Tống Thiên Hàn cứ như vậy lôi lôi kéo kéo Trình Khả Nhu đi vào trong nhà.

Trình Khả Nhu: "Buông ra, buông ra, buông ra coi!"

Nhưng Tống Thiên Hàn mãi vẫn không chịu buông tay, Trình Khả Nhu tức giận liền cắn vào tay của anh. Bị cô cắn đâu đến mức hét không lên tiếng.

"Ui ui ui."

Tống Thiên Hàn phải bóp miệng của cô thì cô mới chịu buông ra. Anh thổi thổi tay mình rồi hỏi:

"Sao cô lại cắn tôi vậy?"

Trình Khả Nhu liền đe dọa, "Đừng có tìm cơ hội mà lợi dụng nắm tay của tôi. Nói cho mà biết lần sau tôi sẽ không cắn nữa mà đánh thật luôn đó!"

Nói xong không đợi Tống Thiên Hàn phản bác liền nhanh chóng rời đi. Tống Thiên Hàn nhìn theo bóng dáng tức giận của mà mỉm cười, có lẽ anh đã bị cô cắn đến ngốc rồi chăng. Bên ngoài nhà lúc này có một bàn tay đã âm thầm ngắt cầu dao. Còn Trình Khả Nhu sau khi trở về phòng của mình, cô đi tắm, khi bước ra ngoài cô muốn mở quạt, mở đèn như chúng đều không hoạt động.

Trình Khả Nhu gãi đầu khó hiểu, "Gì nữa vậy trời?"

Vì ở trong phòng quá nóng nên cô đành ra bên ngoài hóng mát, vừa đi vừa lẩm bẩm.

"Sống ở thành phố đúng là không có dể dàng chút nào."

Vừa hay Tống Thiên Hàn cũng muốn ra ngoài để tản bộ, lại nhìn thấy cô với vẻ mặt buồn bả cũng đang đi tản bộ, liền đi theo phía sau. Cô ngồi một mình ở đình hóng mát, nhớ đến những ngày ở nhà cùng với mẹ của mình, rồi ngân hát để đỡ nhớ quê.

"Cuộc sống này ~ lắm phong ba. Con không thể gục ngã mẹ à. Vì còn đường là con đã chọn. Vì đam mê con phải theo mà. Để giờ, đây con biết vất vả....~"

Tống Thiên Hàn đứng im lặng ở một bên nghe cô hát, rồi ngân nga theo nhịp. Một lúc sau, khi anh nhìn thấy cô đứng dậy muốn rời đi liền đi đến gọi cô lại.

"Nè cô!"

Trình Khả Nhu: "Là anh hả? Anh ra đây lúc nào vậy?"

Tống Thiên Hàn: "Tôi đến đây từ lúc cô suy tư và hát 1 mình, nhưng mà cô vẫn hát hay như trước."

Trình Khả Nhu: "Tôi biết giọng tôi hay rồi không cần phải khen."

Tống Thiên Hàn: "Mà... tôi nghe Tiểu Mỹ nói lại, là cô bị mẹ tôi bắt làm việc nhà cả ngày hôm nay sao?"

Trình Khả Nhu gật đầu, đáp: "Ừm!"

Tống Thiên Hàn: "Cho tôi xin lỗi cô nha! Tôi có cảm giác là chính tôi, đã khiến cho cô phải cực khổ như vậy."

Trình Khả Nhu: "Không có gì cực khổ đâu, chuyện nhỏ thôi mà. Mà nghĩ lại cũng không phải anh thuê tôi miễn phí, chỉ có như vậy tôi chịu được mà. Tôi chỉ nghĩ đơn giản rằng mình đến thành phố làm việc, rồi gặp phải chủ không tốt, rồi thì thần kinh có vấn đề vậy thôi!"

Tống Thiên Hàn kinh ngạt nhìn cô, "Nè, cô đang ám chỉ mẹ tôi hả?"Trình Khả Nhu: "Còn hỏi nữa, nếu mà tôi nói thẳng không khác gì chửi mẹ của anh có đúng không? Nên cứ coi như tôi muốn ám chỉ đến... cái cô Băng Tuyết đó cũng được! Mà nhắc tới cô Băng Tuyết đó là tôi lại bực mình, muốn chửi cô ta lên bờ xuống ruộng một trận ghê."

Tống Thiên Hàn liền bật cười, "Ha ha! Cô đó!"

Trình Khả Nhu lại nói tiếp: "Mà nè, tôi hỏi thiệt anh nha. Sao anh có thể thích cô ta được hay vậy?"

Tống Thiên Hàn: "Lúc mà tôi đi du học ở Anh, nơi mà tôi theo học không có nhiều người Trung Quốc sinh sống, chỉ có Hàn Tuyết nên tôi với cô ấy mới nói chuyện rồi trở nên thân thiết."

Trình Khả Nhu: "Chỉ vậy thôi sao?"

Tống Thiên Hàn gật đầu đáp: "Ừm!"

Trình Khả Nhu lại tò mò hỏi: "Thân thiết tới mức đính hôn luôn sao?"

Tống Thiên Hàn: "Thì... thì chuyện là sau khi chúng tôi tốt nghiệp trở về nước, cô ấy suốt ngày chạy tới tìm mẹ của tôi và hầu như ngày nào cũng tới nhà cửa tôi hết đó! Còn mẹ của tôi thì rất thích vì cô ấy là ngôi sao nổi tiếng, nên mẹ của tôi nghĩ rằng tôi với cô ấy đang yêu nhau"

Trình Khả Nhu: "Trời ơi, vậy sao anh không nói với mẹ của anh, là hai người không có gì với nhau hết, như vậy không phải xong rồi sao?"

Nhắc tới chuện này Tống Thiên Hàn lại cảm thấy muốn đau đầu, than thở.

"Hazz, tôi nói tới mức không biết giải thích sao luôn, nhưng mà mẹ của tôi

không bao giờ nghe hết. Thậm chí mẹ còn ép buộc tôi là phải cưới Hàn Tuyết bằng bất cứ giá nào."Trình Khả Nhu: "Nghĩa là anh không hề thích cái cô Băng Tuyết đó?"

Tống Thiên Hàn: "Ừm!"

Trình Khả Nhu lại hỏi: "Vậy thì anh thích ai?"

Tống Thiên Hàn ánh mắt triều mến mình Trình Khả Nhu mà mỉm cười dịu dàng. Còn cô lại cho rằng anh đang nghĩ tới ai đó nên vẻ mặt của anh có chút ngây ngô. Cô liền kề sát lại gần anh mong chờ câu trả lời, làm anh giật mình lắp bắp nói:

"Vậy cô... à cô... cô...cô có thể hát cho tôi nghe được không vậy?"

Trình Khả Nhu liền cười nói: "Hơ hơ, anh đánh trống lãng cũng hay ghê nha."

Tống Thiên Hàn: "... Vì bây giờ tôi vẫn chưa thích ai hết. Nên không biết nên trả lời thế nào. Mà nè, cô hát cho tôi nghe đi, để tôi quay phim lại có được không? Xong rồi, ngày mai tôi đem cho sếp của tôi xem, và nếu như ông ấy thích giọng của cô, thì tôi sẽ dẫn cô đi thử giọng trực tiếp luôn có được không?"

Nghe vậy Trình Khả Nhu liền vui vẻ gật đầu đồng ý.

"Được đó, nếu được vậy thì tốt quá rồi! Anh muốn tôi hát bài gì? Giờ tôi hát được không? Mấy bài cũng được hết."

Trình Khả Nhu đang muốn hơi định hát thì Tống Thiên Hàn liền ngăn lại.

"Khoan đã, khoan đã không phải là hát ở đây."

Trình Khả Nhu: "Ủa không hát ở đây vậy thì hát ở đâu?"Tống Thiên Hàn cười cười tỏ ra thần bí, làm Trình Khả Nhu khó hiểu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện