Tống Thiên Hàn lúc này cũng ngạt nhiên, khi nhìn thấy Từ Lệ xong vào phòng mình mà hỏi:

"Mẹ, mẹ vào đây làm gì vậy?"

Trình Khả Nhu cũng rất ngạt nhiên trên tay vẫn đang cầm khăn giấy quay lại nhìn Từ Lệ.

Từ Lệ liền chất vấn hai người họ, "Mẹ vào ngăn cho hai đứa không làm chuyện đáng xấu hổ ở trong nhà chứ làm gì nữa. Mẹ không bao giờ chấp nhận đâu."

Trình Khả Nhu ngây ngô hỏi: "'Con có làm chuyện gì xấu hổ đâu chứ? Con chỉ đang lau cafe mà con làm đồ thôi!"

Từ Lệ lúc này mới nhìn thấy vết cafe trên người của Tống Thiên Hàn mà ấp úng.

"Ờ... ờ... ờ..."

Tống Thiên Hàn lại hỏi mẹ mình, "Rốt cuộc thì mẹ vào đây có chuyện gì không?"

Từ Lệ: "Mẹ chỉ muốn biết là đã khuya như vậy rồi mà Khả Nhu còn ở phòng con làm cái gì thôi."

Tống Thiên Hàn: "Con chỉ nhờ Khả Nhu phụ con làm việc thôi mà mẹ, mẹ có ý kiến gì sao?"

Từ Lệ: "Không có!"

Trình Khả Nhu: "Ố!"

Thấy hai người họ vẫn không tin, Từ Lệ liền chuyển chủ đề, "Con có muốn ăn gì không? Để mẹ làm cho."

Tống Thiên Hàn: "Dạ không muốn, con cảm ơn mẹ."

Từ Lệ: "Ở, vậy hả."

Từ Lệ quay nhìn Á Liêu đứng sau lưng mà mắng.

"Tôi đã nói rồi là Thiên Hàn nó không muốn ăn đêm rồi, là cô cứng đầu, cứ một hai kéo tôi dậy. Còn đứng đó làm

cai gi nua, mau di ve thoi."

Á Liêu tự nhiên bị mắng cũng rất uất ức, nhưng cũng đành vậy vì người sai cũng là bà mà.

"Dạ!"

Sau khi hai người họ rời đi Trình Khả Nhu và Tổng Thiên Hàn nhìn nhau mà khúc kha, khúc khích cười.

Trinh Khả Nhu: "Nè! Tôi nghĩ lúc nảy mẹ của anh và dì Á Liêu, chắc chắn là đang hiểu lầm. Lúc mà tôi đang lau cafe cho anh, còn anh thì làm giọng giống như.... nên họ mới nghĩ hai chúng ta... Ha Ha Ha."

Tống Thiên Hàn cũng cảm thấy rất buồn cười, "Ha ha."

Trình Khả Nhu: "Tôi mà biết trước đó hả, thì tôi chắc chắn sẽ làm ra tiếng động còn chân thật hơn nữa rồi. Ha ha ha."

Tổng Thiên Hàn tiến đến gần cô mà hỏi: "Vậy cô có muốn giống thật hay không, để tôi giúp cô nha?"

Trình Khả Nhu lập tức mặt, "Nè! anh đó, đồ biến thái! Mau làm việc tiếp đi, nếu không thì không xong được đâu."

Tổng Thiên Hàn nắm lấy cánh tay của Trình Khả Nhu lắc lắc, rồi làm nủng với cô.

"Thôi mà, đồng ý đi mà Khả Nhu. Làm chút thôi mà."

Trình Khả Nhu liền đánh vào tay anh, cầm lấy cái ly ở trên bàn.

"Trời ơi, anh bị bệnh rồi hả? Anh đó lo làm việc đi tôi đi pha cafe đây. Hứm."

Chọc cho cô xấu hồ như vậy, nhưng Tổng Thiên Hàn lại cảm thấy rất vui.

Lúc trời vừa sáng Chu Tiểu Linh mở muốn xem Lý Dịch Minh thế nào rồi. Nhưng khi cửa vừa mở ra đã không nhìn thấy anh đâu, cô có chút lo lắng.

"Anh ấy đi đâu mất rồi ta."

Chu Bảo Cầm cũng vừa mới ngủ dậy bước ra nhìn thấy cô đã đứng ở cửa liền hỏi:

"Sao hôm nay con dậy sớm dữ vậy Tiểu Linh?"

Khi Chu Bảo Cầm bước đến gần cô thì phát hiện chiếc xe máy của Lý Dịch Minh, giật mình đi đến bên cạnh chiếc xe rồi nhìn cô cháu gái hỏi:

"Đây là xe của Dịch Minh đúng không? Tại sao nó lại nằm ở đây?"

Vừa mới quay qua lại nhìn thấy bên cạnh cái giường nhỏ chỉ có một chiếc giầy, làm Chu Bảo Cầm ngạt nhiên thốt

len.

"Chiếc giầy?"

Nhìn thấy chỉ còn có một chiếc giầy, Chu Tiểu Linh càng lúc càng lo lắng, "Anh Dịch Minh!"

Nói rồi cô lập tức chạy đi tìm anh, Chu Bảo Cầm khó hiểu liền gọi với theo.

"Nè, Tiểu Linh con đi đâu vậy?"

Chu Tiều Linh vừa mới đi ra bên ngoài một đoạn thì lại phát hiện ra chiếc giày còn lại của Lý Dịch Minh. Cô liền nhặt chiếc giầy lên trong lòng không khỏi lo lắng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện