Công ty âm nhạc Rock, Lina và Anna đã ở trong phòng làm việc của Rocher để đợi vừa thấy anh đi vào hai người họ liền mừng rỡ, đứng dậy.

Lina: "Anh Rocher đã xem tin tức về buổi biểu diễn của tôi chưa vậy? Hiện tại kênh của chúng ta đang rất được mọi người chú ý."

Rocher chỉ cười khẩy nói: "Cô có biết người dân ở thôn Chân nói là công ty Rock không có kinh phí cho ca sĩ, nên mới phải ăn mặc khiêu gợi để thu hút. Mọi người đang nghĩ là ông chủ như tôi rất độc ác, các cô thấy sao?"

Anna đánh nhẹ vào tay của Lina nói: "Thấy chưa Lina, chị đã nói là em không nên làm như vậy rồi."

Vẻ mặt Lina buồn bả nói: "Anh Rocher, thật sự là tôi cũng không có tình ăn mặc sexy để khoe thân đâu, tôi cũng biết làm như vậy là không có tốt, sau này tôi sẽ cẩn thận hơn."

Rocher: "Nhưng ai nói nó là không tốt chứ."

Nghe vậy hai họ liền ngạt nhiên.

Anna: "Hȧ?"

Lina: "Trời!"

Rocher liền phân tích cho hai người họ, "Nếu chúng ta không nổi tiếng theo OON cách bình thường, thì nổi tiếng theo cách tai tiếng vậy. Với lại đây là con đường duy nhất để giúp cho công ty của chúng ta trở nên nổi tiếng trở lại. Chúng ta, càng bị chửi thì nên biến nó thành cơ hội."

Anna vẫn không hiểu mà hỏi lại, "Làm bằng cách nào?"

Rocher ánh mắt có chút nheo lại nói: "Ngày mai Lina tiếp tục tập các động tác khiêu gợi và ăn mặc sexy. Cứ như vậy mà làm! Ha ha.

Lina: "Trời tạo scandal là tôi giỏi lắm luôn đó!"

Rocher: "Tốt!"

Sau khi từ tiệm sửa xe trở về, Mã Tùng Khang và Trình Khả Nhu đều ngồi thở dốc vì mệt mỏi.

Mã Tùng Khang: "Mà nè Khả Nhu, nếu lần sau mẹ cô lại lên nữa thì phải nói dối như vậy nữa sao hả?"

Trình Khả Nhu thở dài, "Ây..., chắc là tôi phải tìm việc đàng hoàn để làm thiệt rồi."

Mã Tùng Khang: "Giọng của cô hay như vậy. Sao không đăng ký làm ca sĩ, nếu là tôi thì tôi đã đi rồi. Hát ở vũ trường, quán bar, nhà hàng, một đêm 3 4 tiếng kiếm cũng cả 1000 tệ chứ không ít."

Nghe Mã Tùng Khang nhắc tới chuyện này cô mới nhớ, ra mình vẫn còn một cuộc hẹn nữa. Cô đột ngột đứng dậy."Đi hát? Chết rồi tôi có hẹn với anh Thiên Hàn"

Cô vội lấy điện thoại ra gọi lại cho Tống Thiên Hàn. Rất nhanh anh liền bắt máy.

"Alo!"

Trình Khả Nhu gắp gáp nói: "Anh Thiên Hàn! Vì... vì mẹ tôi hôm nay lên thành phố Đại, cho nên tôi phải đi đón mẹ của tôi. Bây giờ anh có còn ở công ty âm nhạc Thần Tượng không vậy?"

Tống Thiên Hàn: "Tôi đang chờ cô ở đây nè!"

Trình Khả Nhu: "Để tôi nhanh chóng đến chỗ của anh."

Tống Thiên Hàn: "Cô không cần phải vội đâu, dù sao cô tới cũng chỉ gặp được tôi mà thôi. Còn người mà cô muốn gặp là sếp tôi, thì anh ấy đã đi rồi."

Trình Khả Nhu: "Tại sao vậy? Sao anh không nói anh ấy chờ tôi."

Tống Thiên Hàn: "Tiểu thư ơi, cô đang nghĩ cái gì vậy? Dù sao thì anh ấy cũng là người lớn mà, phải ngồi đây để chờ cô sao? Cô không nhắn tin, cũng không gọi lại, cũng không nói gì với tôi hết! Ai biết mà chờ chứ."

Trình Khả Nhu: "Trời ạ! Vì mẹ tôi lên thăm tôi, vậy anh muốn tôi phải sao đây? Tôi phải đi đón mẹ tôi trước là đúng rồi. Chuyện này rất quan trọng đó."

Tống Thiên Hàn: "À, vậy là chuyện của tôi không có quan trọng. Sao cô nói là cô muốn trở thành ca sĩ kia mà."

Trình Khả Nhu: "Tôi muốn trở thành ca sĩ lắm chứ, nhưng mà tình thế như vậy tôi phải làm sao đây? Anh giúp tôi lần nữa được không? Giúp tôi hẹn anh ấy đi mà, còn không mấy anh ấy muốn gặp ở đâu, tôi đều có thể đến đó được."

Tống Thiên Hàn: "Hả? Cô chỉ nghĩ được có như vậy thôi sao? Cô nghĩ chuyện gì cũng dể dàng hết hay sao?"

Trình Khả Nhu tức giận, nói một hơi, "Tôi biết là nó không dể dàng, vì từ trước tới giờ cuốc sống của tôi cũng chưa được dể dàng. Anh đừng có nói như vậy tôi đến thành phố kiếm việc làm, còn phải kiếm tiền để trả nợ, đã vậy phải trốn mẹ để đi hát. Anh cũng biết mà, có nhiều khi tôi cảm thấy rất mệt mỏi, vì tôi phải làm tất cả mọi thứ. Tôi đã ảo tưởng nghĩ rằng anh có thể giúp được tôi. Vậy thì thôi, cho tôi xin lỗi anh. Tôi là người nhà quê không có học thức, nên tôi chỉ nghĩ được như vậy thôi."

Tống Thiên Hàn: "Trời ơi, cô chửi tôi tối tắm mặt mũi luôn đó. Cô cũng hay thiệt đó, bây giờ cô giận ngược lại tôi luôn sao?"

Trình Khả Nhu hờn dỗi nói: "Dạ không có, người làm thuê như tôi sao có quyền giận ông chủ như anh được chứ.

Tống Thiên Hàn: "Cô cứ mỉa mai tôi đi. Khả Nhu, tôi đã cố gắng giúp cho cô rồi, chúng ta nói chuyện đàng hoàn có được không?"

Trình Khả Nhu: "Tôi xin lỗi anh nha ông chủ, người nhà quê như tôi, rất thẳng thắng, trong đầu nghĩ gì thì nói cái đó, chứ không nói vòng vo, nói chuyện cũng không có ngọt ngào. Tôi xấu vậy đó!"

Tống Thiên Hàn: "Tôi nghĩ có nói nữa cô cũng không hiểu. Cô làm gì thì làm đi nha."

Nói rồi Tống Thiên Hàn tức giận tắt máy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện