Tiểu Mỹ cũng quay đầu lại nhìn thấy là bác của mình. Nhưng rất nhanh cô đã lấy lại bình tĩnh cười nói:
"Con đến đây để làm việc chứ làm gì, bác này hỏi ngộ thiệt. Ha ha."
Nói xong cô nhanh chóng kéo tay của bác mình qua một bên.
"Đi thôi bác ơi, đi thôi!"
Trình Hân Thư nhìn Trình Khả Nhu hỏi:
"Nè sao ông ấy lại gọi bằng mày chứ? Cô ấy không phải là chủ ở đây hay sao?"
Trình Khả Nhu lúc này lại nhảy số rất nhanh nói:
"Dạ tại vì... ờ, tại vì bác ấy không được bình thường lắm đó mẹ."
Lý Tuấn: "Hả? Không bình thường?"
Mã Tùng Khang lại bồi thêm vào, "Dạ đúng vậy. Con nghe nói trước đây bác ấy đi khắp nơi chửi mọi người luôn đó."
Lý Tuấn: "Trời ơi tội quá!"
Mã Thành: "Đúng vậy, tội nghiệp thiệt."
Mã Tùng Khang lại nói: "Còn ngày nào bình thường một chút, thì bác ấy cứ liên tục nhảy múa một mình vậy đó."
Mọi người nhìn thấy người đàn ông đó đang đứng múa, lại thêm mấy hành động kỳ lạ thì liền tin lời của Mã Tùng Khang đã nói.
Mã Thành: "Thật là đáng thương mà, cũng nên dẫn anh ấy đi khám bệnh chứ."
Sợ cứ ở đây sẽ bị lộ hết bí mật, Trình Khả Nhu vội kéo tay mẹ mình nói:
"Dạ mẹ ơi, con nghĩ hôm nay mẹ về trước đi. Con có rất nhiều việc phải làm, khi nào con rảnh sẽ gọi cho mẹ sau nha."
Trình Hân Thư: "Ừm, thôi được rồi. Mẹ quên mất con còn phải làm việc nữa."
Sau đó Trình Hân Thư quay sang nói với Lý Tuấn và Mã Thành.
"Chúng ta cũng nên thôi. Nhìn thấy Khả Nhu có việc làm tôi cũng yên tâm rồi."
Mã Thành cũng nhìn con trai mình nói: "Thấy con làm kỹ sư như vậy ba cũng yên tâm rồi."
Mã Tùng Khang: "Dạ ba không cần phải lo đâu, trai tráng như con sẽ không khiến cho ba thất vọng đâu."
Mã Thành: "Ừm tốt lắm!"
Trình Hân Thư vẫn không quên căn dặn, "Chăm chỉ làm việc nha con."
Trình Khả Nhu: "Dạ mẹ, khi nào con kiếm đủ tiền trả nợ, con sẽ về với mẹ mà, mẹ đừng có lo lắng nữa."
Trình Hân Thư: "Ừm!"
Mọi người lên xem, Mã Tùng Khang vẫy tay chào tạm biệt họ.
"Tạm biệt ba, tạm biệt dì Hân Thư, tạm biệt bác Lý."
Trình Khả Nhu: "Tạm biệt mẹ, tạm biệt bác Lý, tạm biệt bác Mã."
Mã Thành: "Con nhớ làm việc chăm chỉ nha."
Mã Tùng Khang: "Dạ con biết rồi."
Trình Hân Thư: "Hai đứa nhớ tự chăm sóc bản thân đó."
Mã Tùng Khang và Trình Khả Nhu đồng thanh.
"Dạ!"
Sau đó Lý Tuấn lái xe rời rời đi. Còn Tiểu Mỹ vẫn đang ở bên này năng nỉ và giải thích với bác của mình.
"Dạ con xin lỗi bác nhiều lắm, vì con buộc phải làm vậy. Con hứa sẽ Không có lần sau đâu bác. Nhưng dù sao con cũng cảm ơn bác nhiều lắm."
"Hazzz, thật là. Không có lần sau đâu biết không hả."
Nói rồi bác của Tiểu Mỹ rời đi,Tiểu Mỹ với theo.
"Dạ! Cảm ơn bác. Bác nhớ thoa thuốc nha."
"Không cần lo cho bác."
Trình Khả Nhu và Mã Tùng Khang sau khi tiễn mọi người về thì đi đến tìm Tiểu Mỹ. Tiểu Mỹ nhìn trước ngó sau không thấy mẹ của Trình Khả Nhu đâu thì hỏi:
"Họ về hết rồi hả?"
Trình Khả Nhu gật đầu, "Um về hết rồi. Cảm ơn nhiều lắm nha Tiểu Mỹ! À mà bác của cô bị sao vậy thấy cứ đứng uống éo?"
Tiểu Mỹ liền bật cười nói: "Haha, nhắc tới là thấy mắc cười. Bác tôi đang đứng chửi tôi, thì tổ kiến từ ở đâu rớt xuống trúng ngay vào người bác. Bác ấy thì ngứa ngáy, còn tôi thì không nhịn được cười. Mà đừng có lo không sao nữa rồi."
Trình Khả Nhu thở dài, "Hazzz cuối cùng cũng đã xong hết. Nhưng dù sao cũng cảm ơn nhiều vì đã giúp chúng tôi."
Tiểu Mỹ xua tay nói: "Không có gì đâu. Vậy tôi đi trước nha."
Tiểu Mỹ nói xong liền nhanh chóng rời đi, cô sợ Từ Lệ sẽ tìm cô nên nhanh chóng trở về nhà trước khi bị phát hiện.Mã Tùng Khang nhìn bóng lưng của Tiểu Mỹ mà lắc đầu nói:
"Công nhận là tôi diễn xuất rất đạt. Cô nhìn cô ta kìa, làm gì có bà chủ nào ăn mặc quê mùa sến sứa như vậy chứ.
May là không bị nhìn ra đó."
Bên này Tống Thiên Hàn không ngừng gọi điện thoại cho Trình Khả Nhu. Anh lại gửi tin nhắn cho cô.
[Cô đang ở đâu vậy? Gọi lại cho tôi gấp gấp gấp!]
Bạch Thiên lê cái thân mệt mỏi đi vào văn phòng hỏi Tống Thiên Hàn.
"Đã tới chưa vậy? Tống Thiên Hàn đi đến đỡ lấy ông, "Cô ấy chưa tới tôi...tôi gọi nhiều cuộc lắm rồi nhưng không ai bắt mấy hết."
Bạch Thiên: "Sao lại như vậy, sao cậu nói chắc chắn là cô ấy sẽ đến mà."
Tống Thiên Hàn: "Tôi không biết là cô ấy có gặp chuyện gì hay không nữa."
Bạch Thiên: "Hay là đúng như những gì Thiên Vũ đã nói. Cô gái này rất khó kiểm soát, sau này sẽ khó làm việc.
Bây giờ vẫn chưa ký hợp đồng đã khó như vậy rồi, mai mốt làm sao mà làm việc được."
Tống Thiên Hàn buồn bả nói: "Sếp tôi xin lỗi rất là nhiều."
Bạch Thiên xua tay nói: "Sao phải xin lỗi chứ. Đây không phải là lỗi của cậu, đây là lỗi của cô gái ấy, đã hẹn mà không đến, bắt chúng ta phải chờ đợi. Tôi đâu đầu quá tôi khôngđợi nữa."
Nói xong Bạch Thiên đang muốn rời đi thì Tống Thiên Hàn kéo cánh tay của ông.
"Khoan đã sếp, bình tĩnh, bình tĩnh đi mà."
Bạch Thiên khó chịu hất tay của Tống Thiên Hàn ra.
"Tôi nói tôi đau đầu!"
Nói rồi Bạch Thiên loạn choạng rời đi, Tống Thiên Hàn cũng không thể làm gì hơn ngoài việc thở dài.
"Con đến đây để làm việc chứ làm gì, bác này hỏi ngộ thiệt. Ha ha."
Nói xong cô nhanh chóng kéo tay của bác mình qua một bên.
"Đi thôi bác ơi, đi thôi!"
Trình Hân Thư nhìn Trình Khả Nhu hỏi:
"Nè sao ông ấy lại gọi bằng mày chứ? Cô ấy không phải là chủ ở đây hay sao?"
Trình Khả Nhu lúc này lại nhảy số rất nhanh nói:
"Dạ tại vì... ờ, tại vì bác ấy không được bình thường lắm đó mẹ."
Lý Tuấn: "Hả? Không bình thường?"
Mã Tùng Khang lại bồi thêm vào, "Dạ đúng vậy. Con nghe nói trước đây bác ấy đi khắp nơi chửi mọi người luôn đó."
Lý Tuấn: "Trời ơi tội quá!"
Mã Thành: "Đúng vậy, tội nghiệp thiệt."
Mã Tùng Khang lại nói: "Còn ngày nào bình thường một chút, thì bác ấy cứ liên tục nhảy múa một mình vậy đó."
Mọi người nhìn thấy người đàn ông đó đang đứng múa, lại thêm mấy hành động kỳ lạ thì liền tin lời của Mã Tùng Khang đã nói.
Mã Thành: "Thật là đáng thương mà, cũng nên dẫn anh ấy đi khám bệnh chứ."
Sợ cứ ở đây sẽ bị lộ hết bí mật, Trình Khả Nhu vội kéo tay mẹ mình nói:
"Dạ mẹ ơi, con nghĩ hôm nay mẹ về trước đi. Con có rất nhiều việc phải làm, khi nào con rảnh sẽ gọi cho mẹ sau nha."
Trình Hân Thư: "Ừm, thôi được rồi. Mẹ quên mất con còn phải làm việc nữa."
Sau đó Trình Hân Thư quay sang nói với Lý Tuấn và Mã Thành.
"Chúng ta cũng nên thôi. Nhìn thấy Khả Nhu có việc làm tôi cũng yên tâm rồi."
Mã Thành cũng nhìn con trai mình nói: "Thấy con làm kỹ sư như vậy ba cũng yên tâm rồi."
Mã Tùng Khang: "Dạ ba không cần phải lo đâu, trai tráng như con sẽ không khiến cho ba thất vọng đâu."
Mã Thành: "Ừm tốt lắm!"
Trình Hân Thư vẫn không quên căn dặn, "Chăm chỉ làm việc nha con."
Trình Khả Nhu: "Dạ mẹ, khi nào con kiếm đủ tiền trả nợ, con sẽ về với mẹ mà, mẹ đừng có lo lắng nữa."
Trình Hân Thư: "Ừm!"
Mọi người lên xem, Mã Tùng Khang vẫy tay chào tạm biệt họ.
"Tạm biệt ba, tạm biệt dì Hân Thư, tạm biệt bác Lý."
Trình Khả Nhu: "Tạm biệt mẹ, tạm biệt bác Lý, tạm biệt bác Mã."
Mã Thành: "Con nhớ làm việc chăm chỉ nha."
Mã Tùng Khang: "Dạ con biết rồi."
Trình Hân Thư: "Hai đứa nhớ tự chăm sóc bản thân đó."
Mã Tùng Khang và Trình Khả Nhu đồng thanh.
"Dạ!"
Sau đó Lý Tuấn lái xe rời rời đi. Còn Tiểu Mỹ vẫn đang ở bên này năng nỉ và giải thích với bác của mình.
"Dạ con xin lỗi bác nhiều lắm, vì con buộc phải làm vậy. Con hứa sẽ Không có lần sau đâu bác. Nhưng dù sao con cũng cảm ơn bác nhiều lắm."
"Hazzz, thật là. Không có lần sau đâu biết không hả."
Nói rồi bác của Tiểu Mỹ rời đi,Tiểu Mỹ với theo.
"Dạ! Cảm ơn bác. Bác nhớ thoa thuốc nha."
"Không cần lo cho bác."
Trình Khả Nhu và Mã Tùng Khang sau khi tiễn mọi người về thì đi đến tìm Tiểu Mỹ. Tiểu Mỹ nhìn trước ngó sau không thấy mẹ của Trình Khả Nhu đâu thì hỏi:
"Họ về hết rồi hả?"
Trình Khả Nhu gật đầu, "Um về hết rồi. Cảm ơn nhiều lắm nha Tiểu Mỹ! À mà bác của cô bị sao vậy thấy cứ đứng uống éo?"
Tiểu Mỹ liền bật cười nói: "Haha, nhắc tới là thấy mắc cười. Bác tôi đang đứng chửi tôi, thì tổ kiến từ ở đâu rớt xuống trúng ngay vào người bác. Bác ấy thì ngứa ngáy, còn tôi thì không nhịn được cười. Mà đừng có lo không sao nữa rồi."
Trình Khả Nhu thở dài, "Hazzz cuối cùng cũng đã xong hết. Nhưng dù sao cũng cảm ơn nhiều vì đã giúp chúng tôi."
Tiểu Mỹ xua tay nói: "Không có gì đâu. Vậy tôi đi trước nha."
Tiểu Mỹ nói xong liền nhanh chóng rời đi, cô sợ Từ Lệ sẽ tìm cô nên nhanh chóng trở về nhà trước khi bị phát hiện.Mã Tùng Khang nhìn bóng lưng của Tiểu Mỹ mà lắc đầu nói:
"Công nhận là tôi diễn xuất rất đạt. Cô nhìn cô ta kìa, làm gì có bà chủ nào ăn mặc quê mùa sến sứa như vậy chứ.
May là không bị nhìn ra đó."
Bên này Tống Thiên Hàn không ngừng gọi điện thoại cho Trình Khả Nhu. Anh lại gửi tin nhắn cho cô.
[Cô đang ở đâu vậy? Gọi lại cho tôi gấp gấp gấp!]
Bạch Thiên lê cái thân mệt mỏi đi vào văn phòng hỏi Tống Thiên Hàn.
"Đã tới chưa vậy? Tống Thiên Hàn đi đến đỡ lấy ông, "Cô ấy chưa tới tôi...tôi gọi nhiều cuộc lắm rồi nhưng không ai bắt mấy hết."
Bạch Thiên: "Sao lại như vậy, sao cậu nói chắc chắn là cô ấy sẽ đến mà."
Tống Thiên Hàn: "Tôi không biết là cô ấy có gặp chuyện gì hay không nữa."
Bạch Thiên: "Hay là đúng như những gì Thiên Vũ đã nói. Cô gái này rất khó kiểm soát, sau này sẽ khó làm việc.
Bây giờ vẫn chưa ký hợp đồng đã khó như vậy rồi, mai mốt làm sao mà làm việc được."
Tống Thiên Hàn buồn bả nói: "Sếp tôi xin lỗi rất là nhiều."
Bạch Thiên xua tay nói: "Sao phải xin lỗi chứ. Đây không phải là lỗi của cậu, đây là lỗi của cô gái ấy, đã hẹn mà không đến, bắt chúng ta phải chờ đợi. Tôi đâu đầu quá tôi khôngđợi nữa."
Nói xong Bạch Thiên đang muốn rời đi thì Tống Thiên Hàn kéo cánh tay của ông.
"Khoan đã sếp, bình tĩnh, bình tĩnh đi mà."
Bạch Thiên khó chịu hất tay của Tống Thiên Hàn ra.
"Tôi nói tôi đau đầu!"
Nói rồi Bạch Thiên loạn choạng rời đi, Tống Thiên Hàn cũng không thể làm gì hơn ngoài việc thở dài.
Danh sách chương