Tống Thiên Hàn đã phải thức cả một đêm để viết lại một bản khác, cuối cùng cũng đã hoàn thành vừa kịp thời gian. Anh đặt bút xuống bàn, tựa ra sau ghế, tay che miệng ngáp. Khi vừa quay qua chiếc giường thân yêu mà giật mình, chỉ vì cái tướng ngủ kỳ lạ của Trình Khả Nhu.
Nhưng anh lại không đánh thức cô dậy, trong vô thức mỉm cười một cái, sau đó đứng dậy đi đến bên cạnh giường, ngồi xuống đưa tay vuốt mái tóc của cô.
Trình Khả Nhu lúc này cũng bất chợt tỉnh giấc, Tống Thiên Hàn vội rụt tay lại. Trình Khả Nhu mở mắt ra nhìn thấy
Tổng Thiên Hàn, mà ngẩn nhìn ra bên ngoài, thẩy trời đã cũng sáng, nói:
"Tôi đã ngủ quên mất, vẫn chưa giúp được gì cho anh hết."
Tống Thiên Hàn: "Không có sao đâu mà. Chỉ cần hôm nay cô diễn xuất hết sức mình là được rồi."
Trình Khả Nhu gật đầu đáp: "Ừm!"
Tống Thiên Hàn đi quần áo chuẩn bị đến công ty, Trình Khả Nhu giúp anh cầm hộ cặp, rồi ra bên tiễn anh đi làm.
Lúc này Tống Thiên Hàn nói sơ qua phần kịch bản mà anh đã viết cho cô nghe trước.
Trình Khả Nhu: "Không ngờ là anh cũng giỏi thiệt đó."
Tống Thiên Hàn: "Tôi là ai chứ? Thiên Hàn nhà sản xuất âm nhạc hàng đầu đó."
Trình Khả Nhu: "Ờ... nhưng mà tôi, tôi sợ là tôi không làm được quá à!"
Tống Thiên Hàn: "Nè cô, đừng có lo lắng như vậy mà. Để tôi nói chuyện này với sếp tôi đã. Tôi cũng sẽ điều chỉnh tính cách của nhân vật nữ sao cho giống với cô nhất. Tôi tin chắc là cô sẽ làm được thôi. Tôi sẽ báo tin tốt cho cô có được không?"
Trinh Kha Nhu vui ming gat dau noi: "Duac!"
Trình Khả Nhu đưa cặp cho Tống Thiên Hàn để còn kịp đến công ty.
Tống Thiên Hàn: "Vậy tôi đi đây."
Trình Khả Nhu: "Được."
Lúc này ở phòng khách Từ Lệ đang cùng với Á Liêu, đang cùng tập hát cho buổi biểu diễn sắp tới của bà và
nhung ngudi ban.
"Tiếng~ ~~chuông chùa vang vọng xa ~~ xa~~"
Lúc đi vào nhà Trình Khả Nhu lại nghe thấy cái giọng này mà cảm thán một câu.
"Trời nghe mà muốn lủng màn nhỉ luôn."
Từ Lệ vẫn rất tự nói với Á Liêu: "Chắc chắn là cái ngày đi hát từ thiện, các phu nhân kia sẽ nhìn tôi bằng con mắt khác. Bởi vì tôi là người hát hay nhất trong bữa tiệc đó haha."
Á Liêu liền nịnh nọt nói: "Đúng vậy thưa bà chủ."
Từ Lệ: "Nhưng tôi cảm thấy vẫn còn thiếu cái gì đó."
Lúc này Trình Khả Nhu liền đi vào, nói: "Chính là thiếu quảng giọng."
Á Liêu: "Sao cô dám nói bà chủ như vậy?"
Trình Khả Nhu: "Con xin lỗi bác! Nhưng con chỉ nói sự thật thôi. Con cũng biết là thời gian qua con đã làm những chuyện khiến bác không vui, cho nên lần này con muốn chuộc lỗi, con muốn giúp bác hát hay hơn xin bác hãy tin con."
Từ Lệ: "Tôi không muốn cầu xin sự giúp đỡ từ người mà tôi ghét đâu."
Á Liêu: "Làm như mình hát hay lắm vậy?"
Từ Lệ: "Có giỏi thì hát tôi nghe thử coi."
Trình Khả Nhu chỉ có chờ như vậy, "Dạ được thưa bác."
Cô bắt đầu lấy giọng rồi cất tiếng hát, "Tiếng ~ chuông chùa ~vang vọng xa xa ~. Hát vậy được không bác?"
Từ Lệ không thể ngờ cô lại hát được, (Sao cô ta hát hay vậy chứ?)
"Cũng tạm ổn thôi không có thấy hay chỗ nào hết."
Á Liêu cũng hùa theo, "Đúng vậy."
Trình Khả Nhu thở dài buồn bả nói: "Nếu vậy thì chắc là con, không đủ giỏi để dậy cho bác rồi."
Trình Khả Nhu quay người đi, vừa mới đi được mấy bước Từ Lệ liền gọi cô lại.
"Ý khoan, khoan đi đã."
Trình Khả Nhu mỉm cười, rồi quay lại dùng vẻ mặt buồn bả nhìn bà.
Từ Lệ: "Vì thấy cô cũng tội nghiệp, khi đến đây tha thiết cầu xin, để được dậy hát cho tôi, nên tôi sẽ thử xem xét một lần đó nha."
Trình Khả Nhu vẻ mặt hớn hở, "Dạ!"
Nhưng anh lại không đánh thức cô dậy, trong vô thức mỉm cười một cái, sau đó đứng dậy đi đến bên cạnh giường, ngồi xuống đưa tay vuốt mái tóc của cô.
Trình Khả Nhu lúc này cũng bất chợt tỉnh giấc, Tống Thiên Hàn vội rụt tay lại. Trình Khả Nhu mở mắt ra nhìn thấy
Tổng Thiên Hàn, mà ngẩn nhìn ra bên ngoài, thẩy trời đã cũng sáng, nói:
"Tôi đã ngủ quên mất, vẫn chưa giúp được gì cho anh hết."
Tống Thiên Hàn: "Không có sao đâu mà. Chỉ cần hôm nay cô diễn xuất hết sức mình là được rồi."
Trình Khả Nhu gật đầu đáp: "Ừm!"
Tống Thiên Hàn đi quần áo chuẩn bị đến công ty, Trình Khả Nhu giúp anh cầm hộ cặp, rồi ra bên tiễn anh đi làm.
Lúc này Tống Thiên Hàn nói sơ qua phần kịch bản mà anh đã viết cho cô nghe trước.
Trình Khả Nhu: "Không ngờ là anh cũng giỏi thiệt đó."
Tống Thiên Hàn: "Tôi là ai chứ? Thiên Hàn nhà sản xuất âm nhạc hàng đầu đó."
Trình Khả Nhu: "Ờ... nhưng mà tôi, tôi sợ là tôi không làm được quá à!"
Tống Thiên Hàn: "Nè cô, đừng có lo lắng như vậy mà. Để tôi nói chuyện này với sếp tôi đã. Tôi cũng sẽ điều chỉnh tính cách của nhân vật nữ sao cho giống với cô nhất. Tôi tin chắc là cô sẽ làm được thôi. Tôi sẽ báo tin tốt cho cô có được không?"
Trinh Kha Nhu vui ming gat dau noi: "Duac!"
Trình Khả Nhu đưa cặp cho Tống Thiên Hàn để còn kịp đến công ty.
Tống Thiên Hàn: "Vậy tôi đi đây."
Trình Khả Nhu: "Được."
Lúc này ở phòng khách Từ Lệ đang cùng với Á Liêu, đang cùng tập hát cho buổi biểu diễn sắp tới của bà và
nhung ngudi ban.
"Tiếng~ ~~chuông chùa vang vọng xa ~~ xa~~"
Lúc đi vào nhà Trình Khả Nhu lại nghe thấy cái giọng này mà cảm thán một câu.
"Trời nghe mà muốn lủng màn nhỉ luôn."
Từ Lệ vẫn rất tự nói với Á Liêu: "Chắc chắn là cái ngày đi hát từ thiện, các phu nhân kia sẽ nhìn tôi bằng con mắt khác. Bởi vì tôi là người hát hay nhất trong bữa tiệc đó haha."
Á Liêu liền nịnh nọt nói: "Đúng vậy thưa bà chủ."
Từ Lệ: "Nhưng tôi cảm thấy vẫn còn thiếu cái gì đó."
Lúc này Trình Khả Nhu liền đi vào, nói: "Chính là thiếu quảng giọng."
Á Liêu: "Sao cô dám nói bà chủ như vậy?"
Trình Khả Nhu: "Con xin lỗi bác! Nhưng con chỉ nói sự thật thôi. Con cũng biết là thời gian qua con đã làm những chuyện khiến bác không vui, cho nên lần này con muốn chuộc lỗi, con muốn giúp bác hát hay hơn xin bác hãy tin con."
Từ Lệ: "Tôi không muốn cầu xin sự giúp đỡ từ người mà tôi ghét đâu."
Á Liêu: "Làm như mình hát hay lắm vậy?"
Từ Lệ: "Có giỏi thì hát tôi nghe thử coi."
Trình Khả Nhu chỉ có chờ như vậy, "Dạ được thưa bác."
Cô bắt đầu lấy giọng rồi cất tiếng hát, "Tiếng ~ chuông chùa ~vang vọng xa xa ~. Hát vậy được không bác?"
Từ Lệ không thể ngờ cô lại hát được, (Sao cô ta hát hay vậy chứ?)
"Cũng tạm ổn thôi không có thấy hay chỗ nào hết."
Á Liêu cũng hùa theo, "Đúng vậy."
Trình Khả Nhu thở dài buồn bả nói: "Nếu vậy thì chắc là con, không đủ giỏi để dậy cho bác rồi."
Trình Khả Nhu quay người đi, vừa mới đi được mấy bước Từ Lệ liền gọi cô lại.
"Ý khoan, khoan đi đã."
Trình Khả Nhu mỉm cười, rồi quay lại dùng vẻ mặt buồn bả nhìn bà.
Từ Lệ: "Vì thấy cô cũng tội nghiệp, khi đến đây tha thiết cầu xin, để được dậy hát cho tôi, nên tôi sẽ thử xem xét một lần đó nha."
Trình Khả Nhu vẻ mặt hớn hở, "Dạ!"
Danh sách chương