Sau khi Trình Khả Nhu thay đồ xong, cô đi sang phòng của Tống Thiên Hàn. Vừa hay lại bị Á Liêu nhìn thấy. Trình Khả Nhu vừa bước vào trong phòng nhìn thấy anh cô liền hỏi:
"Nè, anh muốn cho tôi coi gì hả?"
Tổng Thiên Hàn cũng mới vừa tắm và mặc quẩn áo xong, thấy cô cũng đã đến cười nói:
"Tôi mới làm một MV cho anh Thiên Vũ. Và tôi chợt nghĩ ra là sẽ quay như một bộ phim ngắn, thật là chỉnh chu.
Và tôi muốn cô tham gia đóng thử vai nữ chính."
Nghe vậy Trình Khả Nhu vô cùng phấn khích,
"Hả? Anh nói là tôi, tôi là nữ chính của MV."
Tống Thiên Hàn: "Ừm, tôi tin là cô chắc chắn sẽ làm được thôi. Vì nhìn thấy cô lừa mẹ tôi mấy ngày qua rõ ràng là cô diễn rất giỏi."
Trình Khả Nhu nghi hoặc nhìn anh hỏi: "Rốt cuộc là anh đang khen tôi hay chửi tôi vậy?"
Tống Thiên Hàn: "Tất nhiên là khen cô rồi, tôi đã dựa vào cô để viết kịch bản mà. Nữ chính cũng là tên của cô luôn đó cô có biết không? Nên chắc chắn là cô sẽ làm được tin tôi đi."
Tống Thiên Hàn quay sang bàn làm việc của mình muốn lấy kịch bản cho Trình Khả Nhu xem, nhưng lại không
thay dau nนa.
"Đâu rồi ta? Tôi đề phân cảnh ở trên bàn mà, giờ đâu mất tiêu rồi?"
Trình Khả Nhu cũng sốt sắn muốn giúp, "Vậy để tôi tìm phụ anh, có khi nào anh để trong học bàn không?"
Trình Khả Nhu vừa mới kéo ngăn tủ ra, Tống Thiên Hàn đã nhìn thấy thứ hộp bao con sâu, liền vội vàng đóng lại, đầu còn đựng phải đầu cô một cái.
Trình Khả Nhu: "Ôi!"
Tống Thiên Hàn: "Tôi... Tôi xin lỗi cô nha!"
Trình Khả Nhu liền chất vấn anh, "Sao tự nhiên anh cụng đầu tôi vậy chứ?"
Thấy cô vẫn đang xoa đầu vì đau Tống Thiên Hàn tiến đến xem cho cô.
"Cô có sao không vậy? Có đau lắm không? Tôi xin lỗi nha."
Trình Khả Nhu: " Tôi không sao."
Tống Thiên Hàn vừa suy nghĩ vừa nói: "Tôi cũng không hiểu là tại sao nó biến mất chứ, rõ ràng tôi để trên bàn mà.
Hay là tôi đưa cho anh Thiên Vũ xem xong rồi để quên ta. Đâu có tôi lấy về rồi mà, sao mà nó mất được chứ, nghĩ không ra luôn chắc tôi phải làm lại bản mới thôi. Dù sao thì ngày mai tôi cũng phải gửi cho sếp."
Trình Khả Nhu: "Nhưng anh làm có kịp không?"
Tổng Thiên Hàn thở dài nói: "Không kịp cũng phải kịp, chắc là tối nay tôi không được ngủ rồi..."
Trình Khả Nhu: "Nếu vậy thì tối nay tôi sẽ ở bên cạnh của anh để làm bạn với anh nha. Để tôi đi pha cafe cho anh để anh tỉnh táo hơn."
Á Liêu sau khi nhìn thấy Trình Khả Nhu lén lúc đến phòng của Tống Thiên Hàn, liền chạy đến phòng của Từ Lệ gọi.
"Bà chủ! Bà chủ! Bà mau dậy đi."
Từ Lệ đang ngủ lại bị đánh thức có chút không vui hỏi: "Có chuyện gì vậy Á Liêu? Tôi đang ngủ mà."
Á Liêu: "Bây giờ bà chủ không thể ngủ được đâu. Bởi vì lúc nảy tôi nhìn thấy Khả Nhu đi lên nhà trên và đi vào phòng của cậu Thiên Hàn. Không biết hai người làm cái gì trong đó nữa."
Nghe vậy Từ Lệ liền tỉnh cả ngủ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô ta quá đáng lắm rồi đó. Tôi từng nói là, không được làm chuyện xấu hồ trong nhà tôi mà, dám làm trái lời tôi nói, chứng tỏ là muốn tôi ra tay rồi."
Á Liêu: "Chắc chắn là vậy rồi. Bà chủ chúng ta đi thôi."
Lúc này Tống Thiên Hàn đang bắt đầu viết lại phân cảnh. Trình Khả Nhu cũng vừa hay bưng một ly cà phê vừa mới xong đi vào, đặt cafe trước mặt của anh nói.
"Cafr có rồi đây thưa ông chủ."
Tống Thiên Hàn nhần đầu lên nhìn cô cười nói:
"Cảm ơn cô nha, để tôi thử xem. Ồ! Mùi thơm như vậy chắc là ngon lắm, để tôi uống thử nha."
Mới vừa uống một ngụm anh liền muốn phun ra, mặt liền nhăn lại hỏi: "Cô cố tình chơi tôi hả? Sao cafe đắng quá vậy?"
Trình Khả Nhu: "Thì tại anh phải thức cả đêm mà, tôi sợ anh ngủ gục cho nên tôi mới pha thiệt là đắng cho anh
d6."
Tổng Thiên Hàn cười bất lực, "Hơ... hơ..."
Từ Lệ và Á Liêu cũng đang vội vả đi đến phòng của Tống Thiên Hàn để nghe ngóng tình hình.
Trình Khả Nhu. Vậy thôi thì đưa đây, uống k dc thì tôi đi pha ly khác cho a
Tống Thiên Hàn cũng không muốn làm khó cô.
"Thôi không sao đâu mà tôi uống được."
Nhưng Trình Khả Nhu vẫn muốn đổi một ly khác cho Tống Thiên Hàn.
"Đưa đây đi."
Hai người cứ giành qua giành lại làm cafe đổ lên chân của Tống Thiên Hàn. Trình Khả Nhu hốt hoảng,
"Chết rồi giờ sao đây?"
Từ Lệ và Á Liêu cũng đang ở bên ngoài nghe thấy, quay sang nhìn Á Liêu hỏi nhỏ: "Có chuyện xảy ra vậy?"
A Lieu lac dลื่น, "Khong biet. Nghe tiep di ba chu."
Trong phòng Trình Khả Nhu vội lấy khăn giấy lau cho anh. Cô quỳ xuống lấy khăn giấy lau chỗ cafe dính trên quần của anh.
"Xin lỗi ông chủ để tôi lau cho, anh giang rộng chân ra chút."
Tống Thiên Hàn: "Ôi nhẹ nhẹ thôi."
Trình Khả Nhu: "Ngồi yên đi tôi không có lau được nè."
Tống Thiên Hàn: "Ồi ôi coi chừng!"
Từ Lệ ở bên ngoài nghe thấy những lời này thì càng tức giận.
"Tôi không thể chấp nhận được mà. Bây giờ, phải làm sao đây?"
Á Liêu: "Xong vô đi bà chủ."
Từ Lệ và Á Liêu liền mở cửa xong vào, đập vào mắt họ là Tống Thiên Hàn đang ngồi trên ghế với vẻ mặt đầy thỏa mãn, còn Trình Khả Nhu quỳ bên dưới đang làm cái gì đó. Hai người họ liền hét lớn.
"Á... Á. Á.
"Nè, anh muốn cho tôi coi gì hả?"
Tổng Thiên Hàn cũng mới vừa tắm và mặc quẩn áo xong, thấy cô cũng đã đến cười nói:
"Tôi mới làm một MV cho anh Thiên Vũ. Và tôi chợt nghĩ ra là sẽ quay như một bộ phim ngắn, thật là chỉnh chu.
Và tôi muốn cô tham gia đóng thử vai nữ chính."
Nghe vậy Trình Khả Nhu vô cùng phấn khích,
"Hả? Anh nói là tôi, tôi là nữ chính của MV."
Tống Thiên Hàn: "Ừm, tôi tin là cô chắc chắn sẽ làm được thôi. Vì nhìn thấy cô lừa mẹ tôi mấy ngày qua rõ ràng là cô diễn rất giỏi."
Trình Khả Nhu nghi hoặc nhìn anh hỏi: "Rốt cuộc là anh đang khen tôi hay chửi tôi vậy?"
Tống Thiên Hàn: "Tất nhiên là khen cô rồi, tôi đã dựa vào cô để viết kịch bản mà. Nữ chính cũng là tên của cô luôn đó cô có biết không? Nên chắc chắn là cô sẽ làm được tin tôi đi."
Tống Thiên Hàn quay sang bàn làm việc của mình muốn lấy kịch bản cho Trình Khả Nhu xem, nhưng lại không
thay dau nนa.
"Đâu rồi ta? Tôi đề phân cảnh ở trên bàn mà, giờ đâu mất tiêu rồi?"
Trình Khả Nhu cũng sốt sắn muốn giúp, "Vậy để tôi tìm phụ anh, có khi nào anh để trong học bàn không?"
Trình Khả Nhu vừa mới kéo ngăn tủ ra, Tống Thiên Hàn đã nhìn thấy thứ hộp bao con sâu, liền vội vàng đóng lại, đầu còn đựng phải đầu cô một cái.
Trình Khả Nhu: "Ôi!"
Tống Thiên Hàn: "Tôi... Tôi xin lỗi cô nha!"
Trình Khả Nhu liền chất vấn anh, "Sao tự nhiên anh cụng đầu tôi vậy chứ?"
Thấy cô vẫn đang xoa đầu vì đau Tống Thiên Hàn tiến đến xem cho cô.
"Cô có sao không vậy? Có đau lắm không? Tôi xin lỗi nha."
Trình Khả Nhu: " Tôi không sao."
Tống Thiên Hàn vừa suy nghĩ vừa nói: "Tôi cũng không hiểu là tại sao nó biến mất chứ, rõ ràng tôi để trên bàn mà.
Hay là tôi đưa cho anh Thiên Vũ xem xong rồi để quên ta. Đâu có tôi lấy về rồi mà, sao mà nó mất được chứ, nghĩ không ra luôn chắc tôi phải làm lại bản mới thôi. Dù sao thì ngày mai tôi cũng phải gửi cho sếp."
Trình Khả Nhu: "Nhưng anh làm có kịp không?"
Tổng Thiên Hàn thở dài nói: "Không kịp cũng phải kịp, chắc là tối nay tôi không được ngủ rồi..."
Trình Khả Nhu: "Nếu vậy thì tối nay tôi sẽ ở bên cạnh của anh để làm bạn với anh nha. Để tôi đi pha cafe cho anh để anh tỉnh táo hơn."
Á Liêu sau khi nhìn thấy Trình Khả Nhu lén lúc đến phòng của Tống Thiên Hàn, liền chạy đến phòng của Từ Lệ gọi.
"Bà chủ! Bà chủ! Bà mau dậy đi."
Từ Lệ đang ngủ lại bị đánh thức có chút không vui hỏi: "Có chuyện gì vậy Á Liêu? Tôi đang ngủ mà."
Á Liêu: "Bây giờ bà chủ không thể ngủ được đâu. Bởi vì lúc nảy tôi nhìn thấy Khả Nhu đi lên nhà trên và đi vào phòng của cậu Thiên Hàn. Không biết hai người làm cái gì trong đó nữa."
Nghe vậy Từ Lệ liền tỉnh cả ngủ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô ta quá đáng lắm rồi đó. Tôi từng nói là, không được làm chuyện xấu hồ trong nhà tôi mà, dám làm trái lời tôi nói, chứng tỏ là muốn tôi ra tay rồi."
Á Liêu: "Chắc chắn là vậy rồi. Bà chủ chúng ta đi thôi."
Lúc này Tống Thiên Hàn đang bắt đầu viết lại phân cảnh. Trình Khả Nhu cũng vừa hay bưng một ly cà phê vừa mới xong đi vào, đặt cafe trước mặt của anh nói.
"Cafr có rồi đây thưa ông chủ."
Tống Thiên Hàn nhần đầu lên nhìn cô cười nói:
"Cảm ơn cô nha, để tôi thử xem. Ồ! Mùi thơm như vậy chắc là ngon lắm, để tôi uống thử nha."
Mới vừa uống một ngụm anh liền muốn phun ra, mặt liền nhăn lại hỏi: "Cô cố tình chơi tôi hả? Sao cafe đắng quá vậy?"
Trình Khả Nhu: "Thì tại anh phải thức cả đêm mà, tôi sợ anh ngủ gục cho nên tôi mới pha thiệt là đắng cho anh
d6."
Tổng Thiên Hàn cười bất lực, "Hơ... hơ..."
Từ Lệ và Á Liêu cũng đang vội vả đi đến phòng của Tống Thiên Hàn để nghe ngóng tình hình.
Trình Khả Nhu. Vậy thôi thì đưa đây, uống k dc thì tôi đi pha ly khác cho a
Tống Thiên Hàn cũng không muốn làm khó cô.
"Thôi không sao đâu mà tôi uống được."
Nhưng Trình Khả Nhu vẫn muốn đổi một ly khác cho Tống Thiên Hàn.
"Đưa đây đi."
Hai người cứ giành qua giành lại làm cafe đổ lên chân của Tống Thiên Hàn. Trình Khả Nhu hốt hoảng,
"Chết rồi giờ sao đây?"
Từ Lệ và Á Liêu cũng đang ở bên ngoài nghe thấy, quay sang nhìn Á Liêu hỏi nhỏ: "Có chuyện xảy ra vậy?"
A Lieu lac dลื่น, "Khong biet. Nghe tiep di ba chu."
Trong phòng Trình Khả Nhu vội lấy khăn giấy lau cho anh. Cô quỳ xuống lấy khăn giấy lau chỗ cafe dính trên quần của anh.
"Xin lỗi ông chủ để tôi lau cho, anh giang rộng chân ra chút."
Tống Thiên Hàn: "Ôi nhẹ nhẹ thôi."
Trình Khả Nhu: "Ngồi yên đi tôi không có lau được nè."
Tống Thiên Hàn: "Ồi ôi coi chừng!"
Từ Lệ ở bên ngoài nghe thấy những lời này thì càng tức giận.
"Tôi không thể chấp nhận được mà. Bây giờ, phải làm sao đây?"
Á Liêu: "Xong vô đi bà chủ."
Từ Lệ và Á Liêu liền mở cửa xong vào, đập vào mắt họ là Tống Thiên Hàn đang ngồi trên ghế với vẻ mặt đầy thỏa mãn, còn Trình Khả Nhu quỳ bên dưới đang làm cái gì đó. Hai người họ liền hét lớn.
"Á... Á. Á.
Danh sách chương