Mã Tùng Khang dẫn theo Trình Khả Nhu đến quán bar. Cô rất ngạt nhiên kéo tay của Mã Tùng Khang hỏi:
"Tùng Khang, ở thành phố người ta mở cửa quán bar từ chiều luôn sao?"
Mã Tùng Khang: "Đúng vậy!"
Tôn Cường: Tùng Khang đến rồi hả?"
Mã Tùng Khang: "Chào anh Tôn! Hôm nay tôi mang quần áo tới cho anh đây."
Nhưng Tôn Cường lại, chẳng quan tâm đến lời của Mã Tùng Khang, mà luôn nhìn chầm chẩm Trình Khả Nhu, đứng bên cạnh.
"Đây là bạn của anh Mã sao?"
Mã Tùng Khang: "Đúng vậy, đây chính là bạn của tôi. Cô aya tên là Khả Nhu."
Sau đó quay sang nói với Trình Khả Nhu, "Còn đây là anh Tôn quản lý của quán bar này đó."
Trình Khả Nhu: "Dạ chào anh Tôn!"
Tôn Cường: " Chào cô!"
Mã Tùng Khang: "Anh Tôn, hôm nay quá anh có khách VIP sao?"
Tôn Cường: "Đúng vậy, họ nói là hôm nay đến đây để thử giọng đó."
Trình Khả Nhu nhìn ngó xung quanh lại nhìn thấy Tống Thiên Hàn, đang đứng ở trên sân khấu múa ca hát rất vui vẻ. Cô nghiến răng nghiến lợi.
"Trời ơi! Là anh ta!"
Tống Thiên Hàn đứng ca hát rất sôm tụ không hề hay biết là Trình Khả Nhu cũng đến đây và nhìn thấy anh. Trình Khả Nhu tức giận đưa túi đồ cho Mã Tùng Khang, nói:
"Cầm đồ giùm tôi đi!"
Mã Tùng Khang: "Làm gì vậy? Khả Nhu?"
Sau đó cô sắn tay áo lên rồi đi lên sân khấu, kéo Tống Thiên Hàn đang nhảy nhót cùng các cô gái xinh đẹp. Đang nhảy múa lại bị phá Tống Thiên Hàn quay lại nhìn, thì có chút giật mình.
"Cô..."
Trình Khả Nhu tức giận hỏi: "Đây là cái này công việc của anh nói đó hả?"
Tống Thiên Hàn nhất thời không biết nên nói thế nào với cô.
"À! Tôi... tôi... tôi... cô nghe tôi giải thích đi!"
Trình Khả Nhu: "Giải thích cái gì chứ, nếu như anh muốn chơi thì cứ nói thẳng với tôi là được."
Tống Thiên Hàn: "Không phải tôi không có đi chơi, cô tin tôi đi mà tôi tới đây để làm việc thật đó!"
Trình Khả Nhu: "Làm việc hả? Là việc gì? Chắc là công việc đó nặng nhọc dữ lắm cho nên mới lắc eo nhiều đến như vậy."
Thấy Tống Thiên Hàn bị đột nhiên bị một gái mắng như tác nước vào mặt, Bạch Thiên và Mạc Thiên Vũ kéo nhau đến xem. Lại nhìn thấy người trên sân khấu là Trình Khả Nhu thì Mạc Thiên Vũ chỉ vào cô và lên tiếng.
"Nè, Thiên Hàn đi chơi như vậy thì sao chứ, liên quan gì tới cô mà phải nổi giận hả?"
Trình Khả Nhu quay sang nhìn Mạc Thiên Vũ rồi phun một lèo.
"Tôi không có nói chuyện với anh, anh đừng có mà xen vào. Uổng công từ trước tới giờ tôi vẫn luôn hâm mộ anh, tôi không ngờ ở ngoài đời anh là con người như vậy đó. Bản chất đàn ông của mấy người đều xấu xa y như nhau."
Mạc Thiên Vũ bị cô nói mà không dám phản bác, Trình Khả Nhu lại quay sang nhìn Tống Thiên Hàn mà mắng tiếp.
"Phụ nữ chúng tôi thì phải ở nhà chăm sóc gia đình, nấu cơm ngon, canh ngọt ngồi chờ không biết khi nào mấy người mới về. Hỏi thật mấy anh nha, trái tim của mấy anh làm bằng gì, mà sao không biết nghĩ cho người nhà vậy hả? Tôi còn tưởng anh đang làm việc nên không muốn làm phiền tới anh."
Mã Tùng Khang kéo kéo tay cô, nói nhỏ.
"Khả Nhu! Khả Nhu, cô đâu có chờ ở nhà đâu. Cô chờ ở tiệm của tôi mà."
Cô liền tán vào đầu Mã Tùng Khang một cái, làm cho anh lập tức im lặng không dám nói thêm nữa.
Mạc Thiên Vũ ở bên dưới lại lên tiếng, "Cô cằn nhằn không khác gì bà vợ già ở nhà chờ chồng vậy."
Tống Thiên Hàn kéo lấy tay cô nói: "Khả Nhu à, chuyện này tôi có thể giả thích được mà."
Trình Khả Nhu liền hất tay anh ra chất vấn.
"Anh không cần phải giải thích, đàn ông các anh chỉ biết nói dối, giả tạo, tôi thấy anh nhảy với cô ta rõ ràng còn giải thích gì nữa hả."
Tống Thiên Hàn: "Nhưng mà các cô gái ở đây họ... họ..."
Trình Khả Nhu cười lạnh nói: "Họ thì sao? Chỉ là anh em nương tựa không có suy nghĩ gì có đúng không? Anh đúng là người tệ hại, bị bắt tại trận mà còn không chịu thừa nhận!"
Tống Thiên Hàn: "Nè bắt tại trận cái gì chứ? Cô không phải là vợ tôi, cô có quyên gì mà quản tôi chứ?"
Trình Khả Nhu chống nạnh cãi lại, "Ở! Tôi không phải là vợ của anh, cho nên tôi không có quyền gì hết. Vậy thì anh cứ tiếp tục công việc của anh đi. Từ nay về sau đừng có hứa gì với tôi nữa, cũng đừng có làm phiền gì tới tôi
ทนัล!"
Sau đó Trình Khả Nhu tức giận quay người rời đi, Mã Tùng Khang cũng vội vàng đuổi theo cô.
"Khả Nhu! Khả Nhu!"
"Tùng Khang, ở thành phố người ta mở cửa quán bar từ chiều luôn sao?"
Mã Tùng Khang: "Đúng vậy!"
Tôn Cường: Tùng Khang đến rồi hả?"
Mã Tùng Khang: "Chào anh Tôn! Hôm nay tôi mang quần áo tới cho anh đây."
Nhưng Tôn Cường lại, chẳng quan tâm đến lời của Mã Tùng Khang, mà luôn nhìn chầm chẩm Trình Khả Nhu, đứng bên cạnh.
"Đây là bạn của anh Mã sao?"
Mã Tùng Khang: "Đúng vậy, đây chính là bạn của tôi. Cô aya tên là Khả Nhu."
Sau đó quay sang nói với Trình Khả Nhu, "Còn đây là anh Tôn quản lý của quán bar này đó."
Trình Khả Nhu: "Dạ chào anh Tôn!"
Tôn Cường: " Chào cô!"
Mã Tùng Khang: "Anh Tôn, hôm nay quá anh có khách VIP sao?"
Tôn Cường: "Đúng vậy, họ nói là hôm nay đến đây để thử giọng đó."
Trình Khả Nhu nhìn ngó xung quanh lại nhìn thấy Tống Thiên Hàn, đang đứng ở trên sân khấu múa ca hát rất vui vẻ. Cô nghiến răng nghiến lợi.
"Trời ơi! Là anh ta!"
Tống Thiên Hàn đứng ca hát rất sôm tụ không hề hay biết là Trình Khả Nhu cũng đến đây và nhìn thấy anh. Trình Khả Nhu tức giận đưa túi đồ cho Mã Tùng Khang, nói:
"Cầm đồ giùm tôi đi!"
Mã Tùng Khang: "Làm gì vậy? Khả Nhu?"
Sau đó cô sắn tay áo lên rồi đi lên sân khấu, kéo Tống Thiên Hàn đang nhảy nhót cùng các cô gái xinh đẹp. Đang nhảy múa lại bị phá Tống Thiên Hàn quay lại nhìn, thì có chút giật mình.
"Cô..."
Trình Khả Nhu tức giận hỏi: "Đây là cái này công việc của anh nói đó hả?"
Tống Thiên Hàn nhất thời không biết nên nói thế nào với cô.
"À! Tôi... tôi... tôi... cô nghe tôi giải thích đi!"
Trình Khả Nhu: "Giải thích cái gì chứ, nếu như anh muốn chơi thì cứ nói thẳng với tôi là được."
Tống Thiên Hàn: "Không phải tôi không có đi chơi, cô tin tôi đi mà tôi tới đây để làm việc thật đó!"
Trình Khả Nhu: "Làm việc hả? Là việc gì? Chắc là công việc đó nặng nhọc dữ lắm cho nên mới lắc eo nhiều đến như vậy."
Thấy Tống Thiên Hàn bị đột nhiên bị một gái mắng như tác nước vào mặt, Bạch Thiên và Mạc Thiên Vũ kéo nhau đến xem. Lại nhìn thấy người trên sân khấu là Trình Khả Nhu thì Mạc Thiên Vũ chỉ vào cô và lên tiếng.
"Nè, Thiên Hàn đi chơi như vậy thì sao chứ, liên quan gì tới cô mà phải nổi giận hả?"
Trình Khả Nhu quay sang nhìn Mạc Thiên Vũ rồi phun một lèo.
"Tôi không có nói chuyện với anh, anh đừng có mà xen vào. Uổng công từ trước tới giờ tôi vẫn luôn hâm mộ anh, tôi không ngờ ở ngoài đời anh là con người như vậy đó. Bản chất đàn ông của mấy người đều xấu xa y như nhau."
Mạc Thiên Vũ bị cô nói mà không dám phản bác, Trình Khả Nhu lại quay sang nhìn Tống Thiên Hàn mà mắng tiếp.
"Phụ nữ chúng tôi thì phải ở nhà chăm sóc gia đình, nấu cơm ngon, canh ngọt ngồi chờ không biết khi nào mấy người mới về. Hỏi thật mấy anh nha, trái tim của mấy anh làm bằng gì, mà sao không biết nghĩ cho người nhà vậy hả? Tôi còn tưởng anh đang làm việc nên không muốn làm phiền tới anh."
Mã Tùng Khang kéo kéo tay cô, nói nhỏ.
"Khả Nhu! Khả Nhu, cô đâu có chờ ở nhà đâu. Cô chờ ở tiệm của tôi mà."
Cô liền tán vào đầu Mã Tùng Khang một cái, làm cho anh lập tức im lặng không dám nói thêm nữa.
Mạc Thiên Vũ ở bên dưới lại lên tiếng, "Cô cằn nhằn không khác gì bà vợ già ở nhà chờ chồng vậy."
Tống Thiên Hàn kéo lấy tay cô nói: "Khả Nhu à, chuyện này tôi có thể giả thích được mà."
Trình Khả Nhu liền hất tay anh ra chất vấn.
"Anh không cần phải giải thích, đàn ông các anh chỉ biết nói dối, giả tạo, tôi thấy anh nhảy với cô ta rõ ràng còn giải thích gì nữa hả."
Tống Thiên Hàn: "Nhưng mà các cô gái ở đây họ... họ..."
Trình Khả Nhu cười lạnh nói: "Họ thì sao? Chỉ là anh em nương tựa không có suy nghĩ gì có đúng không? Anh đúng là người tệ hại, bị bắt tại trận mà còn không chịu thừa nhận!"
Tống Thiên Hàn: "Nè bắt tại trận cái gì chứ? Cô không phải là vợ tôi, cô có quyên gì mà quản tôi chứ?"
Trình Khả Nhu chống nạnh cãi lại, "Ở! Tôi không phải là vợ của anh, cho nên tôi không có quyền gì hết. Vậy thì anh cứ tiếp tục công việc của anh đi. Từ nay về sau đừng có hứa gì với tôi nữa, cũng đừng có làm phiền gì tới tôi
ทนัล!"
Sau đó Trình Khả Nhu tức giận quay người rời đi, Mã Tùng Khang cũng vội vàng đuổi theo cô.
"Khả Nhu! Khả Nhu!"
Danh sách chương