"Thiên tài của Ba Lỗ Khắc gia tộc này quả nhiên là đã có thể Long hóa. Tuy rằng so với Long huyết chiến sĩ trong bản ghi chép có khác đôi chút, song trẻ như vậy mà đã đạt tới cửu cấp Long huyết chiến sĩ, quả không hổ là Chung cực chiến sĩ."
Quang Minh Giáo hoàng Hải Đình Tư nhếch mép cười, lạnh lùng nhìn bên dưới.
Phía dưới, số người chết đã vượt quá một ngàn, máu chảy đầy đất, nhưng cũng không hề khiến Giáo hoàng mảy may động tâm.
Khắc Lai Đức vội vã gào thét. Y chưa từng tưởng tượng ra rằng, vốn mang theo Vận mệnh thủ hộ, vậy mà có thể bị bức đến nước này. Hơn nữa, đây lại là Thánh đô Phân Lai thành nữa.
"Vâng, thưa Bệ hạ." Khải Tát vừa hô vừa chém một kiếm về phía Lâm Lôi.
Lâm Lôi không hề phùng ngự: "Cho dù ngạnh kháng một kiếm này cũng phải giết cho bằng được Khắc Lai Đức." Cái chết của phụ thân mẫu thân khiến cho Lâm Lôi đối với Khắc Lai Đức có vô vàn oán hận. Chỉ có giết chết Khắc Lai Đức hắn mới yên lòng. Nếu không, chết cũng không cam!
"Phốc!" Cự kiếm bổ lên người Lâm Lôi.
Vốn dĩ đã chuẩn bị ngạnh kháng một kiếm này, nhưng Lâm Lôi bỗng nhận ra rằng cự kiếm này không dùng để công kích hắn mà dùng để ngăn cản hắn. Còn Khải Tát lợi dụng lực phản chấn, với tốc độ càng nhanh tiến về phía Khắc Lai Đức.
"Vù." Bối Bối lại xông về phía Khắc Lai Đức.
"Ầm." Cự kiếm bay qua không trung, vừa kịp đỡ một trảo của Bối Bối.
"Xùy."
Bối Bối chỉ cảm thấy một cỗ năng lượng nóng bỏng từ cự kiếm truyền tới, đồng thời còn có một cỗ Đấu khí sắc bén tấn công mình. Nó lập tức né tránh nhưng vẫn bị cỗ năng lượng nóng bỏng kia kích trúng. Dựa vào sức phòng ngự kinh người, Bối Bối tại không trung xoay người hạ xuống đất
Khải Tát đứng chắn trước mặt Khắc Lai Đức, lạnh lùng nhìn Lâm Lôi và Bối Bối.
"Lão đại, tên này rất mạnh." Lông trên người Bối Bối dựng lên, chằm chằm nhìn Khải Tát.
Lâm Lôi cũng cảm nhận được thực lực của Khải Tát. Luận về tốc độ, Khải Tát không hề kém mình, đặc biệt tốc độ xuất kiếm nhanh đến mức kinh người. Gã Khải Tát này là cửu cấp cường giả chân chính, kinh nghiệm chiến đấu cực kì phong phú.
"Ngươi là ai? Vì sao lại muốn giết Bệ hạ?" Khải Tát tay cầm cự kiếm, lạnh lùng hỏi.
Lâm Lôi không nói gì, tay phất ra, Tử Huyết thần kiếm xuất hiện, đồng thời thi triển Phong hệ phụ trợ ma pháp - Cực tốc. Thất cấp phụ trợ ma pháp có thể giúp Lâm Lôi gia tăng tốc độ khá nhiều.
"Ma vũ song tu." Khải Tát sắc mặt biến đổi.
"Khắc Lai Đức." Giọng nói trầm thấp của Lâm Lôi vang lên.
Lúc này đã có một đám chiến sĩ bảo vệ chắn trước mặt Khắc Lai Đức. Chỉ là, trong mắt Lâm Lôi, trừ Khải Tát ra, những người khác căn bản không đáng ngại.
"Rầm!" Chân phải của Lâm Lôi dẫm mạnh, mặt đất lập tức nứt ra, Lâm Lôi dựa vào sức phản chấn khủng khiếp đó, hóa thành một bóng đen lưu lại tàn ảnh lao về phía Khắc Lai Đức.
Bởi vì tốc độ quá nhanh gây ra một luồng gió mạnh khiến cho tâm tình của Khải Tát lập tức trở nên nghiêm túc.
"Vèo." Ảnh thử Bối Bối cùng với Lâm Lôi có liên hệ về tâm linh nên cũng lao lên.
"Xùy xùy ..." Tử Huyết thần kiếm hóa thành một đạo kiếm quang màu tím tấn công Khải Tát. Khải Tát lật lại, thanh cự kiếm nọ mười phần linh hoạt áp lên Tử Huyết thần kiếm. Chẳng ngờ lúc này, nguyên bản đang thẳng tiến, Tử Huyết thần kiếm bỗng nhiên đổi chiều, né tránh cự kiếm, tiếp tục hướng tới Khải Tát.
Quá gần!
Khải Tát gần như không kịp né tránh.
"Phốc!"
Mũi của Tử Huyết thần kiếm còn cách mặt Khải Tát 3cm thì bỗng dừng lại. Một đạo Đấu khí hộ tráo hùng hậu đỏ rực ngạnh chắn nhát kiếm này của Lâm Lôi. Khải Tát thân là cửu cấp cường giả, nhưng nếu lúc này so sánh thì Lâm Lôi vẫn mạnh hơn một chút.
Nhát kiếm này của Lâm Lôi không có tác dụng, căn bản là không trì hoãn, trực tiếp hướng về bên Khắc Lai Đức xông tới.
"Dừng lại." Khải Tát khẽ quát một tiếng, muốn ngăn cản Lâm Lôi.
Nhưng y vừa liếc mắt thì đã thấy một bóng đen lao tới ngay cổ. Khải Tát vốn đã biết sự lợi hại của ma thú này nên căn bản không dám dùng Đấu khí chống đỡ móng vuốt của Bối Bối.
Bước chân y phiêu dật, kéo giãn khoảng cách với Bối Bối, cự kiếm trong tay bổ về phía nó.
"Khải Tát, cứu ta." Khắc Lai Đức thét to.
Khải Tát tận đáy lòng không khỏi gấp gáp. Bất kể Lâm Lôi hay ma thú khủng khiếp này đều có thực lực của cửu cấp cường giả. Hơn nữa, Lâm Lôi và ma thú này đều thuộc loại linh mẫn và phòng ngự cực mạnh. Đối phó với một trong hai thì còn có thể, chứ nếu là cả hai cùng một lúc thì ngay đến hắn cũng phải đau đầu.
"Phập ..."
Chỗ nào Tử Huyết thần kiếm xẹt qua, tay đứt, chân gãy, máu tươi bắn tung tóe tới đó.
Đôi đồng tử màu vàng nhạt của Lâm Lôi nhìn chằm chằm vào Khắc Lai Đức, cả người lao về phía y. Phàm là kẻ ngáng đường Lâm Lôi, tất cả đều bị Tử Huyết thần kiếm chém thành hai nửa, máu tươi nhuộm đỏ lớp vảy trên người hắn!
Mỗi bước giết mười người!
"Phập!" Chém bay hai gã chiến sĩ đứng gần nhất, Lâm Lôi trực tiếp đối diện Khắc Lai Đức.
"Đừng, đừng giết ta." Khắc Lai Đức lúc này thực sự sợ hãi.
Khải Tát vẫn bị Bối Bối quấn lấy, căn bản không kịp tới cứu y. Còn lại các chiến sĩ khác, tới cũng chỉ để thí mạng vô ích. Hiện tại, Lâm Lôi đã Long hóa hoàn toàn. Ngoại trừ Thánh vực cường giả, cửu cấp cường giả bình thường đã chẳng còn ngán nữa.
"Khắc Lai Đức, đi chết đi."
Lâm Lôi lúc này không dùng kiếm, mà dùng tay phải hướng tới cổ họng Khắc Lai Đức. Hắn muốn bóp chết Khắc Lai Đức.
"A." Khắc Lai Đức nhảy vội về phía sau, va phải một ngọn giả sơn.
Nhưng Lâm Lôi dưới chân khẽ động, bàn tay nọ đã đến ngay trước mắt Khắc Lai Đức.
"Phụ thân, mẫu thân, con rốt cục cũng báo thù được cho hai người rồi." Lâm Lôi tận đáy lòng phát run, tay phải đột ngột dùng lực. Không còn chút năng lực phòng ngự nào, Khắc Lai Đức trong mắt Lâm Lôi giống như một con dã thú bị tước hết nanh vuốt.
Trong mắt Khắc Lai Đức hiện rõ vẻ kinh khủng, khó tin.
"Ầm -"
Một loại chấn động quỷ dị bất ngờ xuất hiện giữa trời đất, trong nháy mắt quấn lấy Lâm Lôi. Lâm Lôi cảm thấy bản thân như rơi vào trong bùn lầy, toàn thân bị níu giữ, ngay cả bàn tay cũng không nắm lại được
Mặc dù hắn chỉ cần dùng chút sức là có thể dễ dàng bẻ gẫy cổ Khắc Lai Đức, nhưng lúc này Lâm Lôi không thể nào cử động được.
Khắc Lai Đức sửng sốt trong chốc lát, sau đó mừng như phát điên.
"Ha, ha ha ..."
Y cười ầm lên, sau đó chậm rãi lui về phía sau, liên tục lùi lại mấy bước. Tức thì Khắc Lai Đức lập tức ngửa mặt nhìn lên trời. Lúc này, một bóng người mặc áo bào trắng từ giữa không trung chầm chậm bay đến, chính là Giáo hoàng Hải Đình Tư bệ hạ.
"Giáo hoàng bệ hạ." Khắc Lai Đức lập tức khom người thi lễ.
Tất cả chiến sĩ xung quanh, kể cả Khải Tát, đều ngẩn người ra trong giây lát. Nhưng trong nháy mắt, bọn họ lập tức vô cùng cung kính khom người hành lễ, đồng thanh: "Giáo hoàng bệ hạ!"
Người cầm quyền tối cao của Thần Thánh đồng minh, người có quyền bãi miễn quyền lợi của quốc vương, nhân vật chóp bu - Giáo hoàng Hải Đình Tư đã ra mặt.
Quang Minh Giáo hoàng đi từng bước hướng tới Lâm Lôi. Lâm Lôi đột nhiên cảm thấy thoát khỏi cảm giác như ở giữa đầm lầy, đã có thể cử động. Nhưng đối mặt với ánh mắt của Quang Minh Giáo hoàng, hắn cảm thấy trong lòng phát run lên.
"Bệ hạ." Lúc này từ phía ngòai chạy đến một đám người. Dẫn đầu là hai Hồng y giáo chủ, còn có các chấp pháp của Tài phán sở.
"Dị giáo đồ." Cát Nhĩ Mặc nhìn thấy Lâm Lôi đã Long hóa hoàn toàn, sắc mặt biến đổi.
Quang Minh giáo hoàng Hải Đình Tư lạnh lùng liếc mắt nhìn Cát Nhĩ Mặc khiến hắn lập tức trầm lại, không dám nói thêm câu nào nữa.
"Tránh ra."
Giọng nói trầm thấp của Lâm Lôi vang lên. Hải Đình Tư kinh ngạc nhìn Lâm Lôi. Dưới áp lực của y mà còn có thể phản kháng ư? Hải Đình Tư hiểu rất rõ, áp lực của y không giống như của Thánh vực cường giả thông thường bởi trên người y còn có chí bảo của Quang Minh giáo đình.
"Chịu trói đi." Hải Đình Tư quát.
"Vù!"
Lâm Lôi cả người đột nhiên cử động, trực tiếp hóa thành một đạo tàn ảnh hướng về phía Khắc Lai Đức. Chiếc đuôi kia cũng vẽ nên một đường cong quất về phía Khắc Lai Đức. Không cần nghi ngờ gì nữa, với chiếc đuôi khủng khiếp này, Lâm Lôi tuyệt đối có thể quật chết Khắc Lai Đức.
Hải Đình Tư đột ngột vẫy tay phải. "Uỳnh!" cả người Lâm Lôi nện vào hòn giả sơn ở phía xa, toàn thân đầy máu. Dưới sức phòng ngự kinh người của lớp vảy, vậy mà chỉ một đòn đã thấy máu rồi.
Hải Đình Tư khẽ liếc mắt nhìn Cát Nhĩ Mặc.
Cát Nhĩ Mặc trong lòng cũng hiểu được, quay lại ra lệnh cho người của Tài phán sở: "Đem ác ma này đi."
Lập tức bốn gã chấp sự hướng Lâm Lôi chạy tới.
"Lão Đại." Tiếng của Bối Bối vang lên trong đầu Lâm Lôi.
Lâm Lôi nửa quỳ trên mặt đất, máu tươi chảy ra từ trong miệng: "Bối Bối, chạy, chạy mau. Nhân lúc bọn chúng chưa chú ý tới ngươi, ngươi mau chạy đi!"
"Ta không đi." Bối Bối ở góc tường phía xa, cũng không ngừng dùng linh hồn trao đổi với Lâm Lôi.
"Không được. Có Quang Minh giáo hoàng ở đây, chúng ta không cò chút hy vọng nào hết. Y hiện tại còn không chú ý đến ngươi, ngươi còn có hy vọng lặng lẽ trốn thoát. Bối Bối ... mau chạy đi, tên Khắc Lai Đức kia ta nhất định phải giết. Cho dù ta có chết, ta cũng muốn ngươi giúp ta giết hắn. Nếu bây giờ ngươi bị y tóm được, sau này không còn hy vọng nữa."
"Lão Đại ..."
"Chạy đi, nếu không, ta dù chết cũng sẽ không tha thứ cho ngươi." Lâm Lôi giận dữ gào lên.
Tại góc tường, Bối Bối chăm chú nhìn hắn, trong đôi mắt nhỏ kia chứa đầy sự lưu luyến, thống khổ cùng phẫn nộ.
"Đi mau."
Lâm Lôi tự đáy lòng giận dữ hét to. Lúc này, bốn gã chấp sự đã đến bên cạnh hắn xuất thủ muốn chế phục Lâm Lôi. Nhưng đúng lúc đó, đang nửa quỳ trên mặt đất, Lâm Lôi bỗng nhảy bật lên.
"Vù!" Ánh sáng màu tím lóe ra, bốn gã chấp sự đều đứt ngang người.
"Chết đi!" Lâm Lôi lại nhằm về phía Khắc Lai Đức.
Khắc Lai Đức sắc mặt đại biến.
"Ta có chết cũng phải giết ngươi!" Lâm Lôi giận dữ hét lên.
"Hừ!"
Quang Minh giáo hoàng Hải Đình Tư ánh mắt lóe lên tia lạnh lùng. Tay phải hướng về phía Lâm Lôi đánh tới. Một cỗ lực lượng khủng khiếp từ bốn phương tám hướng ép về phía Lâm Lôi. Lâm Lôi có cảm giác như bị cả một quả núi đập vào.
"Ầm!" Hắn bị ấn xuống mặt đất
"Rắc rắc." Lâm Lôi xương cốt tòan thân có tới hơn mười chỗ bị gãy, cả người mềm nhũn ngã xuống đất không có cách nào đứng dậy được. Xương cốt đã gãy, đến mức này thì cứng cỏi đến mấy cũng không thể đứng dậy nổi.
"Đưa hắn đi." Cát Nhĩ Mặc lập tức ra lệnh.
"Lão Đại ..." Bối Bối nhìn thấy trạng thái hiện tại của Lâm Lôi, hai hàng nước mắt trào ra.
Hiện tại, Lâm Lôi vô lực nằm dài trên mặt đất. Trên người, hai đùi, hai tay, xương sườn gãy không biết bao nhiêu mà kể. Lớp vảy đen bên ngòai vỡ nát vô số, lộ ra cả thịt tươi đỏ hỏn, máu nhuộm tòan thân.
"Lão Đại."
"Chạy, Bối Bối, chạy a." Lâm Lôi giận dữ hét.
Mấy tên chấp sự ở Tài phán sở xốc mạnh Lâm Lôi lên. Bọn chúng căm giận Lâm Lôi mới giết bốn gã đồng bọn nên hành động rất cẩu thả, không hề quan tâm đến thương thế của hắn. Cách làm của bọn chúng khiến tòan thân Lâm Lôi không ngừng sản sinh đau đớn kịch liệt.
Trong lúc ngước lên, Lâm Lôi gắt gao nhìn chằm chằm vào Khắc Lai Đức.
"Ha ha, Ha ha ..." Khắc Lai Đức cười to.
Đôi đồng tử màu vàng nhạt của Lâm Lôi không ngừng nhìn chằm chằm vào y, phẫn nộ rống lên: "Không giết được ngươi, ta không cam lòng, dù chết cũng không cam lòng!" Tiếng hét của Lâm Lôi cũng làm cho Bối Bối ở phía xa run lên.
Khắc Lai Đức nghe thấy tiếng hét óan hận này cũng không khỏi run lên tự đáy lòng.
"Ta không cam lòng a!" Hai hàng nước mắt Lâm Lôi chảy ra, đã từng tiến rất gần đến thành công, nhưng cuối cùng vẫn là không giết chết được Khắc Lai Đức.
Quang Minh Giáo hoàng Hải Đình Tư nhếch mép cười, lạnh lùng nhìn bên dưới.
Phía dưới, số người chết đã vượt quá một ngàn, máu chảy đầy đất, nhưng cũng không hề khiến Giáo hoàng mảy may động tâm.
Khắc Lai Đức vội vã gào thét. Y chưa từng tưởng tượng ra rằng, vốn mang theo Vận mệnh thủ hộ, vậy mà có thể bị bức đến nước này. Hơn nữa, đây lại là Thánh đô Phân Lai thành nữa.
"Vâng, thưa Bệ hạ." Khải Tát vừa hô vừa chém một kiếm về phía Lâm Lôi.
Lâm Lôi không hề phùng ngự: "Cho dù ngạnh kháng một kiếm này cũng phải giết cho bằng được Khắc Lai Đức." Cái chết của phụ thân mẫu thân khiến cho Lâm Lôi đối với Khắc Lai Đức có vô vàn oán hận. Chỉ có giết chết Khắc Lai Đức hắn mới yên lòng. Nếu không, chết cũng không cam!
"Phốc!" Cự kiếm bổ lên người Lâm Lôi.
Vốn dĩ đã chuẩn bị ngạnh kháng một kiếm này, nhưng Lâm Lôi bỗng nhận ra rằng cự kiếm này không dùng để công kích hắn mà dùng để ngăn cản hắn. Còn Khải Tát lợi dụng lực phản chấn, với tốc độ càng nhanh tiến về phía Khắc Lai Đức.
"Vù." Bối Bối lại xông về phía Khắc Lai Đức.
"Ầm." Cự kiếm bay qua không trung, vừa kịp đỡ một trảo của Bối Bối.
"Xùy."
Bối Bối chỉ cảm thấy một cỗ năng lượng nóng bỏng từ cự kiếm truyền tới, đồng thời còn có một cỗ Đấu khí sắc bén tấn công mình. Nó lập tức né tránh nhưng vẫn bị cỗ năng lượng nóng bỏng kia kích trúng. Dựa vào sức phòng ngự kinh người, Bối Bối tại không trung xoay người hạ xuống đất
Khải Tát đứng chắn trước mặt Khắc Lai Đức, lạnh lùng nhìn Lâm Lôi và Bối Bối.
"Lão đại, tên này rất mạnh." Lông trên người Bối Bối dựng lên, chằm chằm nhìn Khải Tát.
Lâm Lôi cũng cảm nhận được thực lực của Khải Tát. Luận về tốc độ, Khải Tát không hề kém mình, đặc biệt tốc độ xuất kiếm nhanh đến mức kinh người. Gã Khải Tát này là cửu cấp cường giả chân chính, kinh nghiệm chiến đấu cực kì phong phú.
"Ngươi là ai? Vì sao lại muốn giết Bệ hạ?" Khải Tát tay cầm cự kiếm, lạnh lùng hỏi.
Lâm Lôi không nói gì, tay phất ra, Tử Huyết thần kiếm xuất hiện, đồng thời thi triển Phong hệ phụ trợ ma pháp - Cực tốc. Thất cấp phụ trợ ma pháp có thể giúp Lâm Lôi gia tăng tốc độ khá nhiều.
"Ma vũ song tu." Khải Tát sắc mặt biến đổi.
"Khắc Lai Đức." Giọng nói trầm thấp của Lâm Lôi vang lên.
Lúc này đã có một đám chiến sĩ bảo vệ chắn trước mặt Khắc Lai Đức. Chỉ là, trong mắt Lâm Lôi, trừ Khải Tát ra, những người khác căn bản không đáng ngại.
"Rầm!" Chân phải của Lâm Lôi dẫm mạnh, mặt đất lập tức nứt ra, Lâm Lôi dựa vào sức phản chấn khủng khiếp đó, hóa thành một bóng đen lưu lại tàn ảnh lao về phía Khắc Lai Đức.
Bởi vì tốc độ quá nhanh gây ra một luồng gió mạnh khiến cho tâm tình của Khải Tát lập tức trở nên nghiêm túc.
"Vèo." Ảnh thử Bối Bối cùng với Lâm Lôi có liên hệ về tâm linh nên cũng lao lên.
"Xùy xùy ..." Tử Huyết thần kiếm hóa thành một đạo kiếm quang màu tím tấn công Khải Tát. Khải Tát lật lại, thanh cự kiếm nọ mười phần linh hoạt áp lên Tử Huyết thần kiếm. Chẳng ngờ lúc này, nguyên bản đang thẳng tiến, Tử Huyết thần kiếm bỗng nhiên đổi chiều, né tránh cự kiếm, tiếp tục hướng tới Khải Tát.
Quá gần!
Khải Tát gần như không kịp né tránh.
"Phốc!"
Mũi của Tử Huyết thần kiếm còn cách mặt Khải Tát 3cm thì bỗng dừng lại. Một đạo Đấu khí hộ tráo hùng hậu đỏ rực ngạnh chắn nhát kiếm này của Lâm Lôi. Khải Tát thân là cửu cấp cường giả, nhưng nếu lúc này so sánh thì Lâm Lôi vẫn mạnh hơn một chút.
Nhát kiếm này của Lâm Lôi không có tác dụng, căn bản là không trì hoãn, trực tiếp hướng về bên Khắc Lai Đức xông tới.
"Dừng lại." Khải Tát khẽ quát một tiếng, muốn ngăn cản Lâm Lôi.
Nhưng y vừa liếc mắt thì đã thấy một bóng đen lao tới ngay cổ. Khải Tát vốn đã biết sự lợi hại của ma thú này nên căn bản không dám dùng Đấu khí chống đỡ móng vuốt của Bối Bối.
Bước chân y phiêu dật, kéo giãn khoảng cách với Bối Bối, cự kiếm trong tay bổ về phía nó.
"Khải Tát, cứu ta." Khắc Lai Đức thét to.
Khải Tát tận đáy lòng không khỏi gấp gáp. Bất kể Lâm Lôi hay ma thú khủng khiếp này đều có thực lực của cửu cấp cường giả. Hơn nữa, Lâm Lôi và ma thú này đều thuộc loại linh mẫn và phòng ngự cực mạnh. Đối phó với một trong hai thì còn có thể, chứ nếu là cả hai cùng một lúc thì ngay đến hắn cũng phải đau đầu.
"Phập ..."
Chỗ nào Tử Huyết thần kiếm xẹt qua, tay đứt, chân gãy, máu tươi bắn tung tóe tới đó.
Đôi đồng tử màu vàng nhạt của Lâm Lôi nhìn chằm chằm vào Khắc Lai Đức, cả người lao về phía y. Phàm là kẻ ngáng đường Lâm Lôi, tất cả đều bị Tử Huyết thần kiếm chém thành hai nửa, máu tươi nhuộm đỏ lớp vảy trên người hắn!
Mỗi bước giết mười người!
"Phập!" Chém bay hai gã chiến sĩ đứng gần nhất, Lâm Lôi trực tiếp đối diện Khắc Lai Đức.
"Đừng, đừng giết ta." Khắc Lai Đức lúc này thực sự sợ hãi.
Khải Tát vẫn bị Bối Bối quấn lấy, căn bản không kịp tới cứu y. Còn lại các chiến sĩ khác, tới cũng chỉ để thí mạng vô ích. Hiện tại, Lâm Lôi đã Long hóa hoàn toàn. Ngoại trừ Thánh vực cường giả, cửu cấp cường giả bình thường đã chẳng còn ngán nữa.
"Khắc Lai Đức, đi chết đi."
Lâm Lôi lúc này không dùng kiếm, mà dùng tay phải hướng tới cổ họng Khắc Lai Đức. Hắn muốn bóp chết Khắc Lai Đức.
"A." Khắc Lai Đức nhảy vội về phía sau, va phải một ngọn giả sơn.
Nhưng Lâm Lôi dưới chân khẽ động, bàn tay nọ đã đến ngay trước mắt Khắc Lai Đức.
"Phụ thân, mẫu thân, con rốt cục cũng báo thù được cho hai người rồi." Lâm Lôi tận đáy lòng phát run, tay phải đột ngột dùng lực. Không còn chút năng lực phòng ngự nào, Khắc Lai Đức trong mắt Lâm Lôi giống như một con dã thú bị tước hết nanh vuốt.
Trong mắt Khắc Lai Đức hiện rõ vẻ kinh khủng, khó tin.
"Ầm -"
Một loại chấn động quỷ dị bất ngờ xuất hiện giữa trời đất, trong nháy mắt quấn lấy Lâm Lôi. Lâm Lôi cảm thấy bản thân như rơi vào trong bùn lầy, toàn thân bị níu giữ, ngay cả bàn tay cũng không nắm lại được
Mặc dù hắn chỉ cần dùng chút sức là có thể dễ dàng bẻ gẫy cổ Khắc Lai Đức, nhưng lúc này Lâm Lôi không thể nào cử động được.
Khắc Lai Đức sửng sốt trong chốc lát, sau đó mừng như phát điên.
"Ha, ha ha ..."
Y cười ầm lên, sau đó chậm rãi lui về phía sau, liên tục lùi lại mấy bước. Tức thì Khắc Lai Đức lập tức ngửa mặt nhìn lên trời. Lúc này, một bóng người mặc áo bào trắng từ giữa không trung chầm chậm bay đến, chính là Giáo hoàng Hải Đình Tư bệ hạ.
"Giáo hoàng bệ hạ." Khắc Lai Đức lập tức khom người thi lễ.
Tất cả chiến sĩ xung quanh, kể cả Khải Tát, đều ngẩn người ra trong giây lát. Nhưng trong nháy mắt, bọn họ lập tức vô cùng cung kính khom người hành lễ, đồng thanh: "Giáo hoàng bệ hạ!"
Người cầm quyền tối cao của Thần Thánh đồng minh, người có quyền bãi miễn quyền lợi của quốc vương, nhân vật chóp bu - Giáo hoàng Hải Đình Tư đã ra mặt.
Quang Minh Giáo hoàng đi từng bước hướng tới Lâm Lôi. Lâm Lôi đột nhiên cảm thấy thoát khỏi cảm giác như ở giữa đầm lầy, đã có thể cử động. Nhưng đối mặt với ánh mắt của Quang Minh Giáo hoàng, hắn cảm thấy trong lòng phát run lên.
"Bệ hạ." Lúc này từ phía ngòai chạy đến một đám người. Dẫn đầu là hai Hồng y giáo chủ, còn có các chấp pháp của Tài phán sở.
"Dị giáo đồ." Cát Nhĩ Mặc nhìn thấy Lâm Lôi đã Long hóa hoàn toàn, sắc mặt biến đổi.
Quang Minh giáo hoàng Hải Đình Tư lạnh lùng liếc mắt nhìn Cát Nhĩ Mặc khiến hắn lập tức trầm lại, không dám nói thêm câu nào nữa.
"Tránh ra."
Giọng nói trầm thấp của Lâm Lôi vang lên. Hải Đình Tư kinh ngạc nhìn Lâm Lôi. Dưới áp lực của y mà còn có thể phản kháng ư? Hải Đình Tư hiểu rất rõ, áp lực của y không giống như của Thánh vực cường giả thông thường bởi trên người y còn có chí bảo của Quang Minh giáo đình.
"Chịu trói đi." Hải Đình Tư quát.
"Vù!"
Lâm Lôi cả người đột nhiên cử động, trực tiếp hóa thành một đạo tàn ảnh hướng về phía Khắc Lai Đức. Chiếc đuôi kia cũng vẽ nên một đường cong quất về phía Khắc Lai Đức. Không cần nghi ngờ gì nữa, với chiếc đuôi khủng khiếp này, Lâm Lôi tuyệt đối có thể quật chết Khắc Lai Đức.
Hải Đình Tư đột ngột vẫy tay phải. "Uỳnh!" cả người Lâm Lôi nện vào hòn giả sơn ở phía xa, toàn thân đầy máu. Dưới sức phòng ngự kinh người của lớp vảy, vậy mà chỉ một đòn đã thấy máu rồi.
Hải Đình Tư khẽ liếc mắt nhìn Cát Nhĩ Mặc.
Cát Nhĩ Mặc trong lòng cũng hiểu được, quay lại ra lệnh cho người của Tài phán sở: "Đem ác ma này đi."
Lập tức bốn gã chấp sự hướng Lâm Lôi chạy tới.
"Lão Đại." Tiếng của Bối Bối vang lên trong đầu Lâm Lôi.
Lâm Lôi nửa quỳ trên mặt đất, máu tươi chảy ra từ trong miệng: "Bối Bối, chạy, chạy mau. Nhân lúc bọn chúng chưa chú ý tới ngươi, ngươi mau chạy đi!"
"Ta không đi." Bối Bối ở góc tường phía xa, cũng không ngừng dùng linh hồn trao đổi với Lâm Lôi.
"Không được. Có Quang Minh giáo hoàng ở đây, chúng ta không cò chút hy vọng nào hết. Y hiện tại còn không chú ý đến ngươi, ngươi còn có hy vọng lặng lẽ trốn thoát. Bối Bối ... mau chạy đi, tên Khắc Lai Đức kia ta nhất định phải giết. Cho dù ta có chết, ta cũng muốn ngươi giúp ta giết hắn. Nếu bây giờ ngươi bị y tóm được, sau này không còn hy vọng nữa."
"Lão Đại ..."
"Chạy đi, nếu không, ta dù chết cũng sẽ không tha thứ cho ngươi." Lâm Lôi giận dữ gào lên.
Tại góc tường, Bối Bối chăm chú nhìn hắn, trong đôi mắt nhỏ kia chứa đầy sự lưu luyến, thống khổ cùng phẫn nộ.
"Đi mau."
Lâm Lôi tự đáy lòng giận dữ hét to. Lúc này, bốn gã chấp sự đã đến bên cạnh hắn xuất thủ muốn chế phục Lâm Lôi. Nhưng đúng lúc đó, đang nửa quỳ trên mặt đất, Lâm Lôi bỗng nhảy bật lên.
"Vù!" Ánh sáng màu tím lóe ra, bốn gã chấp sự đều đứt ngang người.
"Chết đi!" Lâm Lôi lại nhằm về phía Khắc Lai Đức.
Khắc Lai Đức sắc mặt đại biến.
"Ta có chết cũng phải giết ngươi!" Lâm Lôi giận dữ hét lên.
"Hừ!"
Quang Minh giáo hoàng Hải Đình Tư ánh mắt lóe lên tia lạnh lùng. Tay phải hướng về phía Lâm Lôi đánh tới. Một cỗ lực lượng khủng khiếp từ bốn phương tám hướng ép về phía Lâm Lôi. Lâm Lôi có cảm giác như bị cả một quả núi đập vào.
"Ầm!" Hắn bị ấn xuống mặt đất
"Rắc rắc." Lâm Lôi xương cốt tòan thân có tới hơn mười chỗ bị gãy, cả người mềm nhũn ngã xuống đất không có cách nào đứng dậy được. Xương cốt đã gãy, đến mức này thì cứng cỏi đến mấy cũng không thể đứng dậy nổi.
"Đưa hắn đi." Cát Nhĩ Mặc lập tức ra lệnh.
"Lão Đại ..." Bối Bối nhìn thấy trạng thái hiện tại của Lâm Lôi, hai hàng nước mắt trào ra.
Hiện tại, Lâm Lôi vô lực nằm dài trên mặt đất. Trên người, hai đùi, hai tay, xương sườn gãy không biết bao nhiêu mà kể. Lớp vảy đen bên ngòai vỡ nát vô số, lộ ra cả thịt tươi đỏ hỏn, máu nhuộm tòan thân.
"Lão Đại."
"Chạy, Bối Bối, chạy a." Lâm Lôi giận dữ hét.
Mấy tên chấp sự ở Tài phán sở xốc mạnh Lâm Lôi lên. Bọn chúng căm giận Lâm Lôi mới giết bốn gã đồng bọn nên hành động rất cẩu thả, không hề quan tâm đến thương thế của hắn. Cách làm của bọn chúng khiến tòan thân Lâm Lôi không ngừng sản sinh đau đớn kịch liệt.
Trong lúc ngước lên, Lâm Lôi gắt gao nhìn chằm chằm vào Khắc Lai Đức.
"Ha ha, Ha ha ..." Khắc Lai Đức cười to.
Đôi đồng tử màu vàng nhạt của Lâm Lôi không ngừng nhìn chằm chằm vào y, phẫn nộ rống lên: "Không giết được ngươi, ta không cam lòng, dù chết cũng không cam lòng!" Tiếng hét của Lâm Lôi cũng làm cho Bối Bối ở phía xa run lên.
Khắc Lai Đức nghe thấy tiếng hét óan hận này cũng không khỏi run lên tự đáy lòng.
"Ta không cam lòng a!" Hai hàng nước mắt Lâm Lôi chảy ra, đã từng tiến rất gần đến thành công, nhưng cuối cùng vẫn là không giết chết được Khắc Lai Đức.
Danh sách chương