Dẫu sao cuộc hành trình đầy gian khổ của bọn họ sắp khép lại tại đây...

Diêu Bân đối với những lời này, chỉ muốn giơ tay hỏi: "Khép lại và mở sang trang sách mới ư? Tại sao tôi cảm thấy như nó chẳng những khép lại mà còn lật sang trang kế của đầy rẫy những thứ quái dị, nhỉ? Điêu!"

Lạc Tu đối với những lời phía trên cùng, chỉ muốn giơ tay hỏi một câu: "Tôi vẫn còn phải ăn cỏ sao?"

À ha ha...

Được rồi...

Cụ thể điều quái dị là gì, chúng ta hãy tiếp tục theo dõi để biết thêm chi tiết!

***

Suốt quãng thời gian trèo cây cao.

Đôi khi cảm thấy không ổn thì hai người cùng dừng lại lấy sức, các nhánh cây vô số cũng tiện cho việc ngồi nghỉ mệt.

"Xê mờ nờ, sao tôi thấy càng nghỉ càng mệt nhỉ? Anh có thấy thế không, Lạc Tu?" Con khỉ Bân lau lau mồ hôi trên trán.

Lạc Tu cũng phủi lớp mồ hôi đã bị gió lạnh hong khô.

Kỳ thật, hai hôm nay họ đã cố gắng ra sức để trèo cây, trong người vốn đã tiêu tùng hết nguồn năng lượng thể chất lẫn năng lượng từ cơ thể còn sót lại, vốn không còn chất dinh dưỡng nào tiếp sức điều khiển cơ thể nữa. Bây giờ có vận hết sức để trèo nhanh đi cỡ nào, Thể năng và sức lực cũng không còn đủ dùng mà hoàn thành hết chặng đường lên cao dài đằng đẵng như thế này.

Bân nhà ta cảm thấy bản thân mình như một cục pin, là một cục pin già đã bị moi móc hết tất cả điện tích còn sót lại mỗi vỏ bọc rỗng tuếch.

"Nếu cành cây này có thể tự động đưa chúng ta lên cao thì tốt biết mấy nhỉ?" Hắn thơ thẩn lẩm bẩm.

Biết đây là một đòi hỏi kỳ lạ nhưng cũng không tự động được mà mơ ước một hồi. Cái thế giới này đối với hắn, có thể đưa con người ta trở về sau ngần ấy năm thế kỷ.

Có cái quái gì mà không thể xảy ra!!!

"Chúng ta tiếp tục!" Lạc Tu ôm cây ưỡn ngực ra vẻ đầy khí phách thế nhưng cơ thể cũng đến cực hạn rồi.

Không, mệt lắm!!!

"Ngươi có thể dùng năng lực sức mạnh hệ chữa trị của mình a!" Lão Điệp đúng lúc chạy ra quăng một cái rắm to đùng.

Diêu Bân gõ đầu một phát, hai tay làm thành tư thế búa đập bao, tiếng "à há" thốt ra như đã được khai sáng trí não.

"Ta đã phân tích ra được sức mạnh của mi, chữa trị các tổn thương bằng sức mạnh mộc. Có nghĩa là có khả năng hồi sức và chữa trị cho đồng đội, kiệt sức cũng là một loại tổn thương, nó tác động bên trong cơ thể vật chứa. Sức mạnh của ngươi có thể trực tiếp truyền thêm năng lượng cho vật cần truyền, theo một định lý như sau." Hít một hơi dài lại nói tiếp. "Trên thế giới chia thành năm loại sức mạnh siêu nhiên đến từ thiên nhiên và vạn vật đất trời. Con người, muôn thú, thực vật, sông, núi, không khí, tất cả mọi thứ được tạo ra hoặc có sẵn từ thiên nhiên đều mang trong mình một nguồn năng lượng để duy trì cơ thể sống và nuôi dưỡng cơ thể.

Chúng ta gọi nó chính là sức mạnh ngũ hành. Hoả, thuỷ, thổ, gió, lôi.

Từ rất lâu rồi, năm nguồn sức mạnh ấy duy trì và hình thành từ ba nguồn màu sắc cơ bản, chúng hoà trộn với nhau phân phối ra các màu:

Đỏ - hoả.

Xanh - thuỷ.

Nâu - thổ.

Xanh lá - mộc.

Điều kì lạ là, chỉ có bốn loại màu sắc tương ứng các các sức mạnh này. Bởi, gió không có màu, lôi cũng chỉ là nguồn sức mạnh thuộc về ánh sáng nên vốn cũng không thuộc về bất cứ loại màu nào. "

Nghe đến đây, Diêu Bân thật thắc mắc nhỏ giọng hỏi. "Chẳng phải năm nguồn sức mạnh tượng trưng cho năm vị thần sao? Hoả, thuỷ, mộc, gió, bóng đêm? Sao bây giờ lại thành ra mất bóng đêm thêm nhiều hơn một cái thiên lôi hử?"

Lão Điệp từ tốn nói. "Quả thật là thế, nhưng đằng sau nó là cả một câu chuyện dài và từ thời xa xưa, ngũ hành ẩn chứa năm sức mạnh khác ngũ hành hiện tại."

"Mi có biết, tại sao bóng đêm lại được liệt vào ngũ hành không? Bóng đêm, tối đen mịt mù...nghĩ xem nó là loại màu gì?

Đen.

Vậy tại sao thế giới lại có màu đen?

Màu đen được tạo ra từ đâu?"

Lần này thì Diêu Bân đắc ý giơ một tay nói nhỏ. "Tôi biết a, nó chính là kết quả của sự pha trộn lẫn lộn từ các màu sắc tạo thành! Khi nhỏ từng chơi ngu, trộn nguyên một bộ màu lại ra một cục đen thui như..."

"Đúng vậy!" Lão Điệp cắt ngang lời nói của ai đó trước khi quá muộn. "Đấy chính là sự pha trộn màu sắc!!! Bóng tối có màu đen, không phải là vì nó xấu xí, đen tối, bẩn thiểu.

Mà là vì bóng tối chính là cội nguồn sức mạnh tổng hợp, có thể dung nạp năng lượng xung quanh nó!!!

Nuốt trọn mọi thứ, ngang ngược lỳ lợm.

Nói hoa mỹ là không kén ăn, trắng ra chính là ăn tạp!!!"

Diêu Bân bần thần nhìn người đàn ông nắm tay mình kéo, giúp mình trèo cây một tay.

"Nói vậy...bóng tối chính là bá chủ thế giới...rồi?" Hắn lắp bắp lên tiếng.

"Bóng tối, khi ta lần cuối chứng kiến người mang loại sức mạnh này a~ hắn đã xưng bá vương một thời, làm cho thần thiên đảo lộn, haizzz... ngũ hành từ đó, không còn lôi thần." Lão Điệp thở dài ngẫm lại.

"Kh...không phải chứ..." Diêu Bân như không thể tin nổi mà cà lăm.

"Không gì mà không? Bóng tối chính là mạnh như thế!!! Nhân loại dần dần sợ hãi sự mạnh mẽ của nó, bắt đầu cảnh giác...khiếp sợ, có biết vì sao nó chen được vào ngũ hành còn đá lôi thần ra ngoài không? Nó chính là ngang ngược bá đạo như thế, coi khinh lôi - đại diện cho sự trừng phạt và giận dữ của cả trời!!!" Lão Điệp lại bắt đầu huyên thuyên đủ thứ.

Tay Diêu Bân xiết chặt lấy bàn tay còn lại.

"Ý tôi là, có phải tôi gặp được thứ dữ hay không..." hắn ngẩng cổ, miệng nhếch lên thành một nụ cười méo mó, run rẩy.

Lạc Tu trèo phía cao hơn một bậc, thấy người bên dưới có biểu hiện khác lại, cúi đầu nhăn mi nhìn xuống.

Diêu Bân nuốt nước miếng cái "ực", đôi mắt long lanh mở lớn, không thể tin được nói.

"Bên cạnh tôi, hình như là cũng có một người như thế..."

***

"Được rồi, vì bây giờ sức mạnh của mi là hệ mộc. Cây cần nước, hít không khí. Đồng nghĩa với việc ngươi có thể thử hấp thu năng lượng tự do có trong không khí để chuyển hoá thành năng lượng của mình." Lão Điệp tận tình hướng dẫn.

"Tôi chỉ cần hít thở đúng không?" Bân nhà ta thay phiên dùng mũi miệng hít vào thở ra không khí.

Bây giờ hắn và Lạc Tu đang đứng trên cành cây thô to vững chãi.

Trên cao không khí nhiều, hít bao nhiêu cũng không sợ hết!!!

Chợt nhớ tới lời Lão Điệp, Diêu Bân nghĩ nghĩ liền đưa tay vỗ vỗ thắt lưng người ta.

"Lạc Tu cũng hít đi!!!" Nói xong tự mình hì hục hít lấy hít để không khí.

Lạc Tu chẳng hiểu vì sao người thiếu niên của mình lại vui vẻ hít không khí như thế, nhưng hắn ta cũng không nghi ngờ gì nhiều, bắt chuớc hít thật nhiều theo.

Họ hít lâu thật lâu, cho đến khi bụng của cả hai đều căng tròn no đủ.

"Ợ, hít no luôn!" Diêu Bân xoa bụng, phổi hoạt động liên tục muốn liệt luôn.

Lạc Tu hình như là hít nhiều hơi khí quá hay sao mà nét mặt mệt mỏi hình như cũng được phai bớt.

"Vừa rồi là hít đủ rồi, tới lúc tiêu hoá và chuyển hoá năng lượng thuộc về vật chủ. Mau nhắm mắt tận hưởng, cách chuyển hoá là điều vạn sự tự thông, cơ thể sẽ tự đều tiết. "

Trong không khí thật là cũng có năng lượng, có điều số lượng rất ít. Một chút như thế chẳng thấm vào đâu, nhưng dù chỉ có một chút cũng đã tốt lắm rồi.

"Lạc Tu, khi thật sự không còn vất vả nữa, có thời gian tôi chắc chắn sẽ thành thật giải thích lại sau, được không?"

Lạc Tu hơi gật đầu, hắn ta đưa tay chạm lên đầu tóc khô sơ như rơm như rạ thuộc về Thiếu niên nọ, nhẹ nhàng vuốt vuốt.

"Tôi tin em." Hắn ta hơi mỉm cười.

Tôi tin em, em cứ làm những gì em thích. Lạc Tu âm thầm bổ sung thêm trong đầu.

Diêu Bân không hiểu sao trong lòng lại mềm mại lạ thường, cảm giác được người khác tin tưởng ra sao?

Hắn nghĩ, câu trả lời đã xuất hiện.

Người đàn ông tên Lạc Tu này...thiệt là.

Hết chương ba hai.

***
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện