Ngày đầu tiên tại nhà mới cũng trôi qua suôn sẽ. Trước khi ánh mặt trời hoàn toàn chìm khuất sau những đám mây, Hiểu My đã tạo xong một cái giá treo trên bếp lửa. Tuy hơi sơ sài vì chỉ gồm đá và cây gác qua gác lại, nhưng cũng tạm ổn vì yêu cầu của cô cũng chẳng quá cao. (Biết mình biết người thôi). Bên cạnh đó, cô còn nhặt mấy ống trúc nhỏ làm bình chứa nước. Cô cắm vào đó một ít loại lá giống như lá bạc hà ở hiện đại để trang trí thêm trong sơn động.
- Phải chi ôm được 1 tảng đá to về làm bàn thì hay biết mấy. À, hái thêm ít hoa về trang trí thì mới gọi là tao nhã. Hiểu My thủ thỉ với đồng bạn của mình.
Bữa tối phong phú được bày ra làm tiểu mao cầu cũng chủ động rời khỏi người cô, ôm lấy một khúc măng nướng ngồi gặm. Hiểu My còn đùa nó, đâu phải gấu trúc mà cứ dính lấy họ tre như thế. Nó chả thèm quan tâm. Thích ăn gì là quyền của nó. Một tì nữ thì không có quyền phát biểu ý kiến Nó luôn cho là vậy.
Sau khi ăn tối, Hiểu My quyết định mang tiểu mao cầu ra thác nước tiêu thực. Ngồi trên rên tảng đá to, vừa dùng đôi chân trần nghịch nước, Hiểu My vừa ngước nhìn bầu trời đêm bao la, vô tận. Cô nói khá nhiều. Bởi những nỗi lo sinh tồn nơi dị thế đã được giải quyết, tâm trạng của cô cũng khá hơn. Cô bắt đầu chia sẽ về những trăn trở của mình.
Sơn cốc là nơi cô xuất hiện đầu tiên tại dị thế. Ba ngày nay, tuy luôn tìm mọi cách để sinh tồn khá hơn, nhưng chưa bao giờ cô từ bỏ suy nghĩ phải khám phá thế giới này. Đã cất công xuyên đến đây một chuyến, dù không tài giỏi và vạn năng như các đồng nghiệp khác, nhưng cô cũng muốn làm được chút gì đó, một chút gì đó mang dấu ấn của chính mình. Nhưng trước khi rời đi, cô phải khám phá toàn bộ mọi thứ ở Sơn cốc, có lẽ, một ngày nào đó, nếu bên ngoài mưa gió quá nhiều, cô sẽ trở về đây tránh bão. Mỗi người đều nên có một chốn để trở về mà.
Tiểu mao cầu nằm im trên ngực cô. Cô nói cả buổi mà nó chẳng buồn nhúc nhích. Thần thú này đúng là lười thật, hình như ngoài việc ăn và ngủ ra, nó chả muốn làm gì. (Tiểu mao cầu: Có tì nữ thì cần chi ta tự làm). Tuy vậy, sự xuất hiện của nó cũng làm cô bớt cảm giác cô đơn. Không có bạn bè thì đã sao. Không có siêu cấp mỹ nam thì đã sao. Đôi khi, lòng người thật vô cùng đáng sợ.
Kiếp trước, cô cũng có vài mối tình vắt vai, chỉ là tình cảm đến nhanh mà đi cũng nhanh. Lần nào cô cũng bị đá. Đàn ông là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới mà. (Éc éc) Đi cùng một cô gái khiêm tốn như cô làm họ có cảm giác mất mặt hay sao ấy. Chả mấy hôm đã nói với cô: Em rất tốt nhưng anh rất tiếc”… rồi cặp kè với một cô chân dài khác. Lần đầu tiên, cô khóc như cha chết mẹ chết. Lần thứ hai khóc ít hơn, lần thứ 3 chỉ lặng lẽ nhỏ vài giọt lệ. Rồi sau đó thì.. bình thường. Quen rồi.
Bây giờ thì không cần lo trái tim mong manh của cô sẽ tiếp tục tan vỡ. Ha hả. Cô sẽ bồi dưỡng bản thân mình thật tốt. Nhìn chung, thân thể này cũng còn khá nhỏ, vì vậy, khả năng phát triển là vô hạn. Nhưng mà muốn cơ thể phát dục tốt thì không thể ăn chay mãi được. Cô rất cần Protein động vật a.
-Tiểu mao cầu, em chắc ở đây lâu hơn chị phải không? Em biết nơi nào có cá không? Cá là con vật có vảy, bơi dưới nước đó. Nếu tìm được cá, chị sẽ nướng cho em ăn. Ngon hơn măng nướng rất nhiều.
Im lặng.
- Tiểu mao cầu, em thấy gà rừng chưa? Con vật nhiều lông, biết đẻ trứng đó. Trứng gà rất bổ nha, nhiều canxi. Nếu mình ăn thường xuyên sẽ mau lớn lắm….
………………………………………………………………………
Sáng hôm sau, Hiểu My thức dậy khá trễ. Sờ lên ngực, lại không thấy tiểu mao cầu. Cô mở cặp mắt lèm nhèm ra nhìn một vòng xung quanh. – Chắc mình vẫn đang mơ. Cô nhắm mắt lại, nằm xuống.
Sau đó lại bật dậy.
- Không phải mơ. Thượng đế ơi, lão thiên ơi….. Chuyện gì đã xảy ra thế này?
Hiểu My vô cùng kinh ngạc, cách bếp lửa không xa, một bộ bàn ghế đá dựa sát vào thạch động. Một cái bàn và hai cái ghế đôn a… Trên mặt bàn còn có một bình hoa nữa kìa. Thật ra là một nhành hoa giống linh lan trắng được cắm ngay ngắn vào ống trúc. Đây chả phải là điều mong muốn của cô hay sao? Khi Hiểu My vẫn đang ngây dại thì bóng dáng màu trắng đã xuất hiện tại cửa động. Tiểu bạch cầu vô cùng ưu nhã, chầm chậm tiến về phía cô. Nó chạm vào chân cô mấy cái rồi xoay người lại như ra hiệu cho cô đi theo nó.
Hiểu My có cảm giác như một kẻ mộng du, cô đi theo tiểu mao cầu ra phía cửa động. Mém tí kinh hỉ đến lật nhào. Trước cửa động có hai con cá lớn. Loại cá giống cá chép nhưng ở mém có 2 râu rất dài, vảy to như miệng bát, vừa cứng vừa sắc như dao cạo. Kích thước mỗi con khoảng trên dưới một mét. Thần kỳ quá rồi.
Bên cạnh mấy con cá còn có hai con gà nữa. To như con ngan. Mỗi con đều khoác trên mình bộ lông rực rỡ đủ màu, còn hơn cả lông khổng tước. Ặc, có cần khoa trương vậy không?
Hiểu My vui sướng trao cho Tiểu mao cầu một cái ôm vô cùng thân thiết. Cô hôn bẹp vào mặt nó mấy cái rõ to.
- Tiểu mao cầu, em thật là lợi hại, Chị không ngờ chị lại may mắn gặp được một thần thú vạn năng như em. Oa, nếu em mà là con người, chị nhất định lấy thân báo đáp.
Tiểu mao cầu khó chịu, giãy khỏi tay cô rồi nhảy chồm xuống đất. Giỡn chơi hoài. Ai thèm cô lấy thân báo đáp. Chẳng qua nó thấy cô có vẻ đáng thương nến mới làm chút chuyện cho cô vậy thôi. Cả cái sơn cốc này là của nó. Khi chưa được nó cho phép thì đố sinh vật sống nào dám xuất hiện. Hơn nữa, dù sao cô cũnh hứa sẽ làm cho nó ăn. Cũng chả lỗ lã gì.
Hiểu My cố gắng ôm một con cá đi về phía bờ suối để đánh vẩy. Thế nhưng, khi mới chạm vào thì tay đã bị đứt một đường khá sâu. Cô hít hà ôm chặt lấy bàn tay. Mắt ngân ngấn nước.
Thấy vậy, tiểu mao cầu cuối xuống, ngậm lấy đuôi cá, nhẹ nhàng kéo một mạch về phía con suối. Bộ dáng nhỏ xíu so với con cá khổng lồ, quả thật buồn cười. Nếu không để ý kỹ, y như là con cá này có thể tự mình di chuyển trên cạn vậy.
Chả mất bao nhiêu công sức, thời gian. Bốn con vật đã chết đến không thể chết hơn, được di chuyển đến vị trí mà Hiểu My chỉ định. Cô mang theo lửa, làm một bếp dã chiến kế bên. Dùng phần đất bùn sát bờ suối, bọc lấy toàn bộ con gà rồi ném vào lửa. Gà ăn mày. Món này rất ngon, bất kì đồng chí xuyên không nào cũng từng làm ít nhất 1 lần.
Thật ra, theo cô, nguyên nhân chính làm nó nổi tiếng là do bản chất lười biếng tiềm ẩn của mỗi cá nhân. Hơi tiếc cho bộ lông của nó, nhưng với điều kiện hiện tại, giữ lại chưa chắc hữu dụng.
Tiếp theo, cô nhìn về phía tiểu mao cầu, bảo nó cạo vẫy cá. Kể từ lúc chắc chắn là người bạn nhỏ này luôn nghe hiểu và khá là chú tâm ghi nhớ những gì cô nói, cô đã đối xử với nó như một con người thật sự.
Tiểu mao cầu vươn bộ móng vuốt nhỏ tí của mình ngang dọc vài đường trên thân con cá, toàn bộ vảy cá bong ra, lộ ra phần da hồng hào như màu hoa anh đào mới nở. Hiểu My nhìn cảnh ấy chỉ có thể lắc đầu sợ hãi. Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong được. Đâu ai ngờ một con vật khả ái, tưởng chường hoàn toàn vô hại vậy mà lại có sức chiến đấu vô cùng ghê ghớm. chỉ cần tưởng tượng đến một lúc nào đó, nếu trước mắt cô xuất hiện kẻ thù, chả cần cô phải động tay động chân, quăng tiểu mao cầu vào mặt hắn là được. Hắc hắc…
Hiểu My nhìn tiểu mao cầu bằng ánh mắt nóng bỏng, đầy ngưỡng mộ. Đến lúc này, nếu cô vẫn không rõ bàn tay thần bí đã giúp cô chặt trúc là ai thì đầu cô đúng là bị úng nước rồi.
- Phải chi ôm được 1 tảng đá to về làm bàn thì hay biết mấy. À, hái thêm ít hoa về trang trí thì mới gọi là tao nhã. Hiểu My thủ thỉ với đồng bạn của mình.
Bữa tối phong phú được bày ra làm tiểu mao cầu cũng chủ động rời khỏi người cô, ôm lấy một khúc măng nướng ngồi gặm. Hiểu My còn đùa nó, đâu phải gấu trúc mà cứ dính lấy họ tre như thế. Nó chả thèm quan tâm. Thích ăn gì là quyền của nó. Một tì nữ thì không có quyền phát biểu ý kiến Nó luôn cho là vậy.
Sau khi ăn tối, Hiểu My quyết định mang tiểu mao cầu ra thác nước tiêu thực. Ngồi trên rên tảng đá to, vừa dùng đôi chân trần nghịch nước, Hiểu My vừa ngước nhìn bầu trời đêm bao la, vô tận. Cô nói khá nhiều. Bởi những nỗi lo sinh tồn nơi dị thế đã được giải quyết, tâm trạng của cô cũng khá hơn. Cô bắt đầu chia sẽ về những trăn trở của mình.
Sơn cốc là nơi cô xuất hiện đầu tiên tại dị thế. Ba ngày nay, tuy luôn tìm mọi cách để sinh tồn khá hơn, nhưng chưa bao giờ cô từ bỏ suy nghĩ phải khám phá thế giới này. Đã cất công xuyên đến đây một chuyến, dù không tài giỏi và vạn năng như các đồng nghiệp khác, nhưng cô cũng muốn làm được chút gì đó, một chút gì đó mang dấu ấn của chính mình. Nhưng trước khi rời đi, cô phải khám phá toàn bộ mọi thứ ở Sơn cốc, có lẽ, một ngày nào đó, nếu bên ngoài mưa gió quá nhiều, cô sẽ trở về đây tránh bão. Mỗi người đều nên có một chốn để trở về mà.
Tiểu mao cầu nằm im trên ngực cô. Cô nói cả buổi mà nó chẳng buồn nhúc nhích. Thần thú này đúng là lười thật, hình như ngoài việc ăn và ngủ ra, nó chả muốn làm gì. (Tiểu mao cầu: Có tì nữ thì cần chi ta tự làm). Tuy vậy, sự xuất hiện của nó cũng làm cô bớt cảm giác cô đơn. Không có bạn bè thì đã sao. Không có siêu cấp mỹ nam thì đã sao. Đôi khi, lòng người thật vô cùng đáng sợ.
Kiếp trước, cô cũng có vài mối tình vắt vai, chỉ là tình cảm đến nhanh mà đi cũng nhanh. Lần nào cô cũng bị đá. Đàn ông là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới mà. (Éc éc) Đi cùng một cô gái khiêm tốn như cô làm họ có cảm giác mất mặt hay sao ấy. Chả mấy hôm đã nói với cô: Em rất tốt nhưng anh rất tiếc”… rồi cặp kè với một cô chân dài khác. Lần đầu tiên, cô khóc như cha chết mẹ chết. Lần thứ hai khóc ít hơn, lần thứ 3 chỉ lặng lẽ nhỏ vài giọt lệ. Rồi sau đó thì.. bình thường. Quen rồi.
Bây giờ thì không cần lo trái tim mong manh của cô sẽ tiếp tục tan vỡ. Ha hả. Cô sẽ bồi dưỡng bản thân mình thật tốt. Nhìn chung, thân thể này cũng còn khá nhỏ, vì vậy, khả năng phát triển là vô hạn. Nhưng mà muốn cơ thể phát dục tốt thì không thể ăn chay mãi được. Cô rất cần Protein động vật a.
-Tiểu mao cầu, em chắc ở đây lâu hơn chị phải không? Em biết nơi nào có cá không? Cá là con vật có vảy, bơi dưới nước đó. Nếu tìm được cá, chị sẽ nướng cho em ăn. Ngon hơn măng nướng rất nhiều.
Im lặng.
- Tiểu mao cầu, em thấy gà rừng chưa? Con vật nhiều lông, biết đẻ trứng đó. Trứng gà rất bổ nha, nhiều canxi. Nếu mình ăn thường xuyên sẽ mau lớn lắm….
………………………………………………………………………
Sáng hôm sau, Hiểu My thức dậy khá trễ. Sờ lên ngực, lại không thấy tiểu mao cầu. Cô mở cặp mắt lèm nhèm ra nhìn một vòng xung quanh. – Chắc mình vẫn đang mơ. Cô nhắm mắt lại, nằm xuống.
Sau đó lại bật dậy.
- Không phải mơ. Thượng đế ơi, lão thiên ơi….. Chuyện gì đã xảy ra thế này?
Hiểu My vô cùng kinh ngạc, cách bếp lửa không xa, một bộ bàn ghế đá dựa sát vào thạch động. Một cái bàn và hai cái ghế đôn a… Trên mặt bàn còn có một bình hoa nữa kìa. Thật ra là một nhành hoa giống linh lan trắng được cắm ngay ngắn vào ống trúc. Đây chả phải là điều mong muốn của cô hay sao? Khi Hiểu My vẫn đang ngây dại thì bóng dáng màu trắng đã xuất hiện tại cửa động. Tiểu bạch cầu vô cùng ưu nhã, chầm chậm tiến về phía cô. Nó chạm vào chân cô mấy cái rồi xoay người lại như ra hiệu cho cô đi theo nó.
Hiểu My có cảm giác như một kẻ mộng du, cô đi theo tiểu mao cầu ra phía cửa động. Mém tí kinh hỉ đến lật nhào. Trước cửa động có hai con cá lớn. Loại cá giống cá chép nhưng ở mém có 2 râu rất dài, vảy to như miệng bát, vừa cứng vừa sắc như dao cạo. Kích thước mỗi con khoảng trên dưới một mét. Thần kỳ quá rồi.
Bên cạnh mấy con cá còn có hai con gà nữa. To như con ngan. Mỗi con đều khoác trên mình bộ lông rực rỡ đủ màu, còn hơn cả lông khổng tước. Ặc, có cần khoa trương vậy không?
Hiểu My vui sướng trao cho Tiểu mao cầu một cái ôm vô cùng thân thiết. Cô hôn bẹp vào mặt nó mấy cái rõ to.
- Tiểu mao cầu, em thật là lợi hại, Chị không ngờ chị lại may mắn gặp được một thần thú vạn năng như em. Oa, nếu em mà là con người, chị nhất định lấy thân báo đáp.
Tiểu mao cầu khó chịu, giãy khỏi tay cô rồi nhảy chồm xuống đất. Giỡn chơi hoài. Ai thèm cô lấy thân báo đáp. Chẳng qua nó thấy cô có vẻ đáng thương nến mới làm chút chuyện cho cô vậy thôi. Cả cái sơn cốc này là của nó. Khi chưa được nó cho phép thì đố sinh vật sống nào dám xuất hiện. Hơn nữa, dù sao cô cũnh hứa sẽ làm cho nó ăn. Cũng chả lỗ lã gì.
Hiểu My cố gắng ôm một con cá đi về phía bờ suối để đánh vẩy. Thế nhưng, khi mới chạm vào thì tay đã bị đứt một đường khá sâu. Cô hít hà ôm chặt lấy bàn tay. Mắt ngân ngấn nước.
Thấy vậy, tiểu mao cầu cuối xuống, ngậm lấy đuôi cá, nhẹ nhàng kéo một mạch về phía con suối. Bộ dáng nhỏ xíu so với con cá khổng lồ, quả thật buồn cười. Nếu không để ý kỹ, y như là con cá này có thể tự mình di chuyển trên cạn vậy.
Chả mất bao nhiêu công sức, thời gian. Bốn con vật đã chết đến không thể chết hơn, được di chuyển đến vị trí mà Hiểu My chỉ định. Cô mang theo lửa, làm một bếp dã chiến kế bên. Dùng phần đất bùn sát bờ suối, bọc lấy toàn bộ con gà rồi ném vào lửa. Gà ăn mày. Món này rất ngon, bất kì đồng chí xuyên không nào cũng từng làm ít nhất 1 lần.
Thật ra, theo cô, nguyên nhân chính làm nó nổi tiếng là do bản chất lười biếng tiềm ẩn của mỗi cá nhân. Hơi tiếc cho bộ lông của nó, nhưng với điều kiện hiện tại, giữ lại chưa chắc hữu dụng.
Tiếp theo, cô nhìn về phía tiểu mao cầu, bảo nó cạo vẫy cá. Kể từ lúc chắc chắn là người bạn nhỏ này luôn nghe hiểu và khá là chú tâm ghi nhớ những gì cô nói, cô đã đối xử với nó như một con người thật sự.
Tiểu mao cầu vươn bộ móng vuốt nhỏ tí của mình ngang dọc vài đường trên thân con cá, toàn bộ vảy cá bong ra, lộ ra phần da hồng hào như màu hoa anh đào mới nở. Hiểu My nhìn cảnh ấy chỉ có thể lắc đầu sợ hãi. Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong được. Đâu ai ngờ một con vật khả ái, tưởng chường hoàn toàn vô hại vậy mà lại có sức chiến đấu vô cùng ghê ghớm. chỉ cần tưởng tượng đến một lúc nào đó, nếu trước mắt cô xuất hiện kẻ thù, chả cần cô phải động tay động chân, quăng tiểu mao cầu vào mặt hắn là được. Hắc hắc…
Hiểu My nhìn tiểu mao cầu bằng ánh mắt nóng bỏng, đầy ngưỡng mộ. Đến lúc này, nếu cô vẫn không rõ bàn tay thần bí đã giúp cô chặt trúc là ai thì đầu cô đúng là bị úng nước rồi.
Danh sách chương