Sau khi thấy ba mình đã trở về nhà Lý Dịch Minh vội vàng chạy đến trước cửa phòng của ông không ngừng gõ cửa gọi.
"Ba, ba mau mở cửa ra nói chuyện với con đi ba! Nói chuyện cho rõ ràng đi ba!"
Lý Tuấn đi đến vỗ vai con trai mình, nói: "Đủ rồi, Dịch Minh ba con đang ở đây nè!"
Lý Dịch Minh quay lại nhìn ông mà trách móc.
"Ba! Sao ba đi thành phố Đại mà không nói với con?"
Lý Tuấn: "Ba đi với dì Hân Thư và bác Mã có việc mà con. Sáng đi chiều về, đi có hơi gắp."
Lý Dịch Minh: "Ba, ba làm gì cũng nên nghĩ tới con một chút chứ. Ba cũng biết là con nhớ Khả Nhu muốn phát điên lên luôn rồi không?"
Lý Tuấn: "Đừng có lo, lần này ba đi thành phố Đại. Ba đã biết chỗ ở nè, nơi làm việc của Khả Nhu cả rồi."
Nghe vậy Lý Dịch Minh liền mừng rở xác nhận lại.
"Thật hả ba?"
Lý Tuấn gật đầu đáp lại, "Là thật!"
Lý Dịch Minh sốt sắn hỏi: "Ở đâu vậy ba?"
Lý Tuấn cười quay người đi lấy tờ giấy đã ghi sẵn địa chỉ đưa đến trước mặt của Lý Dịch Minh nói:
"Nếu như con muốn lên thành phố Đại để gặp Khả Nhu thì cứ việc đi, nhưng mà tuyệt đối không được dẫn Khả Nhu trở về có biết chưa?"
Lý Dịch Minh gật đầu lia lịa nói: "Con biết rồi! Cảm ơn ba nhiều lắm!"
Lý Dịch Minh còn chưa kịp chạm vào tờ giấy thì Lý Tuấn giựt đã rút lại tờ giấy.
"Vẫn chưa cho được. Con có biết hôm nay, bác Mã với dì Hân Thư đã mỉa mai ba, là có một đứa con vô tích sự, chẳng được việc gì cả. Cho nên con phải thay đổi thối quen và cư sử cho tốt, không ăn chơi như mọi ngày, nếu được vậy thì ba sẽ đưa cho con."
Vẻ mặt của Lý Dịch Minh lúc này có một buồn vì chưa thể lấy được địa chỉ nơi ở của Trình Khả Nhu.
Sáng ngày hôm sau, Tống Thiên Hàn trước khi đi làm đã gọi điện cho Bạch Thiên đề báo cáo.
"Tôi đang chuẩn bị tới công ty, hiện tại tôi đã có kế hoạch rồi. Để tôi tới rồi giải thích chi tiết cho sếp nghe. Hẹn gặp lại sếp sau nha!"
Á Liêu cũng đang thập thò rình xem Tống Thiên Hàn đã ra khỏi phòng hay chưa. Khi nhìn thấy anh sắp rời khỏi nhà, liền vội vàng chạy vào thông báo cho Từ Lệ biết.
Từ Lệ vừa nhìn thấy Á Liêu liền hỏi: "Kế hoạch của cô là kêu tôi giả bệnh, để Thiên Hàn đưa tôi ra ngoài hả?"
Á Liêu gật đầu, "Dạ đúng vậy!"
Từ Lệ: "Kế hoạch này phúc tạp chỗ nào vậy hả?"
Á Liêu: "Đây chỉ là mới bước 1 thôi, còn bước 2, 3 nữa đó thưa bà chủ."
Từ Lệ: "Vậy hả?"
Á Liêu: "Dạ phải."
Từ Lệ: "Nhưng mà tôi diễn không có giỏi đâu."
Á Liêu: "Nhưng bà phải diễn mới thực hiện được kế hoạch này đó."
Từ Lệ: "Thiệt mà tôi diễn xuất.... khu... khu... khụ..."
Còn chưa nói hết Từ Lệ đã thấy Tống Thiên Hàn xuống tới liền giả vờ ho dữ dội. Á Liêu đứng bên cạnh nhìn bà một cách kinh ngạt, mà thì thầm một mình.
"Nói diễn không giỏi, vậy mà ho đến mức như vậy. Chắc phải cho bà chủ nhận giải oscar luôn quá!"
Tống Thiên Hàn thấy mẹ mình ho liền chạy tới xem.
"Mẹ! Mẹ không được khỏe sao?"
Từ Lệ tỏ ra mệt mỏi, "Khu....khu... khụ... Mẹ thấy không được khỏe cho lắm, mở mắt ra cảm giác như cái nhà đang... đang xoay vòng vậy đó. Khụ... khụ... khụ... chắc là huyết áp của mẹ lại tăng rồi."
Á Liêu cũng vô cùng phối hợp, "Người bà chủ nóng quá, cậu Thiên Hàn cậu nên chở bà chủ đi khám bệnh ngay đi."
Lúc này Tiểu Mỹ mang theo đĩa trái cây đi đến, thấy Từ Lệ ho nhiều liền đến gần hỏi:
"Bà chủ bà bị sao vậy? Hồi nảy bà vẫn còn khỏe lắm mà."
Từ Lệ liếc Tiểu Mỹ một cái rồi nói: "Thì thì tôi khỏe đó, nhưng rồi lại mệt! Khụ... khụ... khụ..."
Tống Thiên Hàn quay sang căn dặn Tiều Mỹ.
"Tiểu Mỹ, cô giúp tôi đưa mẹ tới bệnh viện nha."
Tiểu Mỹ: "Dạ cậu."
Từ Lệ vội kéo lấy tay con trai mình, tỏ ra đáng thương.
"Thiên Hàn, con chở mẹ tới bệnh viện có được không? Chắc là không tốn nhiều thời gian làm việc của con đâu.
Nha! Mẹ chỉ muốn con chở mẹ đi thôi."
Tống Thiên Hàn cũng không nỡ để mẹ anh đi một.
"Dạ vậy để con chở mẹ đi. Vậy để con gọi điện thoại báo cho sếp của con trước cái đã."
Từ Lệ nghe vậy khóe môi cong lên, nhưng vẫn tiếp tục giả vờ.
"Khụ.. khu.. khụ... Được!"
"Ba, ba mau mở cửa ra nói chuyện với con đi ba! Nói chuyện cho rõ ràng đi ba!"
Lý Tuấn đi đến vỗ vai con trai mình, nói: "Đủ rồi, Dịch Minh ba con đang ở đây nè!"
Lý Dịch Minh quay lại nhìn ông mà trách móc.
"Ba! Sao ba đi thành phố Đại mà không nói với con?"
Lý Tuấn: "Ba đi với dì Hân Thư và bác Mã có việc mà con. Sáng đi chiều về, đi có hơi gắp."
Lý Dịch Minh: "Ba, ba làm gì cũng nên nghĩ tới con một chút chứ. Ba cũng biết là con nhớ Khả Nhu muốn phát điên lên luôn rồi không?"
Lý Tuấn: "Đừng có lo, lần này ba đi thành phố Đại. Ba đã biết chỗ ở nè, nơi làm việc của Khả Nhu cả rồi."
Nghe vậy Lý Dịch Minh liền mừng rở xác nhận lại.
"Thật hả ba?"
Lý Tuấn gật đầu đáp lại, "Là thật!"
Lý Dịch Minh sốt sắn hỏi: "Ở đâu vậy ba?"
Lý Tuấn cười quay người đi lấy tờ giấy đã ghi sẵn địa chỉ đưa đến trước mặt của Lý Dịch Minh nói:
"Nếu như con muốn lên thành phố Đại để gặp Khả Nhu thì cứ việc đi, nhưng mà tuyệt đối không được dẫn Khả Nhu trở về có biết chưa?"
Lý Dịch Minh gật đầu lia lịa nói: "Con biết rồi! Cảm ơn ba nhiều lắm!"
Lý Dịch Minh còn chưa kịp chạm vào tờ giấy thì Lý Tuấn giựt đã rút lại tờ giấy.
"Vẫn chưa cho được. Con có biết hôm nay, bác Mã với dì Hân Thư đã mỉa mai ba, là có một đứa con vô tích sự, chẳng được việc gì cả. Cho nên con phải thay đổi thối quen và cư sử cho tốt, không ăn chơi như mọi ngày, nếu được vậy thì ba sẽ đưa cho con."
Vẻ mặt của Lý Dịch Minh lúc này có một buồn vì chưa thể lấy được địa chỉ nơi ở của Trình Khả Nhu.
Sáng ngày hôm sau, Tống Thiên Hàn trước khi đi làm đã gọi điện cho Bạch Thiên đề báo cáo.
"Tôi đang chuẩn bị tới công ty, hiện tại tôi đã có kế hoạch rồi. Để tôi tới rồi giải thích chi tiết cho sếp nghe. Hẹn gặp lại sếp sau nha!"
Á Liêu cũng đang thập thò rình xem Tống Thiên Hàn đã ra khỏi phòng hay chưa. Khi nhìn thấy anh sắp rời khỏi nhà, liền vội vàng chạy vào thông báo cho Từ Lệ biết.
Từ Lệ vừa nhìn thấy Á Liêu liền hỏi: "Kế hoạch của cô là kêu tôi giả bệnh, để Thiên Hàn đưa tôi ra ngoài hả?"
Á Liêu gật đầu, "Dạ đúng vậy!"
Từ Lệ: "Kế hoạch này phúc tạp chỗ nào vậy hả?"
Á Liêu: "Đây chỉ là mới bước 1 thôi, còn bước 2, 3 nữa đó thưa bà chủ."
Từ Lệ: "Vậy hả?"
Á Liêu: "Dạ phải."
Từ Lệ: "Nhưng mà tôi diễn không có giỏi đâu."
Á Liêu: "Nhưng bà phải diễn mới thực hiện được kế hoạch này đó."
Từ Lệ: "Thiệt mà tôi diễn xuất.... khu... khu... khụ..."
Còn chưa nói hết Từ Lệ đã thấy Tống Thiên Hàn xuống tới liền giả vờ ho dữ dội. Á Liêu đứng bên cạnh nhìn bà một cách kinh ngạt, mà thì thầm một mình.
"Nói diễn không giỏi, vậy mà ho đến mức như vậy. Chắc phải cho bà chủ nhận giải oscar luôn quá!"
Tống Thiên Hàn thấy mẹ mình ho liền chạy tới xem.
"Mẹ! Mẹ không được khỏe sao?"
Từ Lệ tỏ ra mệt mỏi, "Khu....khu... khụ... Mẹ thấy không được khỏe cho lắm, mở mắt ra cảm giác như cái nhà đang... đang xoay vòng vậy đó. Khụ... khụ... khụ... chắc là huyết áp của mẹ lại tăng rồi."
Á Liêu cũng vô cùng phối hợp, "Người bà chủ nóng quá, cậu Thiên Hàn cậu nên chở bà chủ đi khám bệnh ngay đi."
Lúc này Tiểu Mỹ mang theo đĩa trái cây đi đến, thấy Từ Lệ ho nhiều liền đến gần hỏi:
"Bà chủ bà bị sao vậy? Hồi nảy bà vẫn còn khỏe lắm mà."
Từ Lệ liếc Tiểu Mỹ một cái rồi nói: "Thì thì tôi khỏe đó, nhưng rồi lại mệt! Khụ... khụ... khụ..."
Tống Thiên Hàn quay sang căn dặn Tiều Mỹ.
"Tiểu Mỹ, cô giúp tôi đưa mẹ tới bệnh viện nha."
Tiểu Mỹ: "Dạ cậu."
Từ Lệ vội kéo lấy tay con trai mình, tỏ ra đáng thương.
"Thiên Hàn, con chở mẹ tới bệnh viện có được không? Chắc là không tốn nhiều thời gian làm việc của con đâu.
Nha! Mẹ chỉ muốn con chở mẹ đi thôi."
Tống Thiên Hàn cũng không nỡ để mẹ anh đi một.
"Dạ vậy để con chở mẹ đi. Vậy để con gọi điện thoại báo cho sếp của con trước cái đã."
Từ Lệ nghe vậy khóe môi cong lên, nhưng vẫn tiếp tục giả vờ.
"Khụ.. khu.. khụ... Được!"
Danh sách chương