Tống Thiên Hàn dẫn Trình Khả Nhu đến phòng làm việc của mình, ở đây có đầy đủ các thiết bị, nào là đàn, micro, loa,... rất là nhiều thứ. Vừa bước vào Trình Khả Nhu không khỏi kinh ngạt thốt lên.

"Trời ơi, trời ơi!"

Tống Thiên Hàn: "Thấy sao, có được không? Thích rồi đúng không?"

Trình Khả Nhu gập đầu liên tục, "Ừm, ừm."

Tống Thiên Hàn tự tin nói: "Khỏi cần phải nói, tôi vừa đẹp trai vừa tài giỏi cô thích tôi cũng không có gì là lạ."

Mặt của Trình Khả Nhu khi nghe câu này của anh liền mất cảm xúc, rùng mình nói:

"Y của tôi là phòng làm việc của anh, anh bớt ảo tưởng lại giùm cái đi!"

Tống Thiên Hàn đi đến đóng cửa phòng lại, Trình Khả Nhu có chút lo lắng liền hỏi:

"Nè, anh muốn làm cái gì vậy? Tự nhiên đóng cửa làm cái gì?"

Tống Thiên Hàn cười nói: "Ôi trời! Khi hát cần phải đóng cửa lại chứ. Chứ bộ cô đang nghĩ tôi sẽ làm gì cô sao hả?"

Trình Khả Nhu: "Không có!"

Tống Thiên Hàn: "Nếu như cô đã thích, vậy thì cô có hát đến khi nào cũng được hết, tôi sẽ không nói gì đâu."

Trình Khả Nhu nhìn ngó xung quanh, vẻ mặt có chút lo lắng, thấy vẻ mặt của cô như vậy anh liên hỏi:

"Cô lại bị sao nữa vậy? Nếu như là cô thấy không thích, hoặc là cô không muốn hát nữa thì cũng không sao hết."

Trình Khả Nhu vội vàng lắc đầu nói: "Tôi muốn chứ, rất muốn nữa là đằng khác! Tôi nói cho anh biết nha, ca hát là điều mà tôi yêu thích nhất ở trong cuộc đời này. Nhưng mà anh cho tôi được ca hát đàng hoàng như vậy tôi thấy có chút không quen, tại vì bình thường tôi phải trốn mẹ của tôi để hát thôi."

Tổng Thiên Hàn: "Nhưng mà mẹ cô hiện tại không có ở đây, cho nên cô cứ việc thoải mái mà hát đi, hát như lúc hát cho Tiểu Mỹ nghe ở nhà bếp vậy."

Trình Khả Nhu: "Trời ơi, anh lén nghe tôi hát hả?"

Tống Thiên Hàn: "Nè, tôi không phải là nghe lén đâu. Chỉ là tình cờ nghe được thôi, nhưng mà bài hát đó của cô dể thương thiệt đó!'

Trình Khả Nhu cảm thấy rất vui khi nghe lời khen của anh.

"Vậy hả. Hưm hưm..."

Trình Khả Nhu cũng không kiên dè nữa, hằng giọng rồi đi đến rồi cầm lấy micro lên và hát.

"Lại đây mời anh nếm thử nào hỡi chàng trai, tấm lòng em đã yêu người rồi~ cắt cùm cắt cùm..."

Tống Thiên Hàn: "Nè sao cô không tiếp tục hát nữa?"

Trình Khả Nhu ngại ngùng nói: "Hết hát được rồi!"

Tổng Thiên Hàn: "Tại sao vậy?"

Trình Khả Nhu gãi đầu nói: "Tôi mới biết có nhiêu thôi!"

Tổng Thiên Hàn suy nghĩ mấy giây rồi nói: "Hay là như vầy đi. Cô cứ hát bài nào mà cô thuộc, hát từ đầu tới cuối luôn."

Trình Khả Nhu: "Nhớ tới đầu hát tới đó có được không?"

Tống Thiên Hàn gật đầu, "Được chứ!"

Trình Khả Nhu lại bắt giọng rồi bắt đầu hát tiếp. Lần này, Tổng Thiên Hàn lấy điện thoại ra quay lại.

Trình Khả Nhu bắt đầu bài hát của mình, "Nhìn theo làng gió... thổi bay lá lìa xa cành~ như những ước mơ, hi vọng để mang nỗi niềm, vững vàng niềm tin ~ cho dù ngày sau vấp ngã khó đến đâu, thì em nguyện rằng lòng anh sẽ nhận ra ~.Ngày mưa lại đến mình em với anh nơi đây~ ca hát tung bay và biến mong ước, ước này~ nguyện chờ ngôi sao lắng nghe muôn vàng điều ước. Hỏi chăng trái tim nhỏ nhoi chẳng nói được, cầm trong tay chiếc lá héo khô của hôm nào đừng nản lòng em hỡi. Ta sống như mình ước mong. Để một ngày ta quên hết đi bao nhiêu chông gai, qua đi những đêm đông dài ~."

Trình Khả Nhu gửi đoạn phim vừa mới được Tống Thiên Hàn quay gửi cho Chu Tiểu Linh xem. Chu Bảo Cầm nhìn thấy liền vui mừng nói với Chu Tiểu Linh.

"Nhìn kỹ đi là phòng thu âm kìa!"

Chu Tiểu Linh: "Hay là mình gọi cho chị ấy đi!"

Chu Bảo Cầm phấn khởi, nói: "Được đó con!"

Hai người họ liền gọi video cho Trình Khả Nhu, cô cũng nhanh chóng bắt máy. Chu Tiểu Linh liền hét lên,

"Chị Khả Nhu, chị Khả Nhu!"

Vì Chu Tiểu Linh hét lớn quá Trình Khả Nhu phải giảm âm lượng điện thoại lại rồi nói:

"Gì mà la lớn dữ vậy?"

Chu Bảo Cầm: "Vì hồi hợp đó con."

Chu Tiểu Linh gật đầu, "Đúng vậy."

Chu Bảo Cầm "Con sắp làm ca sĩ chưa? Thấy có phòng thu âm."

Trình Khả Nhu lắc đầu nói: "Dạ chưa, con mới hát trong phòng làm việc của anh Thiên Hàn thôi à dì."

Chu Tiếu Linh cười nham hiểm nói: "Hát trong phòng anh Thiên Hàn luôn đó hả?"

Chu Bảo Cầm lại bồi thêm vào, "Trời đất ơi, vậy mà nói không có gì đâu, không có gì đâu. Lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy. Hí hí!"

Trình Khả Nhu thấy hai người họ hiểu lầm ý của mình liền nói:

"Bậy bạ hà, con chỉ tập trung hát ở phòng làm việc của anh ta thôi. Phòng làm việc của anh ta có đủ nhạc cụ, nên con có cơ hội được một lần thực hiện ước mơ của mình thôi à."

Chu Bảo Cầm: "Vậy nó có to không con?"

Trình Khả Nhu không hiểu ẩn ý câu hỏi của Chu Bảo Cầm nên thật thà đáp lại.

"Dạ to lắm luôn đó dì Bảo Cầm!"

Chu Bảo Cầm và Chu Tiểu Linh liền bật cười, "Ha ha, to vậy sao?"

Trình Khả Nhu lúc mới biết là mình bị hai người họ ghẹo, liền xua tay nói:

"Dì Bảo Cầm này!"

Đang nói chuyện thì đột nhiên Trình Hân Thư xuất hiện.

"Bảo Cầm, lấy cho chị 2 bịch muối, 2 ký đường với!"

Nghe thấy giọng của Trình Hân Thư, hai người đang nói chuyện vui vẻ với Trình Khả Nhu, vẻ mặt đầy sợ hãi, vội vàng đứng dậy. Chu Tiểu Linh cũng nhanh chóng giấu điện thoại đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện