“Cầm đao tốt, đừng quay đầu lại, tuyệt đối đừng trở về.”

✿◕ ‿ ◕✿✿◕ ‿ ◕✿✿◕ ‿ ◕✿

Thế gian này, không phải ai cũng sống có ý nghĩa.

Có người vì sướng vui đau buồn mà sống, có người vì yêu hận tình thù mà sống, nhưng có người sống, chỉ vì hai chữ “sống sót” ảm đạm nhạt nhẽo mà thôi.

Hoặc sợ hãi những điều chưa biết, cho nên sợ sệt cái chết.

Từ trước tới giờ y luôn sợ chết, sợ thế giới sau khi chết, có lẽ vốn chẳng tồn tại, nhưng nếu như mọi hy vọng sống sót đều tiêu tan thì chẳng còn gì phải sợ cái chết nữa.

Nếu thế gian không còn lý do để ngươi sống tiếp…

Vậy thì, sống còn có ý nghĩa gì? Mười năm như một giấc mộng, chợt bừng tỉnh trôi giạt như một linh hồn lang thang.

Thẩm Độc khuyên nhủ Cố Chiêu xong thì bỗng mỉm cười khó hiểu, chắp tay sau lưng bước xuống chân núi.

3 sơn môn dần dần không còn thấy bóng y nữa.

Người bên Yêu Ma đạo không ngờ Thẩm Độc chẳng nói chẳng rằng bỏ đi như thế, lúc sau mới kịp phản ứng vội vàng cáo từ thiền viện nhanh chân đuổi theo Thẩm Độc.

Một đống người đông đảo lúc nhúc rời đi.

Bên chính đạo mơ màng, có người cảm thấy trong chuyện này ắt có điều kỳ lạ, nghi ngờ Thẩm Độc đánh lạc hướng vụ Phật Tàng.

Chỉ có Cố Chiêu đứng nguyên tại chỗ, đáy lòng nảy sinh nỗi hoảng hốt vì số mệnh trêu đùa, nhưng người bị trêu đùa không phải hắn mà là Thẩm Độc.

“Cố Thiếu Sơn, sao rồi?”

Có người thấy Thẩm Độc bỏ đi, lặng lẽ tiến tới gần thử đặt câu hỏi thăm dò.

Cố Chiêu hoàn hồn, trên mặt nở nụ cười không chút sơ hở, nói với mọi người: “Vừa rồi bàn bạc với Thẩm đạo chủ một lúc, dù sao Lâu Chương không còn tác dụng gì với y nữa nên Thẩm đạo chủ đã đồng ý lời cầu xin của Cố mỗ, chịu thả cho người ta một con ngựa.”

“Cố Thiếu Sơn đúng là có tấm lòng nhân hậu thật…”

“Đúng vậy.”

“Quả nhiên là quân tử độ lượng!”



Mọi người nghe kết quả xong, tất nhiên không ngừng khen ngợi Cố Chiêu có tấm lòng khoan dung độ lượng, ngay cả khi bị Lâu Chương giả lừa dối mà hắn vẫn tha thứ được, còn cầu xin Thẩm Độc giúp cậu ta, thực sự khiến người ta bội phục vô cùng.

Duyên Diệt phương trượng đứng ở cửa điện, xuyên qua đám người chen chen lấn lấn, nhìn chằm chằm Cố Chiêu đầy vẻ ôn hòa lịch sự, trong lòng vô cùng phức tạp, chỉ biết lẩm nhẩm một tiếng “A di đà phật” mà thôi.

Câu chuyện đòi 3 quyển tinh hoa võ học giúp hậu nhân Võ thánh rầm rầm rộ rộ cứ như vậy hạ màn trong ồn ào ầm ĩ. Nếu hậu nhân Võ thánh không phải thật thì 3 quyển Phật Tàng tất nhiên không thể giao vào tay bất kỳ ai, mặc dù có người đưa ra ý kiến nên giao Phật Tàng cho Trang chủ Tà Phong sơn trang Lục Phàm bảo quản nhưng bên thiền viện không tỏ vẻ gì, cuối cùng đành thôi.

Mà khiến nhân sĩ võ lâm oán hận nhất có lẽ là chuyện hậu nhân Võ thánh đã chết.

Nếu lời Lâu Chương giả nói là thật, hậu nhân Võ thánh đã qua đời vì bệnh, vậy thì 3 quyển Phật Tàng chả lẽ cứ để ở thiền viện Thiên Cơ vĩnh viễn ư.

Yêu Ma đạo do Thẩm Độc dẫn đầu, có vẻ sau khi Lâu Chương giả bị vạch trần thì không còn hứng thú lắm, rời khỏi thiền viện trước. Bên chính đạo thì nấn ná nửa ngày mới lục tục rời đi. Buổi trưa Tà Phong sơn trang khởi hành, Bồng Sơn và Thiên Thủy Minh trùng hợp cùng đi vào buổi chiều.

Mà lúc này người ngựa bên Thẩm Độc đã đi xa lắm rồi.

Lúc họ đi thì đi theo con đường bình thường nhất từ Yêu Ma đạo tới, nhưng lúc trở về Thẩm Độc lại hạ lệnh chọn tuyến đường Ngũ Phong Khẩu.

Ngũ Phong Khẩu là một nơi rất thú vị trên giang hồ, bởi vì nó nằm giáp ranh với bốn phía Đông Tây Nam Bắc, nên từng là một thành trấn không nhỏ mà tam giáo cửu lưu hội tụ. Nhưng bởi vì xung quanh thành trấn dần náo nhiệt hơn, địa hình của Thất Lí Pha cách Ngũ Phong Khẩu không xa bằng phẳng hơn, nên Ngũ Phong Khẩu vốn huy hoàng dần dần lạnh lẽo, trở thành một tòa thành hoang.

Nhưng nói “hoang” cũng không hẳn quá hoang.

Sau khi thương nhân và dân chúng bình thường chuyển đi, nơi đây trở thành chỗ thích hợp nhất cho nhân sĩ giang hồ tụ tập, vẫn có những kẻ chạy trốn đến hoặc người dừng chân nghỉ tạm.

Thứ nổi tiếng nhất ở đây không phải là hay đánh nhau, cũng không phải là hay nhìn thấy án mạng, nổi tiếng nhất ở đây là một cột cờ cao nhất dựng trong thành.

Trên cột cờ luôn treo đầu người.

Nếu bạn là người hiểu biết chuyện giang hồ thì sẽ dễ dàng nhận ra, đầu người treo trên đó không có cái nào không phải đầu của kẻ từng nổi tiếng khắp giang hồ.

Đầu của Đạo chủ Yêu Ma đạo Thẩm Độc ở Ngũ Phong Khẩu có giá trị lên tới vạn kim, nhưng chưa có một kẻ nào sờ được đến lông chân của y chứ đừng nói lấy đầu y.

Chuyện treo thưởng đầu người đám Diêu Thanh biết hết.

Nghe thấy Thẩm Độc bảo đi tuyến đường Ngũ Phong Khẩu, mọi người đồng loạt ngẩn ra, không biết y định làm gì: “Đạo chủ, Ngũ Phong Khẩu…”

“Ta nói, chọn tuyến đường Ngũ Phong Khẩu, đừng hỏi nhiều nữa.”

Thẩm Độc nắm dây cương, nhìn rừng trúc kéo dài vô tận, tinh thần bỗng hơi hoảng hốt, y nhớ khi mình nhìn thấy rừng trúc trong lòng vừa thấp thỏm vừa mong đợi, nhưng cuối cùng vẫn giống như lần đầu y bước rừng trúc ấy, lúc ra đi chẳng mang theo được thứ gì.

Nhà trúc đâu còn ai, chắc hòa thượng cũng chẳng thấy đâu nhỉ?

Mọi người rõ ràng cảm giác Thẩm Độc không ổn, Diêu Thanh lo âu nhíu mày, chỉ có Bùi Vô Tịch mơ màng đoán ra điều gì đó từ thái độ của Thẩm Độc.

Nhưng lạ thay hắn chẳng nói gì.

Vì thế đoàn người Yêu Ma đạo nghe theo lệnh của Thẩm Độc, đổi hướng đi về phía Ngũ Phong Khẩu.

Đi chừng 2 canh giờ tới một sơn cốc khá bằng phẳng thì dừng chân nghỉ ngơi.

Bùi Vô Tịch ngồi một mình trên tảng đá bên khe suối.

Thẩm Độc từ xa nhìn thấy hắn, đi tới gần đứng sau lưng hắn, cười hỏi: “Nhìn rồi đấy, nghĩ thế nào?”

Áo bào đỏ sậm phủ trên tảng đá bám rêu xanh mướt, hơi dính chút nước suối, tạo thành một màu sắc u ám vô ngần.

Bùi Vô Tịch biết y sẽ đến tìm mình, nhưng không nghĩ nhanh như thế.

“Ngươi không thể tha cho ta một phút nào sao?”

“Trên đời đâu có bữa tiệc nào không tàn, người với người có thể ở bên nhau đã là duyên phận, rồi sẽ bị cái chết chia lìa thôi. Chia lìa sớm hay chia lìa muộn có gì khác nhau?”

Thẩm Độc có cái nhìn thoáng lắm, đứng sau lưng nhìn bóng lưng hắn.

Còn nhớ năm đó chỉ là một thiếu niên thon gầy kiệt ngạo, bây giờ thì chỉ ngồi bừa một chỗ thôi mà cũng toát ra uy thế không hề tầm thường, bờ vai rộng lớn như có thể gánh tất thảy gió mưa.

“Bùi tả sứ, cõi đời này có lẽ chỉ có một Thẩm Độc, nhưng đâu phải chỉ có mỗi Thẩm Độc. Sông núi nước non rộng lớn vô cùng, nếu có thể vứt hết tất cả ràng buộc và gò bó, bước ra ngoài ngao du, chưa hẳn đã không tốt.”

Có một sợi bông vải đậu trên vai Bùi Vô Tịch, Thẩm Độc vươn tay phủi đi cho hắn.

“Ta là kiếp nạn của ngươi, cũng là sự cứu rỗi của ngươi. Từ khi sinh ra ta đã thuộc về Yêu Ma đạo, nhưng còn ngươi chỉ là lầm đường lạc lối mà thôi.”

Bùi Vô Tịch phát hiện ra động tác của y nhưng không dám quay đầu lại nhìn, sợ mình nhìn rồi sẽ mềm lòng, nhìn rồi sẽ lưu luyến. Chỉ là khi nghĩ đến hòa thượng giao thủ với Thẩm Độc trước sơn môn, không khỏi cảm thấy mỉa mai vô cùng.

Ánh mắt Thẩm Độc nhìn hắn ta lúc ấy, khác ánh mắt nhìn mình ở chỗ nào?

Thế gian này, toàn là người ta thương thì không thương ta, người ta không yêu thì lại yêu ta ư?

Hắn nhìn ảnh ngược vỡ vụn của ngọn núi trong dòng suối, hỏi một câu: “Hắn tốt như vậy ư?”

“…Rất tốt.”

Thẩm Độc im lặng một lúc, cuối cùng bật cười trả lời hắn như thế.

Giờ đây trong lòng Bùi Vô Tịch tràn đầy phẫn nộ nực cười, bỗng chốc nổ tung, ép hắn đến mức phải vung tay vứt mạnh túi nước vào dòng suối, đột nhiên đứng dậy xoay người đối mặt với Thẩm Độc!

Hắn cao hơn Thẩm Độc.

Khi hắn đột ngột đứng dậy mang tới cảm giác áp bách khác thường, như một con thú dữ chực chờ cắn đứt cổ người ta.

Đám người Diêu Thanh quanh đấy nghe thấy động tĩnh đồng loạt nhìn sang, lặng lẽ đặt tay lên vũ khí bên hông, cảnh giác và phòng bị biến cố sắp sửa phát sinh vào một giây tiếp theo.

Nhưng không có gì xảy ra hết.

Dường như Thẩm Độc đã đoán trước được hắn sẽ tức giận, chỉ rũ mắt nhìn sợi bông vải dính trên ngón tay mình, nhìn nó bị gió cuốn đi mất, trầm giọng nói: “Giống như lúc ngươi nhìn ta, hàng ngàn hàng vạn cái xấu đều hóa thành hàng ngàn hàng vạn cái tốt, thì khi ta nhìn hắn cũng vậy. Trước kia mỗi lần nhung nhớ đều cảm thấy ngọt ngào, còn bây giờ dù gặp hay không gặp đều thấy đớn đau. Ta buông tha cho mình, cũng buông tha cho hắn. Bùi Vô Tịch, ngươi buông tha cho ta, cũng buông tha cho mình đi.”

Mỗi từ mỗi câu như dao nhọn khoét vào tim.

Bùi Vô Tịch cảm giác như bị y chọc nát tim.

Hắn phải lùi từng bước nhìn y mới có thể kiềm chế cảm xúc nóng rát quằn quại trong lồng ngực, bề ngoài giả bộ bình tĩnh đáp lời: “Được.”

Mười năm si mê.

Hắn bỏ qua thù giết cha giết mẹ, dằn vặt trong yêu hận đan xen, giãy dụa khổ sở trong nỗi khát khao mà không chiếm được. Tất cả mọi thứ, cho tới hôm nay chỉ đổi lấy một câu “Buông tha cho ta, cũng buông tha cho mình”….

Nhưng thực ra hắn không hề muốn buông tha.

Chẳng qua vì ngươi muốn nên ta đáp ứng mong muốn của ngươi mà thôi.

Nở nụ cười, Bùi Vô Tịch lặng yên nhìn y một lúc lâu, cuối cùng như ngộ ra y tuyệt tình và nhẫn tâm, hắn xoay người bước đi.

Con ngựa đang đứng bên bờ uống nước.

Hắn bước tới, gương mặt lạnh lùng, vươn người lên ngựa, nhưng vừa giục ngựa đi được một đoạn bỗng chuyển hướng, đạp lên dòng suối đi tới trước mặt Thẩm Độc.

“Rào rào…”

Nước suối bắn tung tóe, làm ẩm quần áo Thẩm Độc, khiến y không khỏi ngẩng mặt nhìn hắn.

Bùi Vô Tịch mặt mày vô cảm gỡ thanh đao đã dùng mười năm bên hông xuống, đưa tới trước mặt y.

Không nói gì, nhưng ý tứ đã rõ ràng.

Ánh mắt Thẩm Độc trượt từ mặt hắn xuống thanh đao, im lặng hồi lâu cuối cùng vươn tay nhận lấy.

Năm đó lúc mới nhận được thanh đao này, y vẫn còn là một thiếu niên đơn thuần và vui vẻ. Bây giờ cầm thanh đao ấy, cõi lòng đã sớm không còn như năm đó, thậm chí chẳng chút vui mừng, chỉ có nỗi thê lương vì sự đời biến hóa thất thường.

Ngay cả người đúc đao cũng rời khỏi nhân gian mất rồi.

Trong lòng Thẩm Độc hỗn loạn, nhưng lúc này bỗng thấp giọng gọi: “Bùi Vô Tịch.”

Bùi Vô Tịch đang nắm dây cương định đi, nhưng vừa nghe y gọi một tiếng khẽ khàng gần như không nghe thấy thì mọi hành động đều khựng lại.

Hắn quay đầu nhìn y chăm chú.

Thẩm Độc đi tới gần, đứng bên tảng đá bật cười, bàn tay túm lấy vạt áo trước ngực hắn, kéo hắn cúi thấp người, sau đó đặt bờ môi hôn lên giữa ấn đường nhăn nhíu nghiêm nghị của hắn.

Không có tình yêu hay dục vọng gì cả.

Hốc mắt Bùi Vô Tịch bỗng chốc đỏ bừng.

Hắn trợn to mắt nhìn y, giống như năm ấy đứng trước mặt y lớn mật chơi xấu không muốn luyện võ, xin y đừng đuổi mình đi.

Tất cả những lời muốn nói dưới ánh nhìn chăm chú của y, không thốt thành lời.

Thẩm Độc buông hắn ra, tra đoản đao hình lưỡi liềm vào vỏ đao của hắn, cười cười vỗ con ngựa, ngửa đầu nhìn hắn nói: “Cầm đao tốt, đừng quay đầu lại, tuyệt đối đừng trở về.”

Rời khỏi đây, rời khỏi ta.

Đi thật xa, đến nơi chân trời góc bể, không bao giờ trở lại nữa.

Con ngựa cao lớn giẫm lên suối nước đi lên đường núi, dần dần khuất xa biến mất giữa núi rừng xanh thẳm, chẳng còn thấy tăm hơi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện