“Bây giờ ta đã quyết định rồi.”

✿◕ ‿ ◕✿✿◕ ‿ ◕✿✿◕ ‿ ◕✿

Lời vừa thốt ra, người đã nhảy lên!

Lúc này cả nhà trọ hoàn toàn bị ánh lửa bao trùm, hai bên chém giết nhưng xung quanh không có ai tới gần, vô cùng im ắng tĩnh lặng, chẳng một bóng người.

Thẩm Độc cầm kiếm phóng xuống như ma quỷ hạ phàm.

Dáng vẻ thoạt nhìn đâu có chút dấu hiệu nào bị độc dược đặc chế Bách Thiệt quấy nhiễu!

Đông Phương Kích nghe y nói xong đã ý thức được không ổn, tức khắc rút móc câu bằng bạc chặn ngang trước người!

“Keng!”

Trong màn mưa tóe ra ảnh lửa! Là mũi kiếm Tuyết Lộc của Thẩm Độc đâm vào lưỡi câu bạc, lõm hẳn xuống!

“Keng keng keng!”

Thừa thắng xông lên, đánh cho Đông Phương Kích phải lùi về sau ba bước! Mỗi một bước đều để lại dấu chân lõm sâu trên mặt đất lầy lội!

Hoảng sợ ngẩng đầu lên, bỗng chạm phải đôi mắt đỏ quạch của Thẩm Độc!

Nhập ma!

Sát tâm bùng nổ, nhất quyết trừ khử!

Nụ cười bên môi Thẩm Độc thờ ơ bất cần như thế, tà ác hung tàn như thế, dưới sự điên cuồng của Lục Hợp Thần Quyết, tất cả cảm giác đau đớn bị tước khỏi cơ thể, trong lúc thực hiện động tác giết người mà vẫn thong dong tới mức không phù hợp với không khí vào lúc này.

Chỉ sợ là cho một người ngày xưa hiểu y nhất đến đây xem cũng không dám tin rằng Thẩm Độc năm đó sẽ biến thành dáng vẻ bây giờ.

Nếu y của bây giờ là y của quá khứ thì sao Yêu Ma đạo còn gặp tai họa? Đáng tiếc quá khứ không thể thay đổi.

Kiếm là một thứ vũ khí, nhưng cảnh giới của Thẩm Độc hiện giờ đã đạt tới mức ngón tay, bàn tay, nắm đấm hay móng vuốt đều có thể biến thành vũ khí, nên tiến hành công kích không chỉ có kiếm của Thẩm Độc mà còn có bộ phận khác trên cơ thể y.

Chỉ dăm ba chiêu đã đẩy Đông Phương Kích vào đường cùng.

Lưỡi kiếm lạnh lẽo âm tà vung ra từng nhát, bò lên cánh tay và kinh mạch của đối phương, rất nhanh khiến sắc mặt Đông Phương Kích trắng bệch.

Lục Hợp Thần Quyết!

Lục Hợp Thần Quyết!

Lục Hợp Thần Quyết chết tiệt!

Đông Phương Kích không tài nào hiểu nổi, Thẩm Độc thoạt nhìn yếu đuối dễ bắt nạt học được công pháp cỡ này từ đâu, nếu đã học được từ lâu sao còn để cho gã bắt nạt nhiều năm như thế!

Nhưng lúc này không phải thời gian tự hỏi.

Giờ phút này chỉ một chút mất tập trung cũng có thể khiến gã thua cuộc đánh mất mạng sống của mình!

Điều gã có thể làm chỉ có liều mạng chống cự!

Tuy Thẩm Độc học Lục Hợp Thần Quyết nhưng môn công pháp này là thứ cấm kỵ trên Yêu Ma đạo, Đạo chủ Yêu Ma đạo các đời đều luyện công pháp Thiên Ma Tạo Hóa chính tông nhất!

Mà gã, được lão Đạo chủ truyền cho công pháp này!

Đông Phương Kích mặc kệ nguy cơ bị Thẩm Độc chém đứt tay, cắn răng nâng lưỡi câu bạc lên, dùng sức cản công kích của Thẩm Độc, phản lực mạnh mẽ khiến kiếm của đối phương bật ra!

Bây giờ chính là cơ hội của gã!

Thiên Ma Tạo Hóa!

Môn công pháp này cứ như đã dự liệu được người Yêu Ma đạo như họ sẽ có một ngày rơi vào đường cùng, đặc biệt tạo ra phương pháp phản kích trong tuyệt cảnh, nhưng cần phải lấy việc đảo ngược dòng chảy kình lực trong kinh mạch toàn thân làm vật dẫn, lấy việc công lực bị hao tổn làm cái giá phải trả, nên trừ khi không còn cách nào khác thì không thể dùng.

Nhưng lúc này đành phải làm vậy!

Ánh lửa bập bùng, gương mặt Đông Phương Kích đột nhiên dữ tợn, đứng trong màn mưa bỗng gầm lên một tiếng đau đớn!

Mạch máu sôi sục, hằn lên trên cổ!

Trên mặt gã lộ ra vẻ đau đớn khôn cùng, điên cuồng trong mắt bắt đầu rực cháy!

“Keng!”

Kiếm của Thẩm Độc bị bật ra tiếp tục quay ngược đâm về phía gã, nhưng trong nháy mắt khi kiếm sắp chạm tới, mục tiêu đột nhiên biến mất!

Đông Phương Kích thế mà hóa thành một cái bóng đen trốn vào màn đêm!

“Rào rào…”

Mưa giữa đêm khuya dần dần nặng hạt.

Chém giết ở nhà trọ bị cháy đã từ từ ngừng lại, xa xa loáng thoáng có tiếng vó ngực vang lên, dường như có rất nhiều người tới.

Thẩm Độc cầm kiếm đứng trong mưa, quét mắt nhìn màn đêm đen đặc, nhưng ngoại trừ tiếng mưa rơi và tiếng la hét thì không còn âm thanh nào khác.

Nhưng y biết, Đông Phương Kích còn ở đây.

Gã dựa vào công pháp Thiên Ma Tạo Hóa có được năng lực ẩn nấp gần vô hình như một linh hồn, trốn trong bóng tối chờ đợi thời cơ đoạt mạng y!

“Cộc cộc cộc…”

Tiếng vó ngựa ngày càng gần.

Người Yêu Ma đạo dù sao vẫn nhiều hơn, tinh nhuệ hơn, giờ phút này tất nhiên đã diệt sạch đội ngũ Thiên Thủy minh không còn một mống.

Có người trông thấy từ xa có người đang tới gần.

Lập tức hô to: “Người chính đạo đến đây!”

“Mau, nhanh đi về phía trước!”

“Ma đạo yêu nhân còn không mau chịu chết!”

…..

Tiếng gào hét nối tiếp vang lên, trong đó còn có một giọng nói tuy đã có tuổi nhưng vẫn còn nghiêm nghị, nghe hơi quen tai.

Khi giọng nói ấy vang lên, Thẩm Độc lập tức quay ngoắt đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh, dường như đang kinh ngạc, lực chú ý bị phân tán.

Chính là lúc này!

Một tia sáng bạc lóe lên bỗng vọt ra từ sau lưng y, lao nhanh như chớp đánh lén Thẩm Độc!

“Phập!”

Lưỡi câu bạc sắc nhọn nháy mắt cắm vào cơ thể!

Mùi máu tươi tanh ngọt tuôn ra theo tiếng va chạm, nhuộm đỏ ánh bạc trên lưỡi câu, cũng nhuộm đỏ mặt đất dưới chân.

Đông Phương Kích như dòi bọ trong xương cốt(*)xuất hiện sau lưng Thẩm Độc, giây phút đánh lén thành công, trong lòng gã xuất hiện cảm giác mừng như điên không thể tin được.

(*) Khó diệt

Sau đó nhe răng cười bước ra.

Cổ tay gã nhúc nhích đang định rút lưỡi câu cắm trên lưng Thẩm Độc ra, cho y một đòn trí mạng nữa!

Nhưng gã không ngờ, gã dùng sức rút ra mà chẳng tài nào rút được lưỡi câu!

Lưỡi câu cong cong sắc nhọn như móc phải thứ gì đó cứng chắc, như bị lực lượng hùng mạnh nắm chặt!

Trực giác luyện ra qua nhiều năm đứng trên bờ vực sống chết giúp Đông Phương Kích tức thì ý thức điều bất thường.

Nhưng lúc này, Thẩm Độc đang đưa lưng về phía gã lại phun ra một câu đủ để làm tâm thần gã rối loạn: “Ta đoán, chắc chắn Cố Chiêu cũng nói với ngươi giờ Tý hắn sẽ đến nhỉ?”

“Cái gì….”

Theo bản năng Đông Phương Kích thốt ra âm thanh kinh ngạc.

Nhưng không đợi gã tìm hiểu rõ ràng bí mật hãi hùng ẩn giấu sau một từ “cũng” của Thẩm Độc, cảm giác lạnh toát giá rét đã xuyên thủng người gã.

Đông Phương Kích thế mà thấy hơi hoảng hốt.

Gã cúi đầu, chỉ nhìn thấy thân kiếm Tuyết Lộc xanh lam xuyên qua bụng mình, máu nóng đỏ tươi nhuộm thân kiếm thành màu tím sậm yêu dị!

Vì thế mới nhận ra gã trúng kế.

Vào thời khắc quan trọng, tốt xấu gì cũng là một đại nhân vật làm Đạo chủ Yêu Ma đạo suốt mười năm, Thẩm Độc sao có thể phạm phải lỗi khinh địch?

Chỉ là tạo sơ hở lừa gã mà thôi.

Mà công pháp Thiên Ma Tạo Hóa trong người gã không thể duy trì được lâu, khó tránh khỏi phán đoán sai trong lúc tình thế khẩn cấp, dễ dàng rơi vào cái bẫy y cố tình tạo ra.

Vào lúc lưỡi câu cắm vào người Thẩm Độc, điện Diêm Vương đã mở rộng cửa đón gã rồi.

Vì thế trong giây phút gã mất tập trung vì câu nói có liên quan đến Cố Chiêu, Thẩm Độc chẳng tốn chút sức nào, xoay ngược tay đâm thủng bụng gã!

Y thậm chí còn chẳng quay đầu lại nhìn gã cái nào.

Tự tin vô cùng, dựa vào một kiếm quyết định thắng bại!

Y điên thật rồi….

Đúng là không tiếc đánh đổi nửa cái mạng của mình chỉ để giết gã!

“Phụt!”

Khi rút kiếm ra, vô tình vô cảm.

Máu tươi trên bụng phun ra ngoài, Đông Phương Kích lảo đảo vài bước đứng không vững, tầm mắt bắt đầu lờ mờ, cuối cùng ngã quỵ trên mặt đất.

Lưỡi câu của gã vẫn còn cắm sau lưng Thẩm Độc.

Nhưng Thẩm Độc thản nhiên không có cảm giác gì, tay cầm Tuyết Lộc kiếm, hoàn toàn không để tâm đến việc đám người chính đạo đang tới gần, chỉ bước từng bước về phía Đông Phương Kích.

Kí ức bỗng nhiên quay ngược.

Thẩm Độc nở nụ cười: “Đông Phương sư huynh, suy cho cùng ta vẫn phải cảm ơn ngươi.”

Lục Hợp Thần Quyết băng hàn thông qua một kiếm vừa rồi đã hoàn toàn phá hủy tất cả kinh mạch trong cơ thể Đông Phương Kích, khiến gã đau đớn và lạnh toát.

Gã nhìn Thẩm Độc tới gần, nhưng chẳng thể trốn.

Vì mưa mà tầm nhìn lờ mờ, gương mặt Thẩm Độc cũng giống đêm hôm ấy mười năm về trước, giống nhau biết bao!

“Ngươi có biết họ chết như thế nào không?”

“Sau khi bị đâm, họ bị thương rất nặng, nằm vật trên bậc thang. Ngươi cho rằng đêm ấy ta ngừng đuổi giết ngươi vì ngươi đâm họ, mà ăn hại như ta nhất định sẽ ở lại cứu họ đúng không?”

“Không, ta không hề…”

Khi nói chuyện, bước chân của y đã đến trước mặt gã, cứ như vậy từ trên cao nhìn xuống gã, như nhìn vào thù hận trong quá khứ.

Cúi người, ấn gã xuống bùn.

Một kiếm lạnh như băng, cắt vỡ động mạch cổ của Đông Phương Kích, máu tươi nóng hổi trào ra, nhìn gã đau đớn ôm cổ mình run rẩy giãy dụa, vẻ mặt y thờ ơ vô cảm.

Sau đó giọng nói của Thẩm Độc khẽ khàng hơn, trong tiếng sụp đổ rầm rầm của nhà trọ, trong tiếng mưa rơi rả rích, trong tiếng vó ngựa tới gần phía sau lưng, giống như chạng vạng hôm ấy trên Gian Thiên Nhai: “Ta chỉ đứng, nhìn họ như ngươi bây giờ ấy, trợn trừng mắt, giãy dụa trên mặt đất, máu trên người chảy khô…”

Họ chưa từng hiểu.

Hoặc nên nói là chẳng quan tâm.

Nếu ngày đó Đông Phương Kích thật sự trở thành Đạo chủ mới của Yêu Ma đạo thì đợi Thẩm Độc chỉ có một con đường chết. Trong mắt họ, chỉ có Yêu Ma đạo mới quan trọng thôi. Còn những thứ khác dường như có thể bỏ qua hết.

Một khi đã như vậy, sao y không thể vứt bỏ họ?

Lục Hợp Thần Quyết được khởi động đến cực hạn dần dần biến mất, tất cả đau đớn quay về cơ thể, Thẩm Độc mới đột nhiên nhận ra mình vẫn còn sống.

“Ma đầu Thẩm Độc, ngươi dám ra tay với Thiên Thủy minh!”

“Các ngươi mau nhìn đi!”

“Trời ơi, là Trì thiếu minh chủ!”

….

Nhân sĩ chính đạo không biết từ khi nào đã tới gần, vây kín căn nhà trọ đã trở thành một đống đổ nát, đội ngũ tinh nhuệ của Yêu Ma đạo vừa mới đánh nhau với Thiên Thủy Minh xong, giờ lại phải đối đầu với mấy người này đương nhiên không thể địch được, dần dần bại trận.

Thẩm Độc nghe thấy âm thanh, xoay người nhìn thấy đám người khí thế hùng hổ dồn dập chạy tới, người dẫn đầu không phải ai khác đúng là người mới gặp không lâu ở thiền viện Thiên Cơ – Trang chủ Tà Phong sơn trang Lục Phàm.

Cơ thể y lung lay nhưng không chịu ngã gục.

Lục Phàm nhìn thấy “Trì Ẩm” đã tắt thở sau lưng y, sắc mặt âm u khó coi tới cực điểm: “Yêu nhân lớn mật, Trì thiếu minh chủ không thù không oán với ngươi, thế mà ngươi lại ra tay độc ác đến thế! Hôm nay mà tha cho ngươi thì công lý của võ lâm thiên hạ ta ở đâu? Tiến lên!”

Chả thèm cho ai thời gian giải thích nửa lời, cũng tỏ vẻ chả muốn nghe ai giải thích. Hành vi ấy của Lục Phàm, Thẩm Độc chẳng chút bất ngờ.

Thậm chí y còn biết rõ vì sao Lục Phàm đến đây.

Nhưng y không ngờ, tới đây đúng lúc đến vậy, khéo đến vậy, quả thực căn chuẩn bất thường.

Ngược lại người phải tới thì giờ vẫn chẳng thấy mặt mũi đâu.

Một đám người mới tới xúm lại, có vẻ biết sự lợi hại của Thẩm Độc rồi nên không dám đến gần y quá nhưng vẫn ngăn cản người Yêu Ma đạo định tới cứu y.

Đám người Diêu Thanh ra sức chém giết nhưng không phá nổi vòng vây.

Cung tên ám khí, phi câu dây thừng, mặc sức vọt ra từ trong đám người, mặc sức tập kích Thẩm Độc.

Có cái đến từ bên trái, có cái đến từ bên phải, có cái đến từ trước mặt….

Thậm chí không biết từ khi nào phía sau cũng có đầy người vây quanh.

Lục Hợp Thần Quyết mạnh mẽ đến đâu thì Thẩm Độc cũng chỉ có một mình, hai đấm khó địch bốn tay, dưới tình cảnh y một thân một mình mang theo vết thương, sao có thể sừng sững không ngã trước sự vây công của nhiều người đến vậy?

Vù vù….

Gió giật mưa gầm!

Bước chân đám người lộn xộn giẫm lên mặt đất lầy lội, tận lực quấy nhiễu giác quan của Thẩm Độc, kiếm có thể chặn ám khí bắn tới nhưng không thể phòng bị cuộc tấn công bất ngờ dưới chân!

“Keng” tiếng kim loại va chạm vào nhau vang lên nặng nề, không biết một sợi xích sắt từ đâu bắn tới kết hợp với hơn mười loại ám khí đồng loạt tấn công Thẩm Độc, ghìm y xuống đất!

“Phịch!”

Cơ thể đầy rẫy thương tích ngã vào bùn đất, muốn dùng kiếm chống người dậy, nhưng một sợi xích sắt tiếp theo bắn vọt tới nhanh như cắt, ghìm chặt y nửa quỳ không sao nhổm dậy được nữa!

Đáy mắt Lục Phàm toát lên niềm vui sướng.

Những người tới đây vào lúc này toàn tay lão luyện biết nắm chắc thời cơ, tất nhiên cơ hội như thế không thể chần chừ, có ám khí gì thì bắn ra hết!

Ánh sáng sắc bén nối đuôi chớp lóe, cuộc vây bắt tàn khốc đã có kết quả cuối cùng.

Giây phút ấy, thậm chí Lục Phàm còn tưởng tượng ra cảnh Đạo chủ Yêu Ma đạo Thẩm Độc xưa nay luôn kiêu ngạo ngang tàng khiến người ta căm ghét phải quỳ gối dưới chân mình cầu xin tha thứ, vì mạng sống không thể không ngoan ngoãn dâng 3 quyển Phật Tàng cho mình bằng dáng vẻ hèn mọn đáng thương.

Nhưng ngay sau đó, nụ cười cứng đờ trên mặt!

Mắt thấy ám khí đã tẩm độc sắp găm vào cơ thể chẳng còn chút sức lực phản kháng của Thẩm Độc, một bóng người tuyết trắng đột nhiên từ trên trời giáng xuống!

Tay áo rộng thùng thình cuốn mưa cuộn gió!

Hơn mười loại ám khí sắc bén va thẳng vào tay áo, rồi nhẹ nhàng run rẩy rơi xuống đất, biến thành một đống sắt vụn méo mó!

“A di đà phật!”

Một tiếng niệm phật từ bi, đi kèm với bàn tay hòa thượng dựng thẳng trước ngực hành lễ, bóng người mặc tăng bào trắng tuyết giữa nơi hoang vu giá lạnh mang đến cảm giác nghiêm nghị không thể xâm phạm, hắn cầm ô trong tay, mưa gió rả rích dường như không thể làm ướt nổi một góc áo của hắn.

Tuệ nhãn rũ xuống, bình thản dịu dàng.

Tất cả mọi người ngây đơ: thứ nhất vì hòa thượng đột nhiên xuất hiện, thứ hai vì hắn vừa bày ra tu vi quỷ thần khó lường, thứ ba vì thân phận cao quý của hắn vốn không nên nhúng tay vào việc này!

Thiền viện Thiên Cơ, Tuệ tăng Thiện Tai.

Sao hắn lại xuất hiện ở đây?!

Lục Phàm tức thì biến sắc, nhìn hòa thượng vẻ mặt bình thản, trong lòng sinh ra hoảng sợ, nhưng giây sau hóa thành tức giận vô hạn, không nhịn được thét chói tai: “Tranh chấp giữa hai phe chính tà bọn ta, Thiện Tai pháp sư (*) đột nhiên nhúng tay vào rốt cuộc có ý gì?!”

(*) Từ điển Phật học Hán – Việt 2, trang 971 viết: Pháp sư (Dharma-bhanaka) (thuật ngữ): Người tu hành tinh thông Phật pháp xứng đáng làm thầy cho người khác. Lại có nghĩa là nhà sư chuyên giảng giáo pháp.

“Trong phạm vi trăm dặm quanh thiền viện Thiên Cơ, không thể rút binh khí, không thể gây chiến tranh.”

Ánh mắt trong vắt của Thiện Tai dừng trên mặt Lục Phàm, nhìn thoáng qua nhưng không đặt cơn tức giận của ông ta vào mắt.

“Nơi này nằm trong phạm vi trăm dặm, tất nhiên bần tăng phải nhúng tay rồi.”

Phạm vi trăm dặm không được rút binh khí?

Trước giờ trên giang hồ chỉ đồn thiền viện Thiên Cơ có bia Đình chiến, thấy bia Đình chiến ắt phải đình chiến, nhưng chỉ trong không gian trước sơn môn Bất Không sơn mà thôi!

Cho tới bây giờ Lục Phàm chưa từng nghe thấy quy củ chó má nào như vậy!

Ông ta đột nhiên sầm mặt nhìn chằm chặp Thiện Tai, cười lạnh một tiếng, mang theo cơn tức vô tận chất vấn: “Thật sự là quy tắc quá mức ngang ngược! Nhưng thứ lỗi cho Lục mỗ kiến thức nông cạn, trước ngày hôm nay đúng là chưa từng nghe thấy bao giờ! Không biết quy củ này của quý viện đặt ra khi nào, người nào đặt ra?”

Lục này Thiện Tai chỉ nghĩ về câu hỏi trước sơn môn.

“Nếu bây giờ ngươi đi, xốc nổi động phàm tâm, dứt khỏi Không môn (*), bao nhiêu tu hành trước đây sẽ thành công cốc. Thiện Tai, ngươi đã nghĩ kĩ chưa?”

(*) Không môn: Cánh cửa Phật

Nhưng đâu có gì cần phải nghĩ?

Tại đây trước mắt bao người, hòa thượng quay người cầm ô giấy dầu màu xanh nhẹ nhàng đứng bên cạnh tà ma cả người nhuốm bùn chật vật, che chở cho y tất cả gió mưa.

Khi ánh mắt chạm nhau, dịu dàng cong môi.

Nhưng không nói lời dư thừa chỉ quay người lại, thay y đối mặt với vô số đao kiếm phía trước, bấm nhẹ phật châu, cười đáp: “Bây giờ ta đã quyết định rồi.”
Chúi: Khi ánh mắt chạm nhau ~ Come to me, come to me ~ Baby come to me ~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện