớn như là bị nổ tung trên mặt đất, Quý Lạc đoán rằng không chừng Lâm Hiên đã thức tỉnh dị năng rồi, cái này thật phiền toái a.
Cô không nghĩ tới thời gian hắn thức tỉnh dị năng thế nhưng so với nguyên cốt truyện lại sớm hơn nửa tháng, vốn dĩ cô tính toán sau khi biến dị trở thành tang thi hoàng thì sẽ đi tìm hắn, sau đó hoàn thành nhiệm vụ, lúc này dị năng hệ lôi của Lâm Hiên lại thức tỉnh trước, chỉ sợ là sẽ phiền toái.
Vài người bên cạnh hắn vẫn là những người ngày đó, Quý Lạc đảo mắt một cái, thế nhưng phát hiện một người không nên xuất hiện ở chỗ này, Hướng Vi.
Cô ta thế nhưng lại không chết? Cái này chẳng lẽ gọi là hào quang của nữ chủ?
Nhìn vài người bọn họ vài người ăn mặc sạch sẽ sắc mặt thì hồng nhuận, chỉ sợ ngay cả Hướng Vi cũng đã thức tỉnh dị năng rồi.
Hiện tại còn chưa phải thời điểm nên xuất hiện
Quý Lạc nghĩ vậy, liền muốn lôi kéo Cố Tiếu rời khỏi,mà Hướng Vi ở bên kia lại phát hiện ra Cố Tiếu, lập tức tiêm thanh kêu to: "Hiên, em tìm được kẻ thù rồi."
Lần đầu tiên Lâm Hiên nhìn thấy Hướng Vi đã bị khuôn mặt của cô ta hấp dẫn, khi đó cô ta bị nhốt ở trong một chiếc xe, bên cạnh đều là tang thi, may mắn hắn thức tỉnh được dị năng nên mới cứu cô ta ra ngoài được.
Hắn vốn dĩ còn nghĩ rằng phải tốn chút công phu mới có thể theo đuổi được cô ta, không ngờ tới vài buổi tối ngày hôm sau cô ta lại tự mình bò lên trên giường hắn, hiện tại nhớ tới thủ đoạn của cô ta, Lâm Hiên còn cảm thấy chưa đã thèm.
Cho nên kẻ thù của Hướng Vi, thì tự nhiên cũng là kẻ thù của hắn, huống chi hiện tại hắn lợi hại như vậy, còn có ai có thể đánh thắng được hắn đây?
Trong tay hắn liền hiện lên một đoàn tia chớp, tiếng dòng điện xẹt xẹt mà vang lên, quần chúng vây xem vội vàng lui về phía sau vài bước, sợ chỉ cần không cẩn thận một chút thì mạng liền không còn.
Bọn họ từng người lui về phía sau, thì hai người Quý Lạc tự nhiên liền thấy được, lôi điện trong tay Lâm Hiên hướng về phương hướng mà Hướng Vi chỉ, liền muốn quăng ra ngoài.
Danh sách chương