Đợi sau khi Trình Khả Nhu rời đi thì Mạc Thiên Vũ mới nhìn em trai mình mà hỏi:

"Cô ta chửi em dữ vậy?"

Tống Thiên Hàn nảy giờ vẫn chưa thể đã có chuyện này, "Em cũng không biết tại sao cô ấy lại nổi giận như vậy

ทนีล."

Trình Khả Nhu tức giận ra khỏi quán bar, Mã Tùng Khang vẫn chạy đuổi theo gọi cô.

"Khả Nhu! Trời ơi, cô bình tĩnh lại đi mà!"

Trình Khả Nhu dừng lại, quay lại nói với Mã Tùng Khang.

"Anh đi về trước đi. Chúng ta nói chuyện sau."

Mã Tùng Khang: "Không được đến cùng nhau sao lại bỏ về trước được."

Trình Khả Nhu tức giận quay người lại tiếp bỏ đi. Mã Tùng Khang gọi cô lại.

"Khả Nhu! Làm cái gì mà giận dữ vậy? Làm như đang giận chồng vậy. Hay là anh ta là chồng của Khả Nhu thật mà cô ấy không nói với mình ta."

Mã Tùng Khang, vẫn đang lẩm bẩm một mình thì Tống Thiên Hàn cũng chạy ra cửa, khi nhìn thấy anh liền chạy qua chỗ của anh hốt hoảng hỏi:

"Nè, anh! Khả Nhu đi rồi hả?"

Mã Tùng Khang có chút giật mình, rồi chỉ về hướng Trình Khả Nhu vừa mới rời đi nói:

"Cô ấy vừa mới đi! Vừa mới lên taxi đó!"

Tống Thiên Hàn vội vàng chạy theo cô. Mã Tùng Khang chống nạnh nhìn theo bóng lưng của anh mà thở dài.

"Hazz, một câu cảm ơn cũng không có nữa là sao. Người gì đâu bất lịch sự dể sợ."

Còn lúc này ở thôn Đại Lâm, Chu Tiểu Linh đang phụ giúp Trình Hân Thư dọn dẹp thì Lý Dịch Minh từ đâu đang lái xe đến trước quán. Rồi lại vội vàng xuống xe chạy đến chỗ của Chu Tiểu Linh với vẻ mặt rất là gấp gáp.

"Tiểu Linh, Tiểu Linh, cô gọi cho Khả Nhu giùm tôi đi có được không? Không biết cô ấy gặp chuyện gì không mà tôi không thể liên lạc được. Tôi rất là lo và nhớ cô ấy dữ lắm đó! Không biết cô ấy có biết không? Tiểu Linh à, cô ấy có biết tôi nhớ cô ấy không? Có biết không vậy?"

Nghe Lý Dịch Minh cứ đi theo sau cô lải nhải không ngừng. Chu Tiểu Linh dừng lại hét vào mặt của anh ta.

"Ôi! Chị ấy không có biết đâu, mà người biết là tôi đây nè! Ngày nào anh cũng nói câu này với tôi! Nếu anh muốn chị ấy biết thì tự mình gọi điện cho chị ấy đi chứ!"

Lý Dịch Minh liền nói: "Tôi có gọi, còn gọi rất là nhiều lần. Nhưng mà cô ấy không có bắt bắt máy! Nên tôi mới nhờ

Tiểu Linh giúp tôi gọi cho cô ấy đó! Tôi rất muốn biết bây giờ cô ấy sao rồi? Đang vui hay đang buồn? Tiểu Linh à, cô gọi giúp tôi đi mà nha! Gọi giúp đi mà! Tiểu Linh!"

Chu Tiểu Linh cảm thấy thật là phiền xua tay nói:

"Được rồi, được rồi, để tôi gọi là được chứ gì?"

Chu Tiểu Linh lấy điện thoại ra rồi gọi cho Trình Khả Nhu, nhưng mãi vẫn không có bắt máy. Lý Dịch Minh sốt sắn hỏi:

"Cô ấy không có bắt máy hả?"

Chu Tiểu Linh gật đầu đáp: "Ữm, không bắt!"

Lý Dịch Minh cho rằng Trình Khả Nhu đang muốn anh phải từ bỏ, nhưng anh lại vô cùng quyết tâm nói với Chu Tiểu Linh.

"Gọi điện mà không chịu bắt máy, nghĩ rằng như vậy là tôi sẽ từ bỏ hả, không dể như vậy đâu."

Lý Dịch Minh quay sang nhìn Chu Tiếu Linh rồi dặn dò.

"Nè nếu mà Khả Nhu có gọi lại, nhớ nói cho tôi biết đó!"

Sau đó Lý Dịch Minh nhìn ngó xung quanh thấy cây bút, liền cầm cây đi đến kéo lấy tay của Chu Tiểu Linh. Đột nhiên bị anh kéo lấy tay Chu Tiểu Linh giật mình, lùi lại sau một bước và muốn rụt tay lại, nhưng vì sức của cô không đủ nên thể rút lại được, cô sợ hãi hỏi:

"Nè! Anh đang làm cái gì vậy?"

Lý Dịch Minh kéo tay cô, nói: "Nè cô đứng yên đi!"

Sau đó, Lý Dịch Minh ghi số điện thoại của mình lên lòng bàn tay của Chu Tiểu Linh, nói:

"Đây là số điện thoại của tôi, nhớ gọi cho tôi đó!" Tôi đi trước nha!"

Nói xong liền phóng lên xe rời đi, còn Chu Tiểu Linh thì cứ tủm tỉm cười vì đây là lần tiên có một người con trai nắm tay cô, nên có chút cảm giác kỳ lạ với anh. Nhìn Lý Dịch Minh đã đi xa Chu Tiểu Linh cười e thẹn nói:

"Chị Khả Nhu có gọi, thì tôi cũng sẽ không có gọi cho anh đâu. Xi!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện