Thật ra cách mà Diêu Bân nghĩ ra cũng không có gì lớn lao.
Hắn chỉ cần vận sức tạo ra mấy cái vòng cỏ bám chắc lên vách nứt, sau đó chỉ việc nắm chặt lấy rồi từ từ leo cao.
Có điều không như suy nghĩ và tưởng tượng của hắn, trèo lên như vậy cũng tốn rất nhiều sức. Mà Lạc Tu Và Diêu Bân thì chẳng còn đủ sức nữa rồi.
Dựa vào đống cỏ cùng nước tuyết, thể lực chẳng đủ để leo lên tới trên kia.
Thở nặng nề, hắn buông thỏng cơ thể ngồi bẹp xuống đất. Kích phát cỏ mọc tốn rất nhiều năng lượng, cả ngày cũng chỉ tạo được ba vòng cỏ.
"Không được rồi, nếu cứ như vậy chúng ta cả đời này cũng thoát không được." Hắn mệt mỏi.
Lạc Tu đi qua đi lại, đôi lúc lại ngước cổ nhìn lên cao.
Bỗng dưng hắn ta nói. "Chúng ta chỉ đi một hướng."
"Hở? Anh nói gì cơ?" Ai đó chưa kịp tiêu hoá được, dài giọng hỏi lại.
"Chúng ta từ lúc rơi xuống, chỉ đi có một hướng duy nhất." Lạc Tu đinh ninh nói.
"Đúng a, ở đây cũng chỉ có một lối để đi..." nói đến đây, Diêu Bân như đã ngộ nhận ra thứ gì đó. "Không phải chứ...tôi dù sao cũng tạo ra được ba cái vòng rồi!"
Bây giờ quay đầu trở về cũng rất mệt nha!!!
"Bỏ!" Dứt khoát phun ra một chữ, Lạc Tu tiêu soái kéo lấy tay Diêu Bân đứng dậy.
Diêu Bân khóc không ra nước mắt, biết trước như vậy hắn đã không hì hục tốn công tốn sức tạo vòng cỏ rồi a.
Từ đầu bên đây vòng ra đầu bên kia...
Có khi nào lao lực quá ngủm củ tỏi luôn không, trời ạ!
Hai người đích thị là chỉ đi về một hướng, nơi họ rơi xuống là ngay khúc giữa của cái vực được tạo ra từ vết nứt.
Khi đi, quả thật chỉ chọn một hướng duy nhất, thật là vẫn tồn tại lối đi thứ hai.
"Nhưng lỡ đâu lối kia cũng giống như lối này thì sao đây?" Nói rồi tiếc nuối quay đầu nhìn ba chiếc vòng cỏ trơ trọi đằng kia.
"Chúng ta không nên bỏ qua bất kỳ một hi vọng nào còn sót lại!" Lạc Tu cường tráng nắm tay Diêu Bân nhanh chóng kéo đi.
Thế là Diêu Bân hoa hoa lệ lệ tiếp tục chuỗi dài thời gian và công sức để đi hướng ngược lại.
Họ băng băng qua con đường đã từng chạm chân tới.
Hoa tuyết vẫn ở chỗ cũ, lắc lư nhịp nhàng toàn thân như đang nói lời xin chào.
Không biết trải qua bao lâu, hai người trở về nơi bắt đầu.
***
Những dấu vết còn sót lại đã không biết bị che lấp dưới tuyết ở nơi nào. Hình cầu bằng cây hoa vẫn nằm yên đó, chính giữa hình cầu lớn bị đục thành một lỗ lớn như đã có thứ gì phá kén đi ra.
Khi đi ngang, Diêu Bân trong lòng dâng lên loạt cảm xúc may mắn.
Ngẫm lại mới thấy mắc cười, khóc bù lu bù loa như vậy...
Lo chìm đắm một mình trong thế giới của mình, Diêu Bân vô tình bỏ qua nét biểu cảm phức tạp trên mặt người đàn ông bên cạnh.
Tay lớn không kiềm được nắm chặt tay nhỏ, mau mau rời xa nơi đó một chút.
Chết một lần, mới cảm thấy trân trọng cuộc sống hơn.
***
Chẳng biết hiện tại đã là lúc nào, hai bóng hình cao thấp lắc lư đi mãi.
Hết bao nhiêu là khoảnh khắc vào sinh ra tử, sẽ có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào. Nếu ông trời đã ban cho mình một cơ hội nữa, ắt hẳn sẽ có ẩn ý trong đó.
Thú thật, từ cái hôm ấy, Lạc Tu cuối cùng đã muốn nhận định cái người nắm trong tay này. Hắn Ta quyết không buông tha cho người này một lần nào nữa!
Chính ngươi tự gieo thân vào miệng cọp, đừng có hối hận!!!
"Bân trong miệng cọp" đâu có biết bản thân từ nay về sau không còn đường thoát ra tại miệng "Tu cọp tham ăn"!!!
Ngay lúc này hắn vẫn đang cố bước đi thật nhanh để tìm đường sống. Nhưng chuyện đi thật nhanh tới đích cũng đâu phải là ngày một ngày hai!!!
Tốn không biết bao nhiêu thời gian, hai người cuối cùng cũng tìm thấy được một sợi dây thoát hiểm duy nhất.
***
Phía cuối cùng của lối đi ấy, xuất hiện một cái cây rất cao...
Một cái cây cao kỳ lạ, toàn thân bám gần hết một nửa lên vách đá, rễ thô sơ cắm trong đất.
Cái cây cao ấy không đâm thẳng lên phía trên cùng của vách đá mà toàn thân đồ sộ của nó bị quẹo sang một bên nửa chừng rồi mất hút.
"Rất kỳ lạ." Lão Điệp trầm ngâm nói.
Ngỡ đâu tất cả chỉ là niềm hy vọng xa vời, nào hay nó lại xảy ra thật sự.
"Chúng ta trèo lên thôi." Lạc Tu quay đầu nói.
Diêu Bân giờ phút này đang thất thần lại bị đánh thức bởi lời nói trầm ấm.
Đôi mắt sắc như dao xoay tròn, chớp chớp, lộ vẻ rung động.
Khoảnh khắc nhìn thấy cây kia, cả đầu óc và trái tim lâm vào trạng thái bất thường ngay lập tức.
Tim rung động cứ đập thình thịch từng nhịp, tràn đầy cảm xúc...hoài niệm? Vì sao lại hoài niệm?
Đây là lần đầu hắn bắt ngặp cơ mà!
"Bân, tôi có nghi ngờ." Lạc Tu vẻ mặt cổ quái đưa tay chạm vào thân cây. "Cây này lẽ nào chính là "cây cao thật cao" trong lời kể của Lạc Ngân và cụ già?"
Diêu Bân hồi hộp cũng muốn chạm vào thân cây, hắn đi nhanh tiến tới, như có ai đó thúc đẩy hắn chạm vào.
Bàn tay nhẹ nhàng mà nâng niu đặt lên thân cây, cái cây không biết là do gió hay tự động, tán lá phủ xung quanh lay chuyển xào xạc đầy hân hoan.
Cảm giác này hẳn là vui mừng khi được gặp lại một người bạn cũ.
Bất giác Diêu Bân thốt ra một câu. "Cái cây cười với tôi."
Chiếc lá non mọc sai chỗ tại thân cổ thụ, vươn nhẹ đầu lá, lướt ngang mu bàn tay hắn như muốn nói "xin chào".
Lạc Tu nắm ngón tay người thiếu niên kéo nhẹ hỏi ý.
Diêu Bân bị cái kéo nhẹ làm cho bất đắc dĩ, hắn gật đầu.
"Đi thôi." Dừng lại một chút rồi mỉm cười một cái. "Trèo lên thôi."
***
"Tiểu Bân, có một chuyện rất lạ."
Nghe Lão Điệp nói thế, đôi mày Diêu Bân hơi nhíu lại. "Lạ chuyện gì?"
"...thôi, ta chỉ suy đoán, trèo tiếp đi."
"Đồ xấu tính! Úp úp mở mở!!!"
Diêu Bân nghề nghiệp là một người nông dân, hắn đi lúa rất giỏi cũng chăn trâu rất tốt.
Phải kể đến tài năng thiên bẩm thứ ba của Bân nhà ta.
Từ hồi ba tuổi đã trèo đến nửa cây dừa, năm tuổi lên tận ngọn dừa!!!
Đến giờ cũng hơn ba mươi tuổi, tài năng ấy cũng không bị hình dáng nhỏ nhắn cản trở làm cho mai mọt!
Lạc Tu nhìn mà khâm phục hình bóng đang trèo cây thoăn thoắt y như con khỉ nhỏ láu cá, chuyên nghiệp tận dụng tất tần tật bốn cái chi của mình.
Hắn ta cảm thán, đây là tài năng được hé lộ của Tư Tế nhà mình chăng?
Thật tuyệt!
***
Cây rất lớn, hai đấng mày râu cùng trèo song song cũng không có chuyện gì gọi là chật chội.
Càng lên cao nhiệt độ càng tăng, cứ như vậy, không khí lạnh đến cứng người nhờ gió thổi hiu hiu từ từ khiến hai người đàn ông phải dừng lại nghỉ mệt một chút.
Họ nắm chặt nhánh cây, "phốc" một tiếng đã hoàn toàn ngồi chễm chệ trên cành cây cứng cáp nhô ra.
Ngồi gần nhau, cảm nhận hơi ấm của cơ thể.
Việc tạo cỏ hay rau dại trên thân cây để ăn cũng khônng được, nước tuyết cũng không có để uống. Xem ra chỉ đành ngồi nghỉ mệt sương sương thôi.
"Leo đến trên kia kìa." Diêu Bân chỉ ngón tay vào cái nơi mà thân cây mất hút nửa chừng.
"Ừ!" Lạc Tu đáp một tiếng xong im lặng.
Dẫu sao cuộc hành trình đầy gian khổ của họ sắp khép tại đây.
Hết chương ba mốt.
Hắn chỉ cần vận sức tạo ra mấy cái vòng cỏ bám chắc lên vách nứt, sau đó chỉ việc nắm chặt lấy rồi từ từ leo cao.
Có điều không như suy nghĩ và tưởng tượng của hắn, trèo lên như vậy cũng tốn rất nhiều sức. Mà Lạc Tu Và Diêu Bân thì chẳng còn đủ sức nữa rồi.
Dựa vào đống cỏ cùng nước tuyết, thể lực chẳng đủ để leo lên tới trên kia.
Thở nặng nề, hắn buông thỏng cơ thể ngồi bẹp xuống đất. Kích phát cỏ mọc tốn rất nhiều năng lượng, cả ngày cũng chỉ tạo được ba vòng cỏ.
"Không được rồi, nếu cứ như vậy chúng ta cả đời này cũng thoát không được." Hắn mệt mỏi.
Lạc Tu đi qua đi lại, đôi lúc lại ngước cổ nhìn lên cao.
Bỗng dưng hắn ta nói. "Chúng ta chỉ đi một hướng."
"Hở? Anh nói gì cơ?" Ai đó chưa kịp tiêu hoá được, dài giọng hỏi lại.
"Chúng ta từ lúc rơi xuống, chỉ đi có một hướng duy nhất." Lạc Tu đinh ninh nói.
"Đúng a, ở đây cũng chỉ có một lối để đi..." nói đến đây, Diêu Bân như đã ngộ nhận ra thứ gì đó. "Không phải chứ...tôi dù sao cũng tạo ra được ba cái vòng rồi!"
Bây giờ quay đầu trở về cũng rất mệt nha!!!
"Bỏ!" Dứt khoát phun ra một chữ, Lạc Tu tiêu soái kéo lấy tay Diêu Bân đứng dậy.
Diêu Bân khóc không ra nước mắt, biết trước như vậy hắn đã không hì hục tốn công tốn sức tạo vòng cỏ rồi a.
Từ đầu bên đây vòng ra đầu bên kia...
Có khi nào lao lực quá ngủm củ tỏi luôn không, trời ạ!
Hai người đích thị là chỉ đi về một hướng, nơi họ rơi xuống là ngay khúc giữa của cái vực được tạo ra từ vết nứt.
Khi đi, quả thật chỉ chọn một hướng duy nhất, thật là vẫn tồn tại lối đi thứ hai.
"Nhưng lỡ đâu lối kia cũng giống như lối này thì sao đây?" Nói rồi tiếc nuối quay đầu nhìn ba chiếc vòng cỏ trơ trọi đằng kia.
"Chúng ta không nên bỏ qua bất kỳ một hi vọng nào còn sót lại!" Lạc Tu cường tráng nắm tay Diêu Bân nhanh chóng kéo đi.
Thế là Diêu Bân hoa hoa lệ lệ tiếp tục chuỗi dài thời gian và công sức để đi hướng ngược lại.
Họ băng băng qua con đường đã từng chạm chân tới.
Hoa tuyết vẫn ở chỗ cũ, lắc lư nhịp nhàng toàn thân như đang nói lời xin chào.
Không biết trải qua bao lâu, hai người trở về nơi bắt đầu.
***
Những dấu vết còn sót lại đã không biết bị che lấp dưới tuyết ở nơi nào. Hình cầu bằng cây hoa vẫn nằm yên đó, chính giữa hình cầu lớn bị đục thành một lỗ lớn như đã có thứ gì phá kén đi ra.
Khi đi ngang, Diêu Bân trong lòng dâng lên loạt cảm xúc may mắn.
Ngẫm lại mới thấy mắc cười, khóc bù lu bù loa như vậy...
Lo chìm đắm một mình trong thế giới của mình, Diêu Bân vô tình bỏ qua nét biểu cảm phức tạp trên mặt người đàn ông bên cạnh.
Tay lớn không kiềm được nắm chặt tay nhỏ, mau mau rời xa nơi đó một chút.
Chết một lần, mới cảm thấy trân trọng cuộc sống hơn.
***
Chẳng biết hiện tại đã là lúc nào, hai bóng hình cao thấp lắc lư đi mãi.
Hết bao nhiêu là khoảnh khắc vào sinh ra tử, sẽ có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào. Nếu ông trời đã ban cho mình một cơ hội nữa, ắt hẳn sẽ có ẩn ý trong đó.
Thú thật, từ cái hôm ấy, Lạc Tu cuối cùng đã muốn nhận định cái người nắm trong tay này. Hắn Ta quyết không buông tha cho người này một lần nào nữa!
Chính ngươi tự gieo thân vào miệng cọp, đừng có hối hận!!!
"Bân trong miệng cọp" đâu có biết bản thân từ nay về sau không còn đường thoát ra tại miệng "Tu cọp tham ăn"!!!
Ngay lúc này hắn vẫn đang cố bước đi thật nhanh để tìm đường sống. Nhưng chuyện đi thật nhanh tới đích cũng đâu phải là ngày một ngày hai!!!
Tốn không biết bao nhiêu thời gian, hai người cuối cùng cũng tìm thấy được một sợi dây thoát hiểm duy nhất.
***
Phía cuối cùng của lối đi ấy, xuất hiện một cái cây rất cao...
Một cái cây cao kỳ lạ, toàn thân bám gần hết một nửa lên vách đá, rễ thô sơ cắm trong đất.
Cái cây cao ấy không đâm thẳng lên phía trên cùng của vách đá mà toàn thân đồ sộ của nó bị quẹo sang một bên nửa chừng rồi mất hút.
"Rất kỳ lạ." Lão Điệp trầm ngâm nói.
Ngỡ đâu tất cả chỉ là niềm hy vọng xa vời, nào hay nó lại xảy ra thật sự.
"Chúng ta trèo lên thôi." Lạc Tu quay đầu nói.
Diêu Bân giờ phút này đang thất thần lại bị đánh thức bởi lời nói trầm ấm.
Đôi mắt sắc như dao xoay tròn, chớp chớp, lộ vẻ rung động.
Khoảnh khắc nhìn thấy cây kia, cả đầu óc và trái tim lâm vào trạng thái bất thường ngay lập tức.
Tim rung động cứ đập thình thịch từng nhịp, tràn đầy cảm xúc...hoài niệm? Vì sao lại hoài niệm?
Đây là lần đầu hắn bắt ngặp cơ mà!
"Bân, tôi có nghi ngờ." Lạc Tu vẻ mặt cổ quái đưa tay chạm vào thân cây. "Cây này lẽ nào chính là "cây cao thật cao" trong lời kể của Lạc Ngân và cụ già?"
Diêu Bân hồi hộp cũng muốn chạm vào thân cây, hắn đi nhanh tiến tới, như có ai đó thúc đẩy hắn chạm vào.
Bàn tay nhẹ nhàng mà nâng niu đặt lên thân cây, cái cây không biết là do gió hay tự động, tán lá phủ xung quanh lay chuyển xào xạc đầy hân hoan.
Cảm giác này hẳn là vui mừng khi được gặp lại một người bạn cũ.
Bất giác Diêu Bân thốt ra một câu. "Cái cây cười với tôi."
Chiếc lá non mọc sai chỗ tại thân cổ thụ, vươn nhẹ đầu lá, lướt ngang mu bàn tay hắn như muốn nói "xin chào".
Lạc Tu nắm ngón tay người thiếu niên kéo nhẹ hỏi ý.
Diêu Bân bị cái kéo nhẹ làm cho bất đắc dĩ, hắn gật đầu.
"Đi thôi." Dừng lại một chút rồi mỉm cười một cái. "Trèo lên thôi."
***
"Tiểu Bân, có một chuyện rất lạ."
Nghe Lão Điệp nói thế, đôi mày Diêu Bân hơi nhíu lại. "Lạ chuyện gì?"
"...thôi, ta chỉ suy đoán, trèo tiếp đi."
"Đồ xấu tính! Úp úp mở mở!!!"
Diêu Bân nghề nghiệp là một người nông dân, hắn đi lúa rất giỏi cũng chăn trâu rất tốt.
Phải kể đến tài năng thiên bẩm thứ ba của Bân nhà ta.
Từ hồi ba tuổi đã trèo đến nửa cây dừa, năm tuổi lên tận ngọn dừa!!!
Đến giờ cũng hơn ba mươi tuổi, tài năng ấy cũng không bị hình dáng nhỏ nhắn cản trở làm cho mai mọt!
Lạc Tu nhìn mà khâm phục hình bóng đang trèo cây thoăn thoắt y như con khỉ nhỏ láu cá, chuyên nghiệp tận dụng tất tần tật bốn cái chi của mình.
Hắn ta cảm thán, đây là tài năng được hé lộ của Tư Tế nhà mình chăng?
Thật tuyệt!
***
Cây rất lớn, hai đấng mày râu cùng trèo song song cũng không có chuyện gì gọi là chật chội.
Càng lên cao nhiệt độ càng tăng, cứ như vậy, không khí lạnh đến cứng người nhờ gió thổi hiu hiu từ từ khiến hai người đàn ông phải dừng lại nghỉ mệt một chút.
Họ nắm chặt nhánh cây, "phốc" một tiếng đã hoàn toàn ngồi chễm chệ trên cành cây cứng cáp nhô ra.
Ngồi gần nhau, cảm nhận hơi ấm của cơ thể.
Việc tạo cỏ hay rau dại trên thân cây để ăn cũng khônng được, nước tuyết cũng không có để uống. Xem ra chỉ đành ngồi nghỉ mệt sương sương thôi.
"Leo đến trên kia kìa." Diêu Bân chỉ ngón tay vào cái nơi mà thân cây mất hút nửa chừng.
"Ừ!" Lạc Tu đáp một tiếng xong im lặng.
Dẫu sao cuộc hành trình đầy gian khổ của họ sắp khép tại đây.
Hết chương ba mốt.
Danh sách chương