Trong tửu điếm ở tận cùng của đường Lục Diệp, đám người Da Lỗ chính là đang đợi tin.
Một nam tử tóc vàng đứng trước Da Lỗ cung kính nói: "Thiếu gia, Quốc vương bệ hạ tại phủ của Lâm Lôi đại nhân bị một ác ma ám sát. Hiện tại Vương cung hộ vệ cùng rất nhiều kỵ sĩ của các gia tộc đều đến bảo vệ Bệ hạ."
Da Lỗ trong lòng thất kinh.
Hắn biết Lâm Lôi muốn giết Khắc Lai Đức. Hiện tại, Khắc Lai Đức đang bị ám sát, mười phần thì có tám chín là quan hệ tới Lâm Lôi.
"Không biết tên 'Ác Ma' kia có phải là lão tam hay không?" Da Lỗ lo lắng nghĩ.
Nhưng hắn cũng không có biên pháp gì, chỉ có thể đứng ở đây đợi: "Da lỗ thiếu gia, ác ma kia đang đỉnh cuồng giết chóc. Người chết nhiều lắm, phủ của Lâm Lôi đại nhân máu chảy thành sông, khắp phủ toàn là xác chết a."
Da Lỗ trong lòng thầm kinh.
"Lão tam thực là lợi hại, chỉ là không biết lão tam cuối cùng có thể trốn thoát hay không." Da Lỗ chỉ có thể ở đây chờ đợi.
Tiếp theo lại có tin truyền đến.
"Da Lỗ thiếu gia, thần kiếm màu tím của ác ma kia quá lợi hại, ánh sáng nhoáng lên là chết chết vài người. Trong phủ đệ, số người chết rất nhiều. Vương cung kỵ sĩ đòan có không ít tiểu đội, trung đội bị tiêu diệt hòan toàn."
Nghe đến đó, Da Lỗ trong lòng đã bắt đầu xác định.
"Thần kiếm màu tím? Không biết có phải là thanh Tử Huyết?" Da Lỗ, Lôi Nặc, Kiều Trì ba người đều biết Lâm Lôi thu được một thanh thần kiếm 'Tử Huyết', đặc biệt là Da Lỗ còn nghĩ đến gia tộc của Lâm Lôi: "Ba Lỗ Khắc gia tộc, đó là Long huyết chiến sĩ gia tộc. Chẳng lẽ Lâm Lôi đã biến thân thành Long huyết chiến sĩ?"
Hình dạng của ác ma, rất có khả năng là hình dạng của Long huyết chiến sĩ
Nghĩ đến hảo huynh đệ của mình chính là đang bị ngàn vạn người vây công, đang đỉnh cuồng giết chóc, Da Lỗ trong lòng lo lắng vô cùng.
"Lão Tam!"
Nắm đấm của Da Lỗ không ngừng buông ra rồi lại nắm vào, sự khẩn trương khiến ngay cả đám hạ nhân cũng cảm thấy.
"Da Lỗ thiếu gia, Giáo hoàng bệ hạ xuất hiện rồi, ngài đã đánh trọng thương tên ác ma kia. Ác ma kia đã bị người của Giáo đình áp tải về Thần điện rồi." Đạo tin tức cuối cùng đưa đến khiến Da Lỗ sắc mặt trắng bệch không còn chút máu.
Nghe đến 'Giáo Hoàng Bệ Hạ Xuất Hiện', Da Lỗ đã biết không ổn rồi.
"Chi chi." Một đạo tàn ảnh màu đen bỗng xuất hiện bên trong tửu điếm.
"Bối Bối." Da Lỗ nhìn lại cho rõ ràng, lập tức chạy đến.
"Bối Bối, lão Tam đâu?" Da Lỗ lo lắng hỏi.
Ảnh thử 'Bối Bối' vốn không còn có dáng vẻ hoạt bát như trước nữa, chỉ biết nhìn Da Lỗ khẽ rên rỉ vài tiếng, trong mắt chứa đựng đầy vẻ bi thương, thống khổ. Da Lỗ có thể cảm giác được, tuy Bối Bối chỉ là ma thú, nhưng trí tuệ không thua gì nhân loại.
"Vù." Thân hình của Bối Bối vừa động, lập tức biến mất trước mắt Da Lỗ.
Da Lỗ sợ đến run người.
"Da Lỗ thiếu gia." Một hạ nhân bên cạnh khẽ gọi.
Da Lỗ bỗng nhiên đứng lên, ra lệnh cho hạ nhân: "Quay về, đến chỗ nhị thúc của ta."
Ở giữa một mật thất tại Quang Minh thần điện tầng thứ chín, Lâm Lôi giống như một ngươi vật đã chết bị người ta ném vào bên trong. Có thể bị giam ở trong Quang Minh thần điện, điều đó chứng tỏ mức độ xem trọng của Quang Minh giáo đình đối với Lâm Lôi.
Quang Minh thần điện là trung tâm của Quang Minh giáo đình.
Ở đây, cho dù là Thánh vực cường giả cũng không dám xông bừa vào.
"A." Lớp vảy trên người Lâm Lôi đã thu vào trong cơ thể. Lúc này trên người hắn đầy vết máu, có tới hơn mười vết thương. Những vết thương này đều do Quang Minh giáo hoàng Hải Đình Tư gây ra. Bên ngòai thương thế nhìn có vẻ rất nghiêm trọng, nhưng bên trong còn nghiêm trọng hơn nhiều.
Xương cốt tứ chi đều gãy nát, Lâm Lôi cắn răng di động thân thể cũng chỉ có thể làm cho đầu mình dựa được vào tường.
"Lâm Lôi."
Đức Lâm Kha Ốc Đặc bay từ Bàn Long giới chỉ ra nhìn hắn, trong mắt tràn đầy vẻ yêu thương, bất lực.
"Đức Lâm gia gia." Lâm Lôi nhìn về phía Đức Lâm Kha Ốc Đặc.
Đức Lâm Kha Ốc Đặc cảm thán, dùng linh hồn truyền âm hỏi: "Lâm Lôi, ngươi có hối hận không?"
"Hối hận?"
Lâm Lôi lắc đầu: "Không, kì thực cả đời này ta chỉ có hai nguyện vọng. Nguyện vọng thứ nhất là khôi phục lại vinh quang của gia tộc. Nguyện vọng thứ hai chính là là tu luyện tới cảnh giới tối cao. Nhưng nếu ta không báo thù được cho phụ thân mẫu thân, chỉ sợ ta ngủ cũng không yên, đau khổ cả đời."
Đức Lâm Kha Ốc Đặc gật gật đầu, ông ta có thể hiểu được ý nghĩ của Lâm Lôi.
"Ta thua rồi, ha ha, thua rồi."
Lâm Lôi khẽ cười, cảm thấy toàn thân đau đớn. Lúc này, chỉ sợ bất kỳ ai tiến lại cũng đều có thể dễ dàng hành hạ hắn.
Thua rồi!
Ngay khi Quang Minh giáo hoàng xuất hiện, Lâm Lôi lập tức có cảm giác này.
Thua, chính là chết.
Lâm Lôi đã sớm có loại giác ngộ này. Trên thế gian này, mỗi ngày đều có rất nhiều người chết đi. Lâm Lôi từ trước tới giờ cũng không hề nghĩ rằng mình bất tử.
Đức Lâm Kha Ốc Đặc nói: "Lâm Lôi, ngươi có khả năng sẽ không chết."
"Sao?" Lâm Lôi nghi hoặc nhìn Đức Lâm Kha Ốc Đặc.
Đức Lâm Kha Ốc Đặc khẽ cười: "Nếu quả Quang Minh giáo hoàng muốn giết ngươi thì sớm đã giết rồi, việc gì phải khổ sở xuất thủ vài lần đánh trọng thương ngươi chứ không giết. Hơn nữa ... ngươi không nghĩ đến rằng, một gã Quốc vương đối với hắn mà nói, chỉ sợ không hấp dẫn bằng ngươi ư."
Lâm Lôi đột nhiên có chút hiểu được.
"Thiên tài đứng thứ hai trong lịch sử, sau này đạt tới Thánh vực ma pháp sư là cái chắc. Hơn nữa, Quang Minh giáo hoàng lại phát hiện ngươi là Long huyết chiến sĩ, chỉ sợ là càng không muốn giết ngươi hơn. Long huyết chiến sĩ chính là Chung cực chiến sĩ. Một khi đạt tới Thánh vực, tuyệt đối là mạnh nhất trong Thánh vực. Chỉ luận về lực công kích, tuyệt đối không thua Giáo hoàng." Đức Lâm Kha Ốc Đặc nói chắc nịch.
Chung cực chiến sĩ rất đáng sợ.
Một người bình thường, đạt tới Thánh vực còn chia ra Thánh vực sơ giai, Thánh vực trung giai cùng với Thánh vực đỉnh phong.
Nhưng Chung cực chiến sĩ một khi đạt tới Thánh vực, đặc biệt là sau khi Long hóa, tuyệt đối là Thánh vực đỉnh phong. Hơn nữa, phòng ngự đã mạnh, công kích lại càng đáng sợ ... Nói thế nghĩa là trong Thánh vực đỉnh phong cường giả, Chung cực chiến sĩ chỉ sợ chính là loại mạnh nhất.
"Một thiên tài như ngươi, Hải Đình Tư nếu không tới thời khắc cuối cùng sẽ không đành lòng giết ngươi đâu." Đức Lâm Kha Ốc Đặc nói xong liền quay trở lại Bàn Long giới chỉ.
Lâm Lôi trong lòng rất yên tĩnh.
Sinh, tử?
Quan trọng nhất đối với Lâm Lôi chính là báo thù.
"Sợ rằng cho dù không giết ta, Hải Đình tư cũng không để ta giết Khắc Lai Đức." Lâm Lôi trong lòng hiểu rất rõ, lần này giết không được Khắc Lai Đức, sau này muốn giết y lại càng khó khăn hơn. Không giết được Khắc Lai Đức, Lâm Lôi đáy lòng cảm thấy không cam.
"Không biết đến bao giờ mới có thể báo thù?"
Lâm Lôi trong lòng tràn đầy bất lực
Ở giữa tầng cao nhất của Quang Minh thần điện, Giáo hoàng Hải Đình Tư lạnh lùng ngồi trên ngai.
Cát Nhĩ Mặc tràn đầy kinh ngạc nhìn Giáo hoàng: "Bệ hạ, ác ma kia không ngờ là Lâm Lôi. Việc này, việc này ..."
Lúc đầu, Cát Nhĩ Mặc không hề biết đó chính là Lâm Lôi. Chỉ là sau này Lâm Lôi thu lớp vảy vào trong người thì y mới phát hiện ra. Điều này tự nhiên khiến cho Cát Nhĩ Mặc phải kinh hoàng.
"Đó không phải là ác ma, mà là Long huyết chiến sĩ!" Hải Đình Tư lạnh lùng liếc nhìn y.
Cát Nhĩ Mặc ngẩn người ra, trong chốc lát liền hiểu rõ: "Phải rồi, Ba Lỗ Khắc gia tộc là Long huyết chiến sĩ gia tộc. Chỉ là Long huyết chiến sĩ đã hơn một ngàn năm nay không có xuất hiện nữa. Không ngờ rằng gã Lâm Lôi này chính là ... Bệ hạ, đó là Long huyết chiến sĩ ư?"
Cát Nhĩ Mặc nhớ lại hình dạng Long hóa hòan toàn của Lâm Lôi, trong lòng cảm thấy sợ hãi.
"Có thể có chút biến dị, nhưng có lẽ đúng là Long huyết chiến sĩ. Nếu không, thực lực làm sao tăng nhanh đến vậy được?" Hải Đình Tư bình tĩnh nói, "Gã Lâm Lôi này tiềm lực rất lớn. Tuy lần này hắn phạm sai lầm không nhỏ, nhưng bên ngòai số người biết ác ma này là Lâm Lôi rất ít."
Cát Nhĩ Mặc lập tức hiểu được suy tính của Hải Đình Tư..
Lâm Lôi có tiềm lực rất lớn?
Cát Nhĩ Mặc trong lòng than thầm. Lâm Lôi tiềm lực quá kinh khủng. Không chỉ kinh khủng trên phương diện ma pháp, mà còn là Chung cực chiến sĩ. Cả hai phương diện đều là kinh khủng đến cùng cực. Loại người này nếu như ở lại Quang Minh giáo đình, có thể tưởng tượng là vài chục năm nữa Quang Minh giáo đình sẽ xuất hiện thêm một vị Thánh vực đỉnh phong cường giả.
"Đúng vậy, Bệ hạ. Bên ngòai mọi người đều nói đó là ác ma. Trừ bốn gã chấp sự áp tải Lâm Lôi, không còn ai biết đó chính là Lâm Lôi nữa." Cát Nhĩ Mặc cung kính đáp.
"Ồ, bốn người đó, ngươi đi giải quyết bọn chúng đi." Hai Đình Tư lạnh lùng ra lệnh.
"Tuân lệnh Bệ hạ." Cát Nhĩ Mặc cung kính đáp. "Bọn họ có thể quay về trong vòng tay của Chúa, đó chính là may mắn của bọn họ."
Cát Nhĩ Mặc khẽ nói: "Bệ hạ, đúng rồi, còn có một kẻ cũng biết ác ma kia là Lâm Lôi."
"Ngươi nói ... Khắc Lai Đức ư?" Hải Đình Tư nhỏ giọng hỏi.
"Đúng vậy, thưa Bệ hạ." Cát Nhĩ Mặc trầm ngâm: "Gã Lâm Lôi này, hiển nhiên cùng với Khắc Lai Đức có thâm thù đại hận. Nếu không, không thể muốn giết hắn đến vậy. Bệ hạ, Khắc Lai Đức là Quốc vương của Phân Lai vương quốc. Chúng ta nếu muốn giữ Lâm Lôi lai, thì có nên thương lượng với Khắc Lai Đức hay không?"
"Phải thương lượng."
Hải Đình Tư trên mặt xuất hiện nét cười: "Ta rất hiếu kì, gã Lâm Lôi này cùng hắn có thâm thù đại hận gì nhỉ?"
Đêm đó, Khắc Lai Đức đã tới Quang Minh thần điện tầng cao nhất.
"Giáo hoàng bệ hạ." Khắc Lai Đức cung kính hành lễ.
Quang Minh giáo hòang Hải Đình Tư đang ngồi đọc một cuốn sách, đầu cũng không ngoảnh lại, hỏi: "Khắc Lai Đức, ngươi nhận thấy, ngươi và Lâm Lôi, ai đối với Thần Thánh đồng minh đem lại lợi ích lớn hơn?"
Khắc Lai Đức trong bụng như mọc mụn.
"Giáo hoàng nói thế có ý là Lâm Lôi chăng?" Khắc Lai Đức trong lòng sợ hãi.
Trải qua lần này y mới biết rằng, phụ thân mẫu thân của Lâm Lôi tuy không phải do y trực tiếp giết, nhưng là do y gián tiếp giết chết. Nếu muốn nói tới trách nhiệm với cái chết của phụ thân mẫu thân Lâm Lôi, y chính là chịu tới chín phần trách nhiệm.
Đương nhiên nếu năm đó không phải y - Khắc Lai Đức - nhìn trúng mẫu thân của Lâm Lôi, đem mẫu thân của Lâm Lôi hiến đi, mẫu thân của Lâm Lôi sao có thể chết được? Sau này phụ thân của Lâm Lôi chết thế nào được?
Khắc Lai Đức hiểu rất rõ. Đặc biệt khi Lâm Lôi bị Quang Minh giáo hoàng đánh trọng thương, ánh mắt thù hận đến cùng cực đó ...
Khắc Lai Đức thầm nghĩ: "Tên Lâm Lôi này cùng ta không chết không thôi, không thể để hắn sống sót được."
Hải Đình Tư nhìn Khắc Lai Đức: "Khắc Lai Đức, ác ma bên ngòai nói tới, không ai biết đó là Lâm Lôi chứ?"
Khắc Lai Đức nghe đến đó càng hiểu rõ ý tứ của Hải Đình Tư, vội gật đầu: "Giáo hoàng bệ hạ, gã Lâm Lôi đích thực thiên tư cực cao. Hắn có thể xem như thiên tài số một trong mấy ngàn năm trở lại đây. Bất kể là về phương diện ma pháp sư hay chiến sĩ cũng đều là tuyệt đỉnh thiên tài. Giáo hoàng bệ hạ muốn hắn vì giáo đình làm việc cũng là đương nhiên. Chỉ là ... hắn đã được chú định không thể do Giáo đình chúng ta sử dụng."
Những lời này của Khắc Lai Đức khiến Hải Đình Tư nhướng mày, lạnh lẽo nhìn y.
Khắc Lai Đức trong lòng sợ hãi.
Nhưng y biết rõ. Nếu Lâm Lôi không chết thì sau này y sống cũng không yên.
"Giáo hoàng bệ hạ, người có biết Lâm Lôi vì sao muốn giết thần không?" Khắc Lai Đức vội vàng hỏi.
"Kể ngắn gọn chút đi." Hải Đình Tư lạnh lùng nói.
Khắc Lai Đức lập tức đáp: "Giáo hoàng bệ hạ, Lâm Lôi sở dĩ muốn giết thần là vì hai mươi năm trước, thần đã phái người bắt cóc mẫu thân của hắn. Sau đó phụ thân hắn vì tìm hiểu tung tích của mẫu thân hắn nên bị giết chết. Phụ thân, mẫu thân hắn trên thực tế có thể coi như vì thần mà chết."
"Thù giết phụ thân mẫu thân, quả thực là rất lớn." Hải Đình Tư điềm nhiên gật đầu.
"Chỉ là, Giáo hoàng bệ hạ, người có nhớ vị nữ tử hai mươi năm trước không? Vị nữ tử mà thần tiến cống người ấy?" Khắc Lai Đức nhìn Hải Đình Tư.
Hải Đình Tư ngẩn người ra.
"Ngươi nói ..." Mặt Hải Đình Tư không khỏi biến sắc.
"Đúng vậy, vị nữ tử đó chính là mẫu thân của Lâm Lôi." Khắc Lai Đức nói như đinh đóng cột.
"Bệ hạ, nếu quả như để Lâm Lôi ở lại Quang Minh giáo đình, tùy thêo địa vị của hắn tăng cao, hắn rất có khả năng biết được việc này. Sau khi hắn biết mẫu thân hắn vì sao lại chết, người nghĩ ... đến lúc đó liệu hắn có còn trung thành với Quang Minh giáo đình không?" Khắc Lai Đức trong lòng cũng thở phào một hơi.
Y tin tưởng, đến mức này rồi, Hải Đình Tư nhất định biết được nặng nhẹ ra sao. Lâm Lôi tuy thiên phú cao, nhưng là tùy theo thực lực tăng, nhất định sẽ nắm được chân tướng sự việc. Lúc đó uy hiếp đối với Quang Minh giáo đình lại càng lớn.
"Nếu đã là như thế, đáng tiếc, tiếc là một thiên tài a." Hải Đình Tư thở dài một tiếng.
 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện