“Chẳng sợ đao kiếm, cái xác không hồn.”
✿◕ ‿ ◕✿✿◕ ‿ ◕✿✿◕ ‿ ◕✿
Trong nháy mắt khi bị ánh kiếm bao phủ, Trì Ẩm, hay nên gọi là Đông Phương Kích thậm chí còn hoảng hốt vì tiếng gọi “Đông Phương sư huynh” bất thình lình, lập tức bóc trần mặt nạ gã ra, vào ngay lúc gã không ngờ tới chọc thủng thân phận của gã.
Từ lúc nào…
Thẩm Độc chẳng chút tâm cơ trở nên khủng bố như vậy? Còn nhớ khi gã giết sạch tất cả đồng bạn, trở thành kẻ sống sót cuối cùng, rồi được Thôi Hồng mang lên núi, từ ấy về sau bái Đạo chủ làm thầy, trở thành đệ tử quan môn duy nhất của ông, cũng vì thế mà quen biết Thẩm Độc ––––
Một vị thiếu gia đơn thuần yếu ớt, hồn nhiên ngây thơ đến mức không giống kẻ lớn lên ở Yêu Ma đạo.
Đúng vậy.
Thiếu gia.
Mặc quần áo, ăn cơm uống nước có người hầu người hạ, mặc dù suốt ngày chứng kiến và biết rất nhiều chuyện ở Yêu Ma đạo, nhưng ngay cả giết một con kiến cũng sợ, đối với Đông Phương Kích lúc ấy đã trải qua muôn vàn điều tàn khốc trên thế gian thậm chí đã làm rất nhiều việc tàn khốc từ lâu mà nói, sự tồn tại của một người như vậy quả thực đúng là sự châm biếm vô tình nhất dành cho gã.
Cho nên ngay từ lần đầu tiên gặp Thẩm Độc, gã đã không thích y rồi, nhưng ngại y là con trai độc nhất của Đạo chủ nên không tỏ vẻ gì, ngược lại còn thân cận với y để mê hoặc người ngoài.
Gã tập võ rất có thiên phú, tốc độ rất nhanh;
Thẩm Độc thì cực kỳ đần độn, hai người Thôi Hồng và Diêu Thanh dạy cái gì y đều học rất chậm.
Lâu dần, so sánh, khắp Yêu Ma đạo đều biết ai mới là người được Đạo chủ chọn.
Thiếu niên trong ấn tượng, không biết từ khi nào bắt đầu trở nên lầm lì, luôn đi một mình, cả ngày chẳng nói chẳng rằng. Nhưng trước mặt gã, Thẩm Độc chưa bao giờ tỏ vẻ ác ý.
Nhưng càng như thế, Đông Phương Kích càng không thích y.
Vì thế có một ngày gã lừa y lên vách đá dựng đứng trên Gian Thiên Nhai, hỏi y có muốn biết bên dưới trông như nào không, rồi tiện tay đẩy y xuống.
Khi đó, trong lòng gã còn nảy sinh chút tiếc nuối: Nếu người như Thẩm Độc không sinh ra ở Yêu Ma đạo, không phải con trai độc nhất của Đạo chủ, không gây trở ngại quá lớn cho gã thì có lẽ một người như thế sống trên đời hẳn sẽ tỏa sáng lắm.
Nhưng chỉ tiếc chút rồi thôi.
Gã đã phải giết bao nhiêu kẻ mới dành được cơ hội lên núi, sớm đã tạo thành tính tình lãnh huyết, sau khi đẩy Thẩm Độc xong sắc mặt còn chả thay đổi, vẫn về tập võ luyện công như cũ.
Ba ngày sau đó chẳng có chuyện gì xảy ra.
Chuyện Thẩm Độc mất tích tất nhiên khơi dậy sóng to gió lớn trong Yêu Ma đạo, Đạo chủ và Đạo chủ phu nhân phái rất nhiều người đi tìm nhưng chưa tìm được.
Khi ấy gã nghĩ, mọi chuyện xong cả rồi.
Nhưng ai mà ngờ, hoàng hôn ngày thứ ba, Thẩm Độc cả người chật vật, giẫm lên ánh chiều tà đỏ như máu, từ bên ngoài trở về, sau đó làm như không có việc gì bảo mọi người rằng y ham chơi quá nên đi lạc đường.
Từ khi nào, Thẩm Độc trở thành ác mộng của gã?
Có lẽ bắt đầu từ lúc đó.
Lúc ấy Đông Phương Kích không tài nào mà hiểu nổi, một Thẩm Độc nội lực ít ỏi, giết con gà còn run rẩy không dám ra tay, rốt cuộc làm thế nào thoát khỏi vực sâu như vậy.
Quả thực như ác quỷ bước ra từ địa ngục.
Sau đó thoạt nhìn Thẩm Độc vẫn như trước, nhưng cảm nhận tinh tế hơn thì có thể thấy sự thay đổi hoàn toàn.
Y không nói với ai chuyện bị gã đẩy xuống, cứ như chuyện ấy chưa từng xảy ra vậy, thấy gã vẫn chào “Đông Phương sư huynh”, trước mặt Đạo chủ và Đạo chủ phu nhân vẫn tỏ vẻ yếu ớt thiện lương…
Thẩm Độc khi đó, khủng bố tới mức nào?
Rõ ràng đã hóa thành ác quỷ nhưng tất cả mọi người không ai biết, trừ gã ra.
Cứ âm thầm ngụy trang, thẳng đến ngày hôm ấy, tất cả cảm xúc âm u nhất bùng nổ trong cuộc giết chóc…
“Keng ––––”
Khi kiếm vọt tới, thoăn thoắt mà mãnh liệt, rõ ràng là Thẩm Độc cầm kiếm xông lên nhưng trong mắt người khác lại như ánh kiếm kéo người lao tới, đẹp đẽ diễm lệ mà hung hiểm vô ngần.
Đông Phương Kích đứng trên cao, mắt thấy Thẩm Độc ra tay, theo lý thuyết phải có đủ thời gian để tránh.
Nhưng kiếm của Thẩm Độc sao lại vọt tới gần nhanh đến thế!
Chỉ vừa thoáng thấy ánh kiếm lóe lên, kiếm đã vọt tới trước mặt rồi!
Thân kiếm Tuyết Lộc xanh thẳm, mang theo nét đẹp trong vắt mà u buồn, mũi kiếm có màu trắng tuyết khiến kẻ khác lạnh thấu xương.
Sau gáy Đông Phương Kích run bắn lên.
Đối mặt với nguy hiểm không kịp tránh né, gã chỉ có thể vung song kích lên chặn!
“Keng!”
Một tiếng giòn vang, lưỡi kích cong như trăng rằm trực tiếp bị Tuyết Lộc kiếm chặt một phát đứt đôi!
Kiếm lư chế tạo thần binh, cho tới bây giờ luôn luôn danh bất hư truyền!
Huống chi là tuyệt tác nhường này?
Đông Phương Kích căm hận trong lòng, nhưng phản ứng không hề chậm chạp, thừa dịp song kích chặn đường Thẩm Độc, không chút do dự xoay người nhảy lên lan can, giẫm năm bước liên tiếp lên cột nhà, tạm tránh công kích của Thẩm Độc!
Mười năm trước Thẩm Độc có Vô Thương đao, mười năm sau Thẩm Độc có Tuyết Lộc kiếm!
“Lão già Lê Viêm đúng là thích ngươi thật đấy, năm đó ngươi chỉ là một thằng ăn hại thôi mà lại đi chế tạo Vô Thương đao cho ngươi, còn với ta thì chả thèm để ý, đúng là mắt chó mù lòa.” Đông Phương Kích mang cái mặt Trì Ẩm, nhưng không thèm che giấu cuồng ngạo chỉ thuộc về riêng gã, ba vành khuyên bạc không thuộc về gã trên tai tăng thêm phần tà ác, thích thú cười nói: “Ngươi đoán xem lúc lão già ấy chết đã nói gì?”
“Là ngươi…”
Ngày đó ở bên ngoài đại điện thiền viện Thiên Cơ, chính mồm “Trì Ẩm” nói cho Thẩm Độc biết tin tức Lê lão tự sát, khi ấy trong lòng y đã hoài nghi không phải Lê lão tự sát, rửa tay chậu vàng chỉ vì muốn an nghỉ tuổi già mà thôi, nếu không muốn sống nữa thì rửa tay chậu vàng làm gì?
Giờ nghe Đông Phương Kích nói thế y đã hiểu.
Vào thời niên thiếu ngắn ngủi mà tối tăm của y, Lê Viêm chính là vị trưởng bối duy nhất thích tính cách y, không cảm thấy y ăn hại.
Nên dù sau này thay đổi, y vẫn không dám lếu láo với Lê Viêm.
Một ông lão như thế, lại bị sư huynh năm đó của y giết chết!
“Đầu tiên là Thôi Hồng, sau đó là cha mẹ ngươi, rồi đến Lê Viêm…”
Đối mặt với công kích của Thẩm Độc đã tới, gã ném song kích vướng tay đi, mò ra sau lưng, rút ra một đôi móc câu bằng bạc lóe sáng, nụ cười không thèm che giấu ác ý.
“Thẩm Độc, ngươi sống nhiều năm như thế cuối cùng còn lại cái gì?”
Không thể nghi ngờ đây là một câu để chọc giận Thẩm Độc, Thẩm Độc nghe xong thì đã hiểu, nhưng phản ứng của y không phải thứ Đông Phương Kích muốn.
Nếu là trước kia thì y đã giết tới đỏ cả mắt rồi.
Nhưng bây giờ chỉ cho gã một cái nhìn lạnh toát, tiếp tục vung Tuyết Lộc kiếm, từng bước ép sát, dùng nội lực hùng hậu bá đạo nhất, sử dụng kiếm pháp tuyệt diệu nhất, từng chút từng chút một ép gã vào con đường chết!
“Keng!”
“Keng!”
“Ầm….”
….
Cả căn nhà trọ biến thành biển lửa, hai phe đánh nhau loạn tùng phèo, chẳng ai rảnh đi để ý đến cuộc chiến kịch liệt giữa hai người trên tầng, giữa tình cảnh ồn ào ầm ĩ hò hét rung trời hoàn toàn không nghe thấy họ nói gì.
Trong cuộc chiến chỉ có ánh lửa rực cháy!
Chiếu rọi đáy mắt Thẩm Độc, cũng chiếu sáng thanh kiếm trên tay Thẩm Độc.
“Ầm!”
Lưỡi kiếm như thác nước uốn lượn, va vào móc câu bạc sắc bén trong tay Đông Phương Kích, rõ ràng chỉ là một kiếm nhẹ nhàng nhưng lại dộng cho hổ khẩu của gã nứt toác, tức thì thấy máu!
Sự tương phản sức mạnh giữa hai người đã hoàn toàn thấy rõ, những năm gần đây Thẩm Độc tu luyện Lục Hợp Thần Quyết được xưng là “Ác mộng của cả võ lâm” không phải hư danh.
Nếu không phải ngày xưa nhân từ…
Mỗi một lần công kích đều chuẩn xác như đã tính sẵn trong lòng, thậm chí đến cả phương hướng chạy trốn của gã cũng rõ rành rành, lần nào lần nấy dự liệu như thần. Chỉ giao thủ hơn một khắc thôi đã làm gã phải xoay xở nhọc nhằn!
Ai ngờ gã tránh nhưng Thẩm Độc không nhường!
“Ầm!”
Chưởng lực mãnh liệt!
Ngay cả mắt còn không chớp, hung bạo đập nát bình phong, trong lúc mảnh vụn văng khắp nơi thế tiến công của bàn tay vẫn chẳng ngừng, xuyên qua mảnh vỡ đầy trời, tàn nhẫn đập lên ngực Đông Phương Kích!
Thực sự là một chưởng quỷ thần khó liệu!
Đáng sợ hơn chính là một chưởng này gã không thể tránh nổi!
“Ầm!”
Lúc trước chưởng lực đập nát bình phong bằng gỗ mạnh bao nhiêu thì giờ phút này chưởng lực dộng vào ngực gã mạnh bấy nhiêu!
Đông Phương Kích lập tức phụt ra một búng máu.
Cả người như bị một thứ khổng lồ khủng bố dộng cho bắn đi như một tờ giấy mỏng, liên tiếp xô đổ hai bức tường!
Thẩm Độc nâng kiếm xông tới, cơ thể gã đập nát bức tường thứ ba rồi mới ngã về phía sau!
Vù vù!
Cơn mưa lạnh lẽo cuốn theo gió hắt vào trong căn phòng đột nhiên bị thủng một lỗ to đùng, ngay lập tức thấm ướt quần áo Thẩm Độc.
Một tia sáng mờ tối lóe lên lẫn vào mưa gió đang tạt vào mặt, vọt về phía y!
Như là thứ ám khí gì đó.
Thẩm Độc gần như không cần nghĩ đã theo bản năng xoay bàn tay cầm Tuyết Lộc kiếm, tốc độ nhanh như cắt chặn đứng tia sáng mờ tối lại.
Nhưng không phải tiếng va chạm như trong dự đoán.
“Choang”, tia sáng chạm vào Tuyết Lộc kiếm của y, trong nháy mắt vang lên tiếng vỡ vụn!
Không phải ám khí mà là một bình ngọc lưu ly nho nhỏ.
Bình vỡ nước bắn tung tóe, một thứ mùi kì lạ lập tức tỏa ra, tuy có mưa lạnh đánh tan, nhưng lại có gió phụ trợ, thoáng chốc xâm nhập vào khứu giác con người!
Khi kịp nhận ra định nín thở thì đã muộn.
Trong nháy mắt khi hít phải thứ mùi này, kỳ kinh bát mạch thậm chí lục phủ ngũ tạng của Thẩm Độc đột nhiên như bị hàng ngàn con kiến gặm nhấm, đau đớn bứt rứt!
Sắc mặt y tức thì trắng bệch, suýt nữa không cầm nổi kiếm!
Còn Đông Phương Kích sau khi đụng đổ tường đã vùng dậy rời khỏi nhà trọ, nhảy xuống đường phố mưa phùn dày đặc.
Cách đó không xa là cột cờ cao cao treo cái đầu người giữa Ngũ Phong Khẩu.
Trên đường không một bóng người.
Bầu trời âm u đổ mưa, máu loãng trộn lẫn vào bùn, chảy dọc trên đường.
Gã đè lên ngực chỗ vừa bị Thẩm Độc dộng cho một phát đau đớn, ngay cả thở cũng phải cố sức, nhưng cách màn mưa mù mịt vẫn có thể thấy rõ sắc mặt thay đổi đột ngột của Thẩm Độc.
Thấy thế gã khoái trá cười phá lên.
Âm thanh hòa với tiếng mưa rơi, có vẻ u ám mà lạnh lẽo: “Mười năm nay uống nước Vong Ưu, sống trong cơn say, chết trong giấc mộng, có thoải mái không?”
Nước Vong Ưu.
Thẩm Độc đã quên mất thứ này từ lâu rồi.
Thứ ấy vốn dùng để tra tấn thẩm vấn tù nhân ở Yêu Ma đạo, thường có thể ép ra lời khai, nhưng y lại dùng trên chính người mình.
Thì ra là đã có kẻ động tay động chân à?
“Thật là một kế hay, phòng ngừa chua đáo, xem như không uổng công suy tính.”
Thẩm Độc cảm nhận nỗi đau như xé rách cơ thể, còn có lực lượng âm tà đột nhiên chạy như điên trong người, lẽ ra phải ngã gục xuống rồi nhưng sự thật là y lại siết chặt thanh kiếm trong tay, sát khí tăng gấp đôi!
Đông Phương Kích cho rằng y là nỏ mạnh hết đà, ánh mắt nhìn chằm chằm y vô cùng trào phúng và thương hại: “Độc dược đặc chế của Tây Vực, không màu không mùi, đã rót vào cơ thể ngươi suốt mười năm nay đấy. Một khi dùng hương Bách Thiệt để thúc đẩy, dù võ học của người có đứng đầu thiên hạ thì cũng chỉ sống được vài ngày thôi. Muốn giết ta à, thông minh đột xuất thì có đấy, nhưng mưu tính lâu dài thì ngươi còn non lắm!”
“Thế à?”
Thẩm Độc nhấc tay lên, nhìn lòng bàn tay vì nhiễm độc mà bỗng nhiên hằn tơ máu tím xanh.
Rõ ràng đang đau như thiên đao vạn quả, nhưng sức mạnh điên cuồng của Lục Hợp Thần Quyết trong cơ thể dường như không thèm đếm xỉa đến tất cả nỗi đau thể xác của y, biến y thành một cái xác không hồn.
Giữa nỗi đau đớn khổ cực, y bỗng bật cười.
Rồi hỏi gã: “Sư huynh, năm đó sau khi bị thương nặng dưới tay ta, phải lẩn trốn khỏi Yêu Ma đạo, ngươi đã bao giờ nghĩ tới nếu Lục Hợp Thần Quyết đại thành thì sẽ thế nào không?”
Đông Phương Kích chợt thấy sởn gai ốc.
Lúc này nhìn Thẩm Độc gã có cảm giác y đang đứng sau đống lửa, mặc dù trên mặt nở nụ cười dịu dàng nhưng lại như ác quỷ nhuốm đầy máu tươi!
Tà lệ càn rỡ, như sắp vồ lấy cắn nuốt kẻ khác!
Không, độc dược đặc chế, hương Bách Thiệt, sao có thể đứng vững sau khi trúng!
“Không, không thể nào…”
Gã cảm giác cảnh tượng trước mắt đã phá vỡ mọi kế hoạch và nhận thức của mình, tâm thầm lâm vào rối loạn.
Thẩm Độc giơ kiếm lên, nhìn thân kiếm xanh thẳm tinh khiết như tuyết, thở dài nói: “Lục Hợp Thần Quyết đại thành, chẳng sợ đao kiếm, cái xác không hồn. Khi nó không cho ngươi chết, ngươi muốn chết cũng khó…”
✿◕ ‿ ◕✿✿◕ ‿ ◕✿✿◕ ‿ ◕✿
Trong nháy mắt khi bị ánh kiếm bao phủ, Trì Ẩm, hay nên gọi là Đông Phương Kích thậm chí còn hoảng hốt vì tiếng gọi “Đông Phương sư huynh” bất thình lình, lập tức bóc trần mặt nạ gã ra, vào ngay lúc gã không ngờ tới chọc thủng thân phận của gã.
Từ lúc nào…
Thẩm Độc chẳng chút tâm cơ trở nên khủng bố như vậy? Còn nhớ khi gã giết sạch tất cả đồng bạn, trở thành kẻ sống sót cuối cùng, rồi được Thôi Hồng mang lên núi, từ ấy về sau bái Đạo chủ làm thầy, trở thành đệ tử quan môn duy nhất của ông, cũng vì thế mà quen biết Thẩm Độc ––––
Một vị thiếu gia đơn thuần yếu ớt, hồn nhiên ngây thơ đến mức không giống kẻ lớn lên ở Yêu Ma đạo.
Đúng vậy.
Thiếu gia.
Mặc quần áo, ăn cơm uống nước có người hầu người hạ, mặc dù suốt ngày chứng kiến và biết rất nhiều chuyện ở Yêu Ma đạo, nhưng ngay cả giết một con kiến cũng sợ, đối với Đông Phương Kích lúc ấy đã trải qua muôn vàn điều tàn khốc trên thế gian thậm chí đã làm rất nhiều việc tàn khốc từ lâu mà nói, sự tồn tại của một người như vậy quả thực đúng là sự châm biếm vô tình nhất dành cho gã.
Cho nên ngay từ lần đầu tiên gặp Thẩm Độc, gã đã không thích y rồi, nhưng ngại y là con trai độc nhất của Đạo chủ nên không tỏ vẻ gì, ngược lại còn thân cận với y để mê hoặc người ngoài.
Gã tập võ rất có thiên phú, tốc độ rất nhanh;
Thẩm Độc thì cực kỳ đần độn, hai người Thôi Hồng và Diêu Thanh dạy cái gì y đều học rất chậm.
Lâu dần, so sánh, khắp Yêu Ma đạo đều biết ai mới là người được Đạo chủ chọn.
Thiếu niên trong ấn tượng, không biết từ khi nào bắt đầu trở nên lầm lì, luôn đi một mình, cả ngày chẳng nói chẳng rằng. Nhưng trước mặt gã, Thẩm Độc chưa bao giờ tỏ vẻ ác ý.
Nhưng càng như thế, Đông Phương Kích càng không thích y.
Vì thế có một ngày gã lừa y lên vách đá dựng đứng trên Gian Thiên Nhai, hỏi y có muốn biết bên dưới trông như nào không, rồi tiện tay đẩy y xuống.
Khi đó, trong lòng gã còn nảy sinh chút tiếc nuối: Nếu người như Thẩm Độc không sinh ra ở Yêu Ma đạo, không phải con trai độc nhất của Đạo chủ, không gây trở ngại quá lớn cho gã thì có lẽ một người như thế sống trên đời hẳn sẽ tỏa sáng lắm.
Nhưng chỉ tiếc chút rồi thôi.
Gã đã phải giết bao nhiêu kẻ mới dành được cơ hội lên núi, sớm đã tạo thành tính tình lãnh huyết, sau khi đẩy Thẩm Độc xong sắc mặt còn chả thay đổi, vẫn về tập võ luyện công như cũ.
Ba ngày sau đó chẳng có chuyện gì xảy ra.
Chuyện Thẩm Độc mất tích tất nhiên khơi dậy sóng to gió lớn trong Yêu Ma đạo, Đạo chủ và Đạo chủ phu nhân phái rất nhiều người đi tìm nhưng chưa tìm được.
Khi ấy gã nghĩ, mọi chuyện xong cả rồi.
Nhưng ai mà ngờ, hoàng hôn ngày thứ ba, Thẩm Độc cả người chật vật, giẫm lên ánh chiều tà đỏ như máu, từ bên ngoài trở về, sau đó làm như không có việc gì bảo mọi người rằng y ham chơi quá nên đi lạc đường.
Từ khi nào, Thẩm Độc trở thành ác mộng của gã?
Có lẽ bắt đầu từ lúc đó.
Lúc ấy Đông Phương Kích không tài nào mà hiểu nổi, một Thẩm Độc nội lực ít ỏi, giết con gà còn run rẩy không dám ra tay, rốt cuộc làm thế nào thoát khỏi vực sâu như vậy.
Quả thực như ác quỷ bước ra từ địa ngục.
Sau đó thoạt nhìn Thẩm Độc vẫn như trước, nhưng cảm nhận tinh tế hơn thì có thể thấy sự thay đổi hoàn toàn.
Y không nói với ai chuyện bị gã đẩy xuống, cứ như chuyện ấy chưa từng xảy ra vậy, thấy gã vẫn chào “Đông Phương sư huynh”, trước mặt Đạo chủ và Đạo chủ phu nhân vẫn tỏ vẻ yếu ớt thiện lương…
Thẩm Độc khi đó, khủng bố tới mức nào?
Rõ ràng đã hóa thành ác quỷ nhưng tất cả mọi người không ai biết, trừ gã ra.
Cứ âm thầm ngụy trang, thẳng đến ngày hôm ấy, tất cả cảm xúc âm u nhất bùng nổ trong cuộc giết chóc…
“Keng ––––”
Khi kiếm vọt tới, thoăn thoắt mà mãnh liệt, rõ ràng là Thẩm Độc cầm kiếm xông lên nhưng trong mắt người khác lại như ánh kiếm kéo người lao tới, đẹp đẽ diễm lệ mà hung hiểm vô ngần.
Đông Phương Kích đứng trên cao, mắt thấy Thẩm Độc ra tay, theo lý thuyết phải có đủ thời gian để tránh.
Nhưng kiếm của Thẩm Độc sao lại vọt tới gần nhanh đến thế!
Chỉ vừa thoáng thấy ánh kiếm lóe lên, kiếm đã vọt tới trước mặt rồi!
Thân kiếm Tuyết Lộc xanh thẳm, mang theo nét đẹp trong vắt mà u buồn, mũi kiếm có màu trắng tuyết khiến kẻ khác lạnh thấu xương.
Sau gáy Đông Phương Kích run bắn lên.
Đối mặt với nguy hiểm không kịp tránh né, gã chỉ có thể vung song kích lên chặn!
“Keng!”
Một tiếng giòn vang, lưỡi kích cong như trăng rằm trực tiếp bị Tuyết Lộc kiếm chặt một phát đứt đôi!
Kiếm lư chế tạo thần binh, cho tới bây giờ luôn luôn danh bất hư truyền!
Huống chi là tuyệt tác nhường này?
Đông Phương Kích căm hận trong lòng, nhưng phản ứng không hề chậm chạp, thừa dịp song kích chặn đường Thẩm Độc, không chút do dự xoay người nhảy lên lan can, giẫm năm bước liên tiếp lên cột nhà, tạm tránh công kích của Thẩm Độc!
Mười năm trước Thẩm Độc có Vô Thương đao, mười năm sau Thẩm Độc có Tuyết Lộc kiếm!
“Lão già Lê Viêm đúng là thích ngươi thật đấy, năm đó ngươi chỉ là một thằng ăn hại thôi mà lại đi chế tạo Vô Thương đao cho ngươi, còn với ta thì chả thèm để ý, đúng là mắt chó mù lòa.” Đông Phương Kích mang cái mặt Trì Ẩm, nhưng không thèm che giấu cuồng ngạo chỉ thuộc về riêng gã, ba vành khuyên bạc không thuộc về gã trên tai tăng thêm phần tà ác, thích thú cười nói: “Ngươi đoán xem lúc lão già ấy chết đã nói gì?”
“Là ngươi…”
Ngày đó ở bên ngoài đại điện thiền viện Thiên Cơ, chính mồm “Trì Ẩm” nói cho Thẩm Độc biết tin tức Lê lão tự sát, khi ấy trong lòng y đã hoài nghi không phải Lê lão tự sát, rửa tay chậu vàng chỉ vì muốn an nghỉ tuổi già mà thôi, nếu không muốn sống nữa thì rửa tay chậu vàng làm gì?
Giờ nghe Đông Phương Kích nói thế y đã hiểu.
Vào thời niên thiếu ngắn ngủi mà tối tăm của y, Lê Viêm chính là vị trưởng bối duy nhất thích tính cách y, không cảm thấy y ăn hại.
Nên dù sau này thay đổi, y vẫn không dám lếu láo với Lê Viêm.
Một ông lão như thế, lại bị sư huynh năm đó của y giết chết!
“Đầu tiên là Thôi Hồng, sau đó là cha mẹ ngươi, rồi đến Lê Viêm…”
Đối mặt với công kích của Thẩm Độc đã tới, gã ném song kích vướng tay đi, mò ra sau lưng, rút ra một đôi móc câu bằng bạc lóe sáng, nụ cười không thèm che giấu ác ý.
“Thẩm Độc, ngươi sống nhiều năm như thế cuối cùng còn lại cái gì?”
Không thể nghi ngờ đây là một câu để chọc giận Thẩm Độc, Thẩm Độc nghe xong thì đã hiểu, nhưng phản ứng của y không phải thứ Đông Phương Kích muốn.
Nếu là trước kia thì y đã giết tới đỏ cả mắt rồi.
Nhưng bây giờ chỉ cho gã một cái nhìn lạnh toát, tiếp tục vung Tuyết Lộc kiếm, từng bước ép sát, dùng nội lực hùng hậu bá đạo nhất, sử dụng kiếm pháp tuyệt diệu nhất, từng chút từng chút một ép gã vào con đường chết!
“Keng!”
“Keng!”
“Ầm….”
….
Cả căn nhà trọ biến thành biển lửa, hai phe đánh nhau loạn tùng phèo, chẳng ai rảnh đi để ý đến cuộc chiến kịch liệt giữa hai người trên tầng, giữa tình cảnh ồn ào ầm ĩ hò hét rung trời hoàn toàn không nghe thấy họ nói gì.
Trong cuộc chiến chỉ có ánh lửa rực cháy!
Chiếu rọi đáy mắt Thẩm Độc, cũng chiếu sáng thanh kiếm trên tay Thẩm Độc.
“Ầm!”
Lưỡi kiếm như thác nước uốn lượn, va vào móc câu bạc sắc bén trong tay Đông Phương Kích, rõ ràng chỉ là một kiếm nhẹ nhàng nhưng lại dộng cho hổ khẩu của gã nứt toác, tức thì thấy máu!
Sự tương phản sức mạnh giữa hai người đã hoàn toàn thấy rõ, những năm gần đây Thẩm Độc tu luyện Lục Hợp Thần Quyết được xưng là “Ác mộng của cả võ lâm” không phải hư danh.
Nếu không phải ngày xưa nhân từ…
Mỗi một lần công kích đều chuẩn xác như đã tính sẵn trong lòng, thậm chí đến cả phương hướng chạy trốn của gã cũng rõ rành rành, lần nào lần nấy dự liệu như thần. Chỉ giao thủ hơn một khắc thôi đã làm gã phải xoay xở nhọc nhằn!
Ai ngờ gã tránh nhưng Thẩm Độc không nhường!
“Ầm!”
Chưởng lực mãnh liệt!
Ngay cả mắt còn không chớp, hung bạo đập nát bình phong, trong lúc mảnh vụn văng khắp nơi thế tiến công của bàn tay vẫn chẳng ngừng, xuyên qua mảnh vỡ đầy trời, tàn nhẫn đập lên ngực Đông Phương Kích!
Thực sự là một chưởng quỷ thần khó liệu!
Đáng sợ hơn chính là một chưởng này gã không thể tránh nổi!
“Ầm!”
Lúc trước chưởng lực đập nát bình phong bằng gỗ mạnh bao nhiêu thì giờ phút này chưởng lực dộng vào ngực gã mạnh bấy nhiêu!
Đông Phương Kích lập tức phụt ra một búng máu.
Cả người như bị một thứ khổng lồ khủng bố dộng cho bắn đi như một tờ giấy mỏng, liên tiếp xô đổ hai bức tường!
Thẩm Độc nâng kiếm xông tới, cơ thể gã đập nát bức tường thứ ba rồi mới ngã về phía sau!
Vù vù!
Cơn mưa lạnh lẽo cuốn theo gió hắt vào trong căn phòng đột nhiên bị thủng một lỗ to đùng, ngay lập tức thấm ướt quần áo Thẩm Độc.
Một tia sáng mờ tối lóe lên lẫn vào mưa gió đang tạt vào mặt, vọt về phía y!
Như là thứ ám khí gì đó.
Thẩm Độc gần như không cần nghĩ đã theo bản năng xoay bàn tay cầm Tuyết Lộc kiếm, tốc độ nhanh như cắt chặn đứng tia sáng mờ tối lại.
Nhưng không phải tiếng va chạm như trong dự đoán.
“Choang”, tia sáng chạm vào Tuyết Lộc kiếm của y, trong nháy mắt vang lên tiếng vỡ vụn!
Không phải ám khí mà là một bình ngọc lưu ly nho nhỏ.
Bình vỡ nước bắn tung tóe, một thứ mùi kì lạ lập tức tỏa ra, tuy có mưa lạnh đánh tan, nhưng lại có gió phụ trợ, thoáng chốc xâm nhập vào khứu giác con người!
Khi kịp nhận ra định nín thở thì đã muộn.
Trong nháy mắt khi hít phải thứ mùi này, kỳ kinh bát mạch thậm chí lục phủ ngũ tạng của Thẩm Độc đột nhiên như bị hàng ngàn con kiến gặm nhấm, đau đớn bứt rứt!
Sắc mặt y tức thì trắng bệch, suýt nữa không cầm nổi kiếm!
Còn Đông Phương Kích sau khi đụng đổ tường đã vùng dậy rời khỏi nhà trọ, nhảy xuống đường phố mưa phùn dày đặc.
Cách đó không xa là cột cờ cao cao treo cái đầu người giữa Ngũ Phong Khẩu.
Trên đường không một bóng người.
Bầu trời âm u đổ mưa, máu loãng trộn lẫn vào bùn, chảy dọc trên đường.
Gã đè lên ngực chỗ vừa bị Thẩm Độc dộng cho một phát đau đớn, ngay cả thở cũng phải cố sức, nhưng cách màn mưa mù mịt vẫn có thể thấy rõ sắc mặt thay đổi đột ngột của Thẩm Độc.
Thấy thế gã khoái trá cười phá lên.
Âm thanh hòa với tiếng mưa rơi, có vẻ u ám mà lạnh lẽo: “Mười năm nay uống nước Vong Ưu, sống trong cơn say, chết trong giấc mộng, có thoải mái không?”
Nước Vong Ưu.
Thẩm Độc đã quên mất thứ này từ lâu rồi.
Thứ ấy vốn dùng để tra tấn thẩm vấn tù nhân ở Yêu Ma đạo, thường có thể ép ra lời khai, nhưng y lại dùng trên chính người mình.
Thì ra là đã có kẻ động tay động chân à?
“Thật là một kế hay, phòng ngừa chua đáo, xem như không uổng công suy tính.”
Thẩm Độc cảm nhận nỗi đau như xé rách cơ thể, còn có lực lượng âm tà đột nhiên chạy như điên trong người, lẽ ra phải ngã gục xuống rồi nhưng sự thật là y lại siết chặt thanh kiếm trong tay, sát khí tăng gấp đôi!
Đông Phương Kích cho rằng y là nỏ mạnh hết đà, ánh mắt nhìn chằm chằm y vô cùng trào phúng và thương hại: “Độc dược đặc chế của Tây Vực, không màu không mùi, đã rót vào cơ thể ngươi suốt mười năm nay đấy. Một khi dùng hương Bách Thiệt để thúc đẩy, dù võ học của người có đứng đầu thiên hạ thì cũng chỉ sống được vài ngày thôi. Muốn giết ta à, thông minh đột xuất thì có đấy, nhưng mưu tính lâu dài thì ngươi còn non lắm!”
“Thế à?”
Thẩm Độc nhấc tay lên, nhìn lòng bàn tay vì nhiễm độc mà bỗng nhiên hằn tơ máu tím xanh.
Rõ ràng đang đau như thiên đao vạn quả, nhưng sức mạnh điên cuồng của Lục Hợp Thần Quyết trong cơ thể dường như không thèm đếm xỉa đến tất cả nỗi đau thể xác của y, biến y thành một cái xác không hồn.
Giữa nỗi đau đớn khổ cực, y bỗng bật cười.
Rồi hỏi gã: “Sư huynh, năm đó sau khi bị thương nặng dưới tay ta, phải lẩn trốn khỏi Yêu Ma đạo, ngươi đã bao giờ nghĩ tới nếu Lục Hợp Thần Quyết đại thành thì sẽ thế nào không?”
Đông Phương Kích chợt thấy sởn gai ốc.
Lúc này nhìn Thẩm Độc gã có cảm giác y đang đứng sau đống lửa, mặc dù trên mặt nở nụ cười dịu dàng nhưng lại như ác quỷ nhuốm đầy máu tươi!
Tà lệ càn rỡ, như sắp vồ lấy cắn nuốt kẻ khác!
Không, độc dược đặc chế, hương Bách Thiệt, sao có thể đứng vững sau khi trúng!
“Không, không thể nào…”
Gã cảm giác cảnh tượng trước mắt đã phá vỡ mọi kế hoạch và nhận thức của mình, tâm thầm lâm vào rối loạn.
Thẩm Độc giơ kiếm lên, nhìn thân kiếm xanh thẳm tinh khiết như tuyết, thở dài nói: “Lục Hợp Thần Quyết đại thành, chẳng sợ đao kiếm, cái xác không hồn. Khi nó không cho ngươi chết, ngươi muốn chết cũng khó…”
Danh sách chương