Chạy một vòng thì cuối cùng Trình Khả Nhu và Từ Lệ đã về tới nhà. Bà liền ngồi tựa vào ghế sofa mà thở hồn hển, lúc bà mệt đến thở không ra hơi nữa rồi.

"Ôi!!! Mệt chết mất..."

Á Liêu nhìn thấy bà về liền bưng một ly nước đến.

"Bà chủ ơi, uống nước đi."

Nhưng Trình Khả Nhu cướp lấy ly nước từ tay của Từ Lệ.

"Khoan đã, khoan đã. Tuyệt đối không được uống."

Từ Lệ: "Tại sao vậy?"

Trình Khả Nhu liền giải thích, "Dạ không được uống đâu bác. Vì hiện tại cơ thể của bác đang nóng, và đồ mồ hôi rất là nhiều. Nên bây giờ, nếu bác uống nước lạnh vô thì cơ thể của bác không thích ứng kịp, thậm chí có thể lên cơn đột quy mà chết đó. Nếu bác thấy khác và muốn uống nước..."

Rồi cô đưa một bình nước đã chuẩn bị trước đó cho Từ Lệ và nói tiếp, "Dạ đây con đã chuẩn bị rồi!"

Từ Lệ cẩm lấy bình nước của cô đưa, nhưng vừa mới uống vô liền phun ra ngay lập tức.

Á Liêu: "Á, bà có sao không bà chủ?"

Từ Lệ ngần đầu nhìn Trình Khả Nhu chất vấn, "Đây là nước gì vậy? Sao lại đắng như vậy? Lại dám đưa cho tôi

uong?"

Trình Khả Nhu: "Dạ là nước thảo mộc đó bác."

Từ Lệ không vui nói: "Cô lấy thảo mộc pha cho tôi uống làm cái gì? Cô cố tình chơi tôi hả?"

Trình Khả Nhu vội vàng giải thích, "Con không có chơi bác đâu mà. Để mở được quảng giọng và nội lực, giúp cho việc hát hay bác phải thường xuyên uống nước có tính kiềm. Giống như loại thảo mộc này vậy, cũng may là con có đem theo thảo mộc dạng viên. Bác mau uống hết bình nước này đi, mặc dù có đắng một chút. Nhưng thiệt tình là nó rất tốt cho việc giữ ẩm cổ họng của bác đó, con không nói dối đầu."

Từ Lệ đứng bật dậy, "Tôi không tin, nước thảo mộc giữ ấm gì chứ, chắc chắn là cô đang kiếm chuyện chơi tôi."

Á Liêu cũng hùa theo nói: "Đúng vậy!"

Trình Khả Nhu: "Con nói thiệt mà bác, nếu như bác không tin thì bác hát lại câu hồi sáng đi để chứng minh là con không đặt chuyện."

Á Liêu: "Hát thử đi bà chủ sợ gì."

Trình Khả Nhu: "Hát đi bác."

Từ Lệ liền lấy giọng, "Hừm hừm... tiếng ~ chuông chùa vang vọng xa xa ~"

Quả thật không sai giọng của bà có vẻ ổn hơn lúc đầu rất nhiều.

Á Liêu: "Hay quá trời, thật tuyệt vời quá xuất sắc."

Từ Lệ vui mừng nói: "Hay thật đó, tôi hát được rồi nè."

Trình Khả Nhu: "Bác thấy chưa, con đã nói là con không có chơi bác, cũng không có đặt chuyện."

Từ Lệ vui vẻ kéo lấy tay của Trình Khả Nhu hỏi:

"Vay bac con can phai lam cai gi nda?"

Trình Khả Nhu: "Dạ còn nhiều lắm!"

Từ Lệ: "Vậy hả, trời ơi vậy là tôi sắp hát hay rồi."

Lúc này Dương Hàn Tuyết với tâm trạng vô cùng vui vẻ đi vào nhà vệ sinh rửa tay, nhân tiện cô đăng một dòng trạng thái trên weibo khoe với mọi người.

'Sắp trở lại màng ảnh rồi!'

Vừa mới đặt điện thoại xuống thì đã có người gọi đến, cô liếc qua một cái rồi bắt máy.

"Sao vậy hả Lisa!"

Lisa: " Tôi vừa mới thấy cô đăng weibo."

Dương Hàn Tuyết: "Ổ dòng trạng thái của tôi đó hả? Trời ơi cô nhanh thiệt đó nha, tôi mới đăng có mấy giây thôi mà. Chuyện là như vầy, tôi đang chuẩn bị quay MV mới để giúp cho anh Thiên Hàn đó mà."

Lisa: "Vậy chúc mừng cô nha."

Dương Hàn Tuyết: "Ừm, nhưng chắc là nó không nổi tiếng lắm đâu vì nó kiểu giống như mấy bài dân ca đó mà."

Lisa: "Cô quay cùng với ai vậy? Tôi có biết không?"

Dương Hàn Tuyết cầm theo túi xách rồi khỏi phòng vệ sinh miệng vẫn cứ liêng thuyên nói:

"Là anh Thiên Vũ đó! Tôi thấy bây giờ ảnh chỉ là một ca sĩ, vừa già, vừa xấu, vừa hết thời. Toàn là dùng những bài hát cũ để kiếm tiền. Thôi bây giờ tôi phải đi chỉnh trang phục đây, tôi phải nói với họ là tôi không thể mang giầy cao gót được. Vì anh Thiên Vũ rất là lùn, đã già mà còn lùn nữa chứ ôi~”

Tất cả những lời này đều đã bị Mạc Thiên Vũ ở một gốc nghe thấy cả, anh vô cùng tức giận.

"Cô giỏi lắm ca sĩ hết thời hả? Lùn hả? Được!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện