Kể từ lúc tiểu mao cầu ăn món cá nướng bạc hà và gà ăn mày của Hiểu My, nó trở nên nghiện. (Chị Hiểu My nhét lá bạc hà vào bụng cá rồi nướng đó). Mỗi sáng sớm, tranh thủ lúc Hiểu My còn đang say giấc, nó đều lén lút ra ngoài. Lúc trở về, nó luôn mang cho Hiểu My một vài thứ đồ rất thú vị. Ngoài gà rừng và cá, còn có chút trái cây lạ, rất ngon.
Có hôm, tiểu mao cầu mang về cho cô nàng thứ giống như quả ngô. Ha ha, loại lương thực này có thể nướng, cũng có thể nấu, thậm chí nghiền thành bột bánh. Dưới sự ỉ oi của mỗ nữ nào đấy, nó buộc phải dẫn nàng ta đến nơi nó phát hiện loại quả này. Nơi đó cách 2 dặm về phía tây, tính từ vị trí mà Hiểu My hạ trại đầu tiên lúc mới xuyên không.
Nhìn cô nàng hăng hái lao vào tàn phá đám quả râu dài một cách đầy háo hức, Tiểu mao cầu cảm thấy sống chung với cô là một việc không tệ. Cô nàng này, ngoại trừ yếu ớt và hơi ngu ngốc một tí, còn lại cũng là một kẻ lắm chiêu, nhiều trò khá dễ thương.
A, Sao nó lại thấy Hiểu My dễ thương chứ nhỉ? Đúng là nó bị cô ảnh hưởng quá nhiều rồi. Xem ra, nó phải tăng cường tu luyện mới không bị tì nữ của mình đồng hoá. Haiz, trên đầu chữ sắc đúng là có một cây đao. Tiểu mao cầu không ngừng trong lòng mặc niệm.
Sau khi phát hiện rừng ngô, Hiểu My như cắn phải thuốc kích thích. Suốt ngày đều diễn ra cảnh một nữ nhân không ngừng cuối đầu lãi nhãi với quả cầu trắng trước ngực của mình. Hành động này xã hội hiện đại gọi là tự kỉ nặng à nha.
Cuối cùng, vì để tình trạng trên không tiếp tục tái diễn, tiểu mao cầu đành chiều lòng cô, nó dẫn cô đi lục tung từng ngóc ngách của khu vực phía tây.
Hiểu My thu hoạch vô cùng khá. Có khoai lang, có tiêu rừng, còn có cả nho dại nữa.
Hiểu My cảm thấy cuộc sống hiện tại của cô chẳng khác gì thiên đường.
……………………………………………………………………….
Ngày nay, sau khi dùng xong bữa sáng, dưới sự hướng dẫn của đồng bạn, Hiểu My tiếp tục đi theo hành trình đã định. Có một sự thật mà cô không để ý tới. Đó là khả năng lội bộ của cô (à, phải nói là tốc độ và sự dẻo dai) đã tăng lên đáng kể. Chỉ mới mấy tháng mà khoảng cách hơn 10 dặm đường, từ đông sang tây, rồi lại từ tây trở về đông đối với cô chỉ là chuyện nhỏ. Cô có thể đi một lèo chẳng nghỉ mà tim không hề trật nhịp. Có thể do cơ thể đã quen với việc sinh tồn trong sơn cốc, hoặc chính là tác dụng của những con cá hay gà kì lạ mà tiểu mao cầu thường mang về mỗi sáng cho cô chế biến thành thức ăn.
Duy có việc làm cô mừng rỡ không thôi, đó là dường như cô mạnh hơn không ít. Cô có thể nhổ cả cây trúc hoặc ôm được một tảng đá khá to. Vì thế mà hang động của cô ngày càng chật chội. Dù sự chật chội đó đều mang lại không ít tiện nghi. Dường như gặp được bất cứ gì hữu dụng là cô đều mang về.
Mục tiêu của Hiểu My hôm nay là cánh rừng sâu hun hút nằm tựa vào vách đá. Nơi đây là điểm cuối của sơn cốc rồi. Cô rất muốn xông vào đó để khẳng định: lẽ nào sau khu rừng đó có ẩn giấu một lối ra. Nhìn dòng suối như dải lụa trắng uốn mình xuyên thẳng rồi dần mất hút trong thâm thẳm rừng xanh, Hiểu My lờ mờ liên tưởng trong đó chắc có điều kỳ ngộ. Nhưng đáng tiếc là Tiểu mao cầu không đồng ý cho cô mạo hiểm. Tin tưởng đồng bạn của mình nên cô chỉ có thể lởn vởn khu vực bên ngoài để “bắt bướm, hái hoa”. (Bướm đâu ra?).
Tiểu mao cầu dẫn cô đến một cái cây tán rộng rất to. Từ dưới gốc nhìn lên, Hiểu My chỉ có thể thấy mơ hồ một vài tia sáng nhạt. Thấp thoáng giữa những chạc cây có tổ chim thì phải? Cô kích động, leo lên, kiểm chứng suy nghĩ của mình, rồi reo lên mừng rỡ:
- Wow, trứng, một ổ trứng. Số hưởng rồi.
- Mới có mấy quả trứng mà đã mừng vậy rồi. Đúng là không có tiền đồ. - Tiểu mao cầu đặt mông trên một tảng đá nhỏ, miệng ngậm cọng cỏ bé xíu, nhìn cô bằng nửa con mắt.
Thật ra, sơn cốc đúng là có rất nhiều muông thú. Chỉ là lãnh địa của nó không muốn chia sẽ với bất cứ sinh vật sống nào. Nó phát ra uy áp, đuổi xua tất cả những loài động vật khác đến đây. Cho nên, xét về một phương diện nào đó, suy nghĩ trước đây của Hiểu My là đúng. Khu rừng này tập trung tất cả các loại động vật mà cô từng khát khao, nhắc tới. Có con thì sinh tồn ở vành đai bên ngoài, có con thì tìm nơi trú ẩn tại xa tít bên trong.
Chỉ một nhoáng suy tư, đã thấy Hiểu My từ trên cây tuột xuống, trưng ra bản mặt thối hoắc. Cô rối rắm chìa cái thứ trên tay ra trước mặt tiểu mao cầu. Hỏi mà như chẳng hỏi.
- Tiểu mao cầu, em nhìn xem cái này có giống cái váy của chị không?
Nếu đã xác định thì cần hỏi làm chi. Là mảnh da thú y chang cái trên đùi cô đó chứ.
Thì ra, dị giới này cũng không nguyên thuỷ lắm như cô tưởng tượng. Cô nghĩ là loài người ở đây đều chỉ đóng khố, cởi trần. Nào ngờ phụ nữ cũng có nguyên bộ thời trang da thú che thân. Ai, hố cha rồi!
Không biết vì sao mà khi cô tỉnh lại đầu tiên, phát hiện bản thân mình trần trùng trục. Haiz, lẽ nào chủ thể này lại xui xẻo đến nổi vướng mảnh áo vào cây rồi bị chim tha đi, mang về tổ? Ôi, thế giới mới huyền nguyễn làm sao! Tuy hơi choáng vì thực tế có điều biến đổi, Hiểu My vẫn thấy an ủi, ít nhất, cô cũng không cần mặc áo lá nữa rồi. Da thú dù sao vẫn ấm hơn và có chút văn minh hơn. Mặc áo lá suốt khiến cô thấy mình giống như người rừng, rời xa ánh sáng nhân loại.
…………………………………………………………………………
Sau khi nhặt được trứng, Hiểu My còn được tiểu mao cầu dẫn đến “trại cá” của nó. Khúc suối này vừa sâu, vừa rộng, bị vây lại bởi những tảng đá to, khiến cho chỉ có nước mới lọt qua, còn loài cá chép râu rồng (cô tự đặt tên) thì kẹt lại do kích thước quá khổ.
Đàn cá vảy bạc vây kín cả một quảng dài, tiếng đớp nước đùng đoàng, bọt văng tung toé. Khu vực này có rất nhiều loài cỏ lạ, hình dáng hơi giống loài tảo xoắn với những chiếc lá xanh rêu phủ trên mặt nước lềnh bềnh. Điểm tô dọc theo hai bên bờ là loài hoa tuyết trắng tựa linh lan – loài hoa mà tiểu mao cầu từng mang về trang trí trong hang động.
Quá đẹp!
Hiểu My thật vô cùng ngưỡng mộ sự vĩ đại của tạo hoá. Thiên nhiên nơi này vượt qua những nhận thức trước đây của cô. Trong sự mạnh mẽ có nét huyền ảo, mơ màng. Trong tĩnh lặng, dịu dàng có bừng bừng sức sống. Cô muốn mang tất cả về nhét vào hang động của mình để thời thời khắc khắc đều có thể nhìn ngắm, tận hưởng. (Giống như để tiện cho việc hái hoa bắt cá thì đúng hơn. Ặc ặc)
Có hôm, tiểu mao cầu mang về cho cô nàng thứ giống như quả ngô. Ha ha, loại lương thực này có thể nướng, cũng có thể nấu, thậm chí nghiền thành bột bánh. Dưới sự ỉ oi của mỗ nữ nào đấy, nó buộc phải dẫn nàng ta đến nơi nó phát hiện loại quả này. Nơi đó cách 2 dặm về phía tây, tính từ vị trí mà Hiểu My hạ trại đầu tiên lúc mới xuyên không.
Nhìn cô nàng hăng hái lao vào tàn phá đám quả râu dài một cách đầy háo hức, Tiểu mao cầu cảm thấy sống chung với cô là một việc không tệ. Cô nàng này, ngoại trừ yếu ớt và hơi ngu ngốc một tí, còn lại cũng là một kẻ lắm chiêu, nhiều trò khá dễ thương.
A, Sao nó lại thấy Hiểu My dễ thương chứ nhỉ? Đúng là nó bị cô ảnh hưởng quá nhiều rồi. Xem ra, nó phải tăng cường tu luyện mới không bị tì nữ của mình đồng hoá. Haiz, trên đầu chữ sắc đúng là có một cây đao. Tiểu mao cầu không ngừng trong lòng mặc niệm.
Sau khi phát hiện rừng ngô, Hiểu My như cắn phải thuốc kích thích. Suốt ngày đều diễn ra cảnh một nữ nhân không ngừng cuối đầu lãi nhãi với quả cầu trắng trước ngực của mình. Hành động này xã hội hiện đại gọi là tự kỉ nặng à nha.
Cuối cùng, vì để tình trạng trên không tiếp tục tái diễn, tiểu mao cầu đành chiều lòng cô, nó dẫn cô đi lục tung từng ngóc ngách của khu vực phía tây.
Hiểu My thu hoạch vô cùng khá. Có khoai lang, có tiêu rừng, còn có cả nho dại nữa.
Hiểu My cảm thấy cuộc sống hiện tại của cô chẳng khác gì thiên đường.
……………………………………………………………………….
Ngày nay, sau khi dùng xong bữa sáng, dưới sự hướng dẫn của đồng bạn, Hiểu My tiếp tục đi theo hành trình đã định. Có một sự thật mà cô không để ý tới. Đó là khả năng lội bộ của cô (à, phải nói là tốc độ và sự dẻo dai) đã tăng lên đáng kể. Chỉ mới mấy tháng mà khoảng cách hơn 10 dặm đường, từ đông sang tây, rồi lại từ tây trở về đông đối với cô chỉ là chuyện nhỏ. Cô có thể đi một lèo chẳng nghỉ mà tim không hề trật nhịp. Có thể do cơ thể đã quen với việc sinh tồn trong sơn cốc, hoặc chính là tác dụng của những con cá hay gà kì lạ mà tiểu mao cầu thường mang về mỗi sáng cho cô chế biến thành thức ăn.
Duy có việc làm cô mừng rỡ không thôi, đó là dường như cô mạnh hơn không ít. Cô có thể nhổ cả cây trúc hoặc ôm được một tảng đá khá to. Vì thế mà hang động của cô ngày càng chật chội. Dù sự chật chội đó đều mang lại không ít tiện nghi. Dường như gặp được bất cứ gì hữu dụng là cô đều mang về.
Mục tiêu của Hiểu My hôm nay là cánh rừng sâu hun hút nằm tựa vào vách đá. Nơi đây là điểm cuối của sơn cốc rồi. Cô rất muốn xông vào đó để khẳng định: lẽ nào sau khu rừng đó có ẩn giấu một lối ra. Nhìn dòng suối như dải lụa trắng uốn mình xuyên thẳng rồi dần mất hút trong thâm thẳm rừng xanh, Hiểu My lờ mờ liên tưởng trong đó chắc có điều kỳ ngộ. Nhưng đáng tiếc là Tiểu mao cầu không đồng ý cho cô mạo hiểm. Tin tưởng đồng bạn của mình nên cô chỉ có thể lởn vởn khu vực bên ngoài để “bắt bướm, hái hoa”. (Bướm đâu ra?).
Tiểu mao cầu dẫn cô đến một cái cây tán rộng rất to. Từ dưới gốc nhìn lên, Hiểu My chỉ có thể thấy mơ hồ một vài tia sáng nhạt. Thấp thoáng giữa những chạc cây có tổ chim thì phải? Cô kích động, leo lên, kiểm chứng suy nghĩ của mình, rồi reo lên mừng rỡ:
- Wow, trứng, một ổ trứng. Số hưởng rồi.
- Mới có mấy quả trứng mà đã mừng vậy rồi. Đúng là không có tiền đồ. - Tiểu mao cầu đặt mông trên một tảng đá nhỏ, miệng ngậm cọng cỏ bé xíu, nhìn cô bằng nửa con mắt.
Thật ra, sơn cốc đúng là có rất nhiều muông thú. Chỉ là lãnh địa của nó không muốn chia sẽ với bất cứ sinh vật sống nào. Nó phát ra uy áp, đuổi xua tất cả những loài động vật khác đến đây. Cho nên, xét về một phương diện nào đó, suy nghĩ trước đây của Hiểu My là đúng. Khu rừng này tập trung tất cả các loại động vật mà cô từng khát khao, nhắc tới. Có con thì sinh tồn ở vành đai bên ngoài, có con thì tìm nơi trú ẩn tại xa tít bên trong.
Chỉ một nhoáng suy tư, đã thấy Hiểu My từ trên cây tuột xuống, trưng ra bản mặt thối hoắc. Cô rối rắm chìa cái thứ trên tay ra trước mặt tiểu mao cầu. Hỏi mà như chẳng hỏi.
- Tiểu mao cầu, em nhìn xem cái này có giống cái váy của chị không?
Nếu đã xác định thì cần hỏi làm chi. Là mảnh da thú y chang cái trên đùi cô đó chứ.
Thì ra, dị giới này cũng không nguyên thuỷ lắm như cô tưởng tượng. Cô nghĩ là loài người ở đây đều chỉ đóng khố, cởi trần. Nào ngờ phụ nữ cũng có nguyên bộ thời trang da thú che thân. Ai, hố cha rồi!
Không biết vì sao mà khi cô tỉnh lại đầu tiên, phát hiện bản thân mình trần trùng trục. Haiz, lẽ nào chủ thể này lại xui xẻo đến nổi vướng mảnh áo vào cây rồi bị chim tha đi, mang về tổ? Ôi, thế giới mới huyền nguyễn làm sao! Tuy hơi choáng vì thực tế có điều biến đổi, Hiểu My vẫn thấy an ủi, ít nhất, cô cũng không cần mặc áo lá nữa rồi. Da thú dù sao vẫn ấm hơn và có chút văn minh hơn. Mặc áo lá suốt khiến cô thấy mình giống như người rừng, rời xa ánh sáng nhân loại.
…………………………………………………………………………
Sau khi nhặt được trứng, Hiểu My còn được tiểu mao cầu dẫn đến “trại cá” của nó. Khúc suối này vừa sâu, vừa rộng, bị vây lại bởi những tảng đá to, khiến cho chỉ có nước mới lọt qua, còn loài cá chép râu rồng (cô tự đặt tên) thì kẹt lại do kích thước quá khổ.
Đàn cá vảy bạc vây kín cả một quảng dài, tiếng đớp nước đùng đoàng, bọt văng tung toé. Khu vực này có rất nhiều loài cỏ lạ, hình dáng hơi giống loài tảo xoắn với những chiếc lá xanh rêu phủ trên mặt nước lềnh bềnh. Điểm tô dọc theo hai bên bờ là loài hoa tuyết trắng tựa linh lan – loài hoa mà tiểu mao cầu từng mang về trang trí trong hang động.
Quá đẹp!
Hiểu My thật vô cùng ngưỡng mộ sự vĩ đại của tạo hoá. Thiên nhiên nơi này vượt qua những nhận thức trước đây của cô. Trong sự mạnh mẽ có nét huyền ảo, mơ màng. Trong tĩnh lặng, dịu dàng có bừng bừng sức sống. Cô muốn mang tất cả về nhét vào hang động của mình để thời thời khắc khắc đều có thể nhìn ngắm, tận hưởng. (Giống như để tiện cho việc hái hoa bắt cá thì đúng hơn. Ặc ặc)
Danh sách chương