Trình Khả Nhu buồn bả ra bên ngoài, ngồi bên hồ bơi ngân nga hát.

'Trái tim tôi này đã trao em rồi, nào cùng nhau ta đi khắp thế giới. Chẳng ngại khó khăn hồm nay với mọi chông gai. Nắng chiều buồng trên đường~'

Mãi đến khi trời cũng đã khua mới trở về phòng của mình. Nhưng cô không nào ngủ được, liền muốn gọi điện cho

Mã Tùng Khang. Mã Tùng Khang thì vẫn đang mở livestream bán quần áo.

"Đây là mẫu mới nhất, mọi người mau nhanh tay ấn mua hàng nhé! Số lượng có hạn..."

Đang livestream thì điện thoại vang lên làm cho Mã Tùng Khang có bực mình, nói với mọi người trên lives.

"Hẹn mọi người vào ngày mai nha! Tạm biệt!"

Sau khi tắt lives Mã Tùng Khang mới bắt máy.

"Alo! Có chuyện gì vậy Khả Nhu?"

Giọng của Trình Khả Nhu có chút buồn bả, "Alo, Tùng Khang. Tôi chuyển đến ở với anh có được không?"

Mã Tùng Khang: "Sao muốn chuyển đến ở với tôi vậy? Đừng có nói là cô vẫn chưa hết giận ông chủ của mình nha! Như vậy không có tốt đâu."

Trình Khả Nhu: "Không phải là chuyện đó mà tôi không biết bây giờ tiếp tục ở lại đây để làm gì nữa."

Mã Tùng Khang: "Sao mà rác rối dữ vậy chứ, thì cô tiếp tục ở lại để kiểm tiền trả nợ cho mẹ của cô đi!"

Trình Khả Nhu: "Cũng có nhiều cách để chúng ta kiếm tiền mà. Cuộc sống sẽ không cùng đường nếu chúng ta vẫn tiếp tục chiến đấu."

Mã Tùng Khang: "Thôi đi cô nương, làm quá rồi đó. Rốt cuộc chuyện là sao kể tôi nghe thử xem."

Trình Khả Nhu: "Tôi cảm giác là việc mà tôi phải chịu đựng ở đây, là vì tôi nghĩ mình sẽ có cơ hội trở thành ca sĩ.

Nhưng mà đến bây giờ chắc không còn có hội nữa rồi. Cho nên tôi không biết tôi ở lại đây tiếp tục chịu đựng gì cái gì nữa."

Mã Tùng Khang: "Khả Nhu, cô suy nghĩ kỹ rồi chứ?"

Trình Khả Nhu im lặng không trả lời câu hỏi của Mã Tùng Khang. Anh lại tiếp tục khuyên nhủ cô.

"Được rồi, được rồi! Tôi cho cô thêm chút thời gian, tối đêm nay để suy nghĩ cho thật kỹ. Nếu ngày mai, cô vẫn kiên quyết như vậy, thì nhanh chóng dọn đồ rồi chuyển đến chỗ của tôi."

Trình Khả Nhu: "Ừm cảm ơn anh nhiều nha!

Mã Tùng Khang: "Không có gì đâu!"

Nói rồi cả hai người đều tắt máy, Trình Khả Nhu vẫn ngồi thẩn thờ nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ. Lúc này Tống Thiên Hàn cũng chưa ngủ được vì vẫn đang mãi suy nghĩ dự án mới. Anh nhớ tới lời của Bạch Thiên nói lúc nảy.

[Cậu nên dành thời gian để suy nghĩ dự án mới đi. Tôi muốn những thứ mới mẻ, sáng tạo, thành công và sẽ trở thành xu hướng mới cậu làm được không?]

Đột nhiên lúc Tống Thiên Hàn lại nảy ra một ý tưởng liền bắt đầu viết dự án của mình.

Từ Lệ từ lúc biết hai người chỉ là đang chơi trò tình ái, thì mang cả một cục tức đi về phòng, cứ đi qua đi lại không ngừng.

Á Liêu: "Bà chủ bà không sao chứ?"

Từ Lệ: "Thật là đáng xấu hổ, tôi không thể chấp nhận được. Chơi trò gì không chơi, thật là ghê tởm quá đi mà. Cô thử suy nghĩ xem nếu như mọi người mà biết tôi có một cô con dâu như vậy. Thì tôi biết phải giấu mặt ở đâu đây?"

Á Liêu: "Dạ đúng vậy, chắc chắn bà chủ không có cô một con dâu như vậy đâu. Nhưng mà tôi đã có kế hoạch có thể khiến cho câu Thiên Hàn hiều lầm cô Khả Nhu rồi đó!"

Từ Lệ nghe vậy liền mừng rở, "Vậy hả?"

Á Liêu: "Da phải."

Từ Lệ: "Kế hoạch là gì?"

Á Liêu ra vẻ thần bí nói: "Kế hoạch này có lẻ là rất phức tạp đó bà chủ. Nếu bà chủ nghe sẽ cảm thấy đau đầu và chóng mặt, nên bà chủ chỉ cần ngồi một chỗ không cần phải làm gì hết, để tôi tự xử lý. Bà chủ hãy tin tưởng ở tôi chắc chắn sẽ thành công rực rỡ cho bà chủ xem."

Nghe vậy Từ Lệ càng thấy nôn nóng, muốn nhanh chóng thực hiện ngay lập tưc kế hoạch này của Á Liêu. Vì bà chỉ mong sớm ngày có thể đuổi Trình Khả Nhu rời khỏi Tống gia.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện