Ngón tay Châu Sâm thực sự cởi áo ngực của cô, bầu ngực nặng nề được giải phóng, Ông Như Mạn thở phào một hơi. Đối với những người có bộ ngực đầy đặn như cô mà nói, thời điểm được cởi áo ngực giống như một sự giải phóng, ngay cả hơi thở cũng dễ chịu hơn rất nhiều. Tay cậu khẽ vuốt nhẹ vết hằn do áo để lại, nhẹ nhàng hỏi: "Có đau không?"
"Quen rồi."
"Có phải mỗi ngày đều không thoải mái không?" Đầu ngón tay của cậu luồn ra đằng trước, nhẹ nhàng nâng lên lại thả xuống.
"Ừm, nặng thật đấy."
(Đm mất dại quá em giai ạ toy chết với cậu mất thôiiiiii)
Tiếng nói vừa dứt, hai tay cậu lại nâng lên.
Loại cảm giác này khiến Ông Như Mạn rất thoải mái, giống như cuối cùng cơ thể không phải gánh vác trọng lượng nặng nề kia nữa, nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cô khẽ thở phào một hơi.
"Thế này có dễ chịu hơn không?"
"Ừm."
"Vậy sau này em sẽ nâng giúp chị."
Ông Như Mạn bị câu nói của cậu làm cho phì cười, trừng mắt nhìn: "Cậu bị khùng hả?"
Khóe môi cậu khẽ giương lên, ánh mắt có chút xấu hổ, nhưng lại lóe lên ánh sáng ham muốn.
Cô đưa tay cởi khóa phía trước, da thịt trắng như tuyết ẩn hiện dưới ánh đèn, rãnh ngực sâu thăm thẳm lộ ra dưới ánh nhìn của cậu, như có như không.
Vòng tay của Châu Sâm càng thêm chặt, giống như không muốn tách rời.
Trái tim cô đột nhiên sản sinh ra một loại cảm giác mãn nguyện kỳ lạ, Châu Sâm rất vâng lời, cô muốn gì cậu đều sẽ đáp ứng, lời cô nói cậu sẽ nhất nhất nghe theo, cho dù có tổn thương đến "lòng tự trọng của đàn ông" đi chăng nữa.
Thực ra đàn ông thường sẽ để ý đến sự chủ đạo trong mối quan hệ của mình, thế nhưng cậu không như vậy, cậu chỉ muốn cho cô cảm giác vui vẻ. Cậu thường hay nhìn biểu tình của cô, phán đoán xem lúc nào thì cô thoải mái hay không thoải mái, dùng cử chỉ, lực độ thế nào sẽ khiến cô dễ chịu.
Ừm, cô cảm thấy cậu có hơi chút đáng thương rồi.
Thế nhưng trong lòng Ông Như Mạn cũng lại có một loại tính cách ương bướng bị cậu khơi dậy, chính là nếu cậu càng đáng thương, thì cô càng muốn bắt nạt.
Châu Sâm bắt đầu thở dốc, giương đôi mắt ướt át nhìn cô, chỉ đợi cô gật đầu cho phép.
Ông Như Mạn mỉm cười: "Cậu mang cái kia không? Nếu không mang thì không được."
Khuôn mặt nhỏ trắng bệch, hiển nhiên là bị dọa phát ngốc luôn.
Ông Như Mạn cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, bật cười thành tiếng, cả người đổ lên trên người cậu.
Quần áo trên người cả hai đều không còn ngay ngắn, trạng thái mỗi người không giống nhau, một người là cười chảy nước mắt, người còn lại chính là khóc không ra nước mắt luôn.
Châu Sâm nhìn thấy cô cười đến vui vẻ như vậy, cảm thấy mình bị cô giỡn mặt rồi, liền tóm lấy chân cô, cúi xuống cắn một cái. Ông Như Mạn khẽ hét lên, tính vùng dậy chống trả, nhưng bị cậu khống chế, ngược lại cơ thể càng lúc càng dán vào người Châu Sâm.
"Để em ôm một lát nào, chỉ một lát thôi." Cậu hơi đè cô ở phía dưới, cố gắng điều chỉnh hô hấp của mình.
Nhưng mà con mẹ nó người mình yêu đang "ôn hương nhuyễn ngọc" ở trong lòng mình, nhịn được mới là quỷ ấy.
Chưa được mấy phút, cô lại thấy cậu tiếp tục chân tay không thành thật, động chỗ nọ, xoa chỗ kia.
Ông Như Mạn bị cậu trêu chọc, mặt mũi đã sớm đỏ bừng, dùng hai tay ngăn lại bàn tay hư hỏng của cậu: "Trong túi xách có một cái, đi lấy đi."
Đôi mắt Châu Sâm nhất thời sáng bừng lên, bộ dáng như vớ được vàng, nhảy vọt qua sofa chạy đi lấy túi, chẳng mấy chốc đã tìm ra, chính là cái mà cậu mua hôm trước, không biết cô đã lấy trộm từ lúc nào. Trong lòng cậu có chút phức tạp, nhất thời cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ nghĩ chỉ có một cái thế này làm sao mà đủ, ảo não đi ra.
"Có mỗi một cái." Cậu ai oán.
Ông Như Mạn không thèm để ý.
"Thế hay thôi nha."
"Không thôi."
Một trận này giày vò rất lâu, đến lúc kết thúc, Ông Như Mạn đã rã rời hết cả người, mắt cũng không mở nổi. Bởi vì biết có cậu chăm sóc, cho nên cô thoải mái nhắm mắt ngủ. Y như cô dự đoán, Châu Sâm giúp cô lau sạch người, ôm vào phòng, đắp chăn xong xuôi đâu đấy, còn bản thân mình đem đồ lót của cô vào phòng tắm, giúp cô giặt sạch, sau đó mang ra treo ngoài ban công.
Cậu phải tìm thật nhiều việc để làm, mới có thể khiến cho bản thân mình không nghĩ đến chuyện muốn cô một lần nữa.
Thu dọn mọi thứ, cũng tắm rửa xong xuôi, lúc cậu đi vào phòng, Ông Như Mạn đã ngủ say giấc, cậu cũng không vén chăn chui vào, chỉ nằm bên cạnh, chống tay nhìn cô ngủ.
Lớp trang điểm trên mặt cô vẫn còn dính một chút, cậu lại ngồi dậy giúp cô lau đi, tẩy trang rồi, nhưng cậu vẫn cảm thấy Ông Như Mạn rất đẹp.
Trên thế giới này, sẽ không còn ai có thể làm cậu rung động ngoại trừ cô, cứ nhìn cô ngủ như này, cậu có thể nhìn đến một trăm năm cũng được.
Đến lúc nào thì cô mới nhận ra tình cảm của cậu là nghiêm túc mà tiếp nhận cậu đây? Châu Sâm cứ như vậy một tay chống lên đầu, nghiêng người nhìn cô ngủ, trên mặt nở nụ cười ngây ngô đến chính mình cũng không biết.
Thực ra không cần làm gì cậu cũng có thể cảm nhận được thỏa mãn, nhưng lúc làm, cậu sẽ thấy được một Ông Như Mạn chỉ thuộc về một mình cậu mà thôi. Cô cười hay khóc đều là vì cậu, khoái lạc của cô đều là từ cậu mà ra, cảm giác hài lòng này quả thực khiến cậu vô cùng yêu thích.
Nếu như Ông Như Mạn tệ hơn một chút thì thật tốt, hoặc là nếu như cô không thành công, hay nghèo khó hơn bây giờ, lại béo hơn một chút, như thế thì thật tốt, nếu như vậy sẽ không có ai muốn cô, thì cậu sẽ không phải suốt ngày lo lắng cô sẽ bị người khác cướp đi mất, bản thân mình có thể hoàn toàn thuộc về cô rồi.
Sau đó, cậu sẽ cố gắng hết sức để cho cô cuộc sống giống như bây giờ.
Ông Như Mạn có thể làm được, vậy cậu cũng nhất định có thể.
Châu Sâm vén sợi tóc khẽ rớt xuống của cô, ghé sát người ngắm nhìn. Haizz, chị Như Mạn thật là đẹp.
Mọi người thường xuyên khen dáng vẻ của Châu Sâm, nhưng trong lòng cậu, người đẹp nhất trên thế giới chính là Ông Như Mạn.
Mỗi khi cô mỉm cười với cậu, cậu sẽ cảm thấy như toàn bộ hoa trên thế giới đang nở rộ. Bây giờ có thể ngồi đây, có thể nghe thấy giọng nói của cô, có thể nhìn thấy cô cười, thật không biết ba năm qua cậu đã vượt qua như thế nào, vừa giống như ngày dài đằng đẵng, nhưng cũng lại rất nhanh. Bây giờ cậu chỉ hy vọng thời gian có thể trôi qua chậm hơn một chút, để cậu có thể yên lặng nằm với cô ở đây.
Thật ra đến bây giờ, trong lòng Ông Như Mạn chắc hẳn vẫn coi cậu như một dạng thú cưng, cậu biết, nếu mình thoát khỏi bước này thì sẽ không còn đường lui nữa.
Một là yên phận làm em trai của cô, hoặc là tiến một bước làm người yêu, hoặc là trở thành người qua đường xa lạ.
Mà bây giờ cậu đã vượt qua trường hợp đầu tiên, nếu như không đi được đến giả thiết thứ hai, thì sẽ trở thành giống như Vinh Lãng.
Trở thành một người xa lạ quen thuộc.
Cô quyết tuyệt như vậy, sẽ không thể quay đầu.
Cậu đều biết.
Châu Sâm nghĩ ngợi một hồi, sau đó nằm xuống bên cạnh cô ngủ lúc nào không hay, dần dần chìm vào hồi ức.
Trong giấc mơ, cậu quay về với dáng vẻ yếu đuối ngày trước, khi cậu mới tầm tám tuổi.
Thời điểm đó cậu và Ông Như Vọng đã trở thành bạn tốt, bình thường đi học về sẽ cùng nhau làm bài tập, thật ra mấy cái thầy cô giảng đều rất đơn giản, chỉ cần đi học chịu khó nghe là có thể hiểu được, nhưng thời điểm đó đã có rất nhiều bạn bè đều tham gia khóa học phụ đạo để học trước kiến thức, mà mẹ cậu không có tiền để cho cậu tham gia mấy lớp học này, chỉ có thể trở về nhà ôm cậu khóc lóc kể lể: "Châu Sâm đáng thương của chúng ta, người ta đều có thể đi học phụ đạo, nhưng mà chúng ta lại không có tiền để đi, sau này con phải làm sao đây, thành tích không bằng người khác, thì lấy đâu ra tương lai tiền đồ."
Bà ấy luôn luôn như vậy, ngoài khóc ra cũng không biết làm gì, không chịu tìm biện pháp, cũng chẳng hề muốn cố gắng.
Châu Sâm thật sự nghe không vào tai.
Cậu hy vọng biết bao nhiêu mẹ mình cũng có thể dũng cảm giống như Ông Như Mạn, muốn gì liền làm cho bằng được, nếu như làm không được cũng sẽ không bao giờ oán trời trách đất.
Mỗi khi bị mẹ ôm lấy, cậu thường có cảm giác không thể thở nổi, giống như có một sự sợ hãi bao trùm, khiến cậu chỉ muốn vùng ra trốn đi. Trên thế giới này, nơi có thể chứa đựng cậu có lẽ chỉ là nhà của Ông Như Mạn. Ở đó cậu sẽ không bị chế giễu, không bị thương hại, mà có được cảm giác yêu thương.
Chị em Ông Như Mạn cũng đều là những người có cuộc sống gia đình không may mắn, cho nên hai người có thể đồng cảm với cậu, có thể hiểu được những thứ cậu cần, khiến cho cậu cảm thấy ấm áp.
Có đôi khi cô sẽ ngồi trò chuyện với cậu, coi cậu như một người bạn của mình, cô không bao giờ coi cậu là một đứa trẻ suy nghĩ ngây thơ, cho dù cậu có nói sai gì nữa, cô cũng sẽ dịu dàng sửa lại.
Sau khi biết Châu Sâm không có tiền đi học phụ đạo, cô đã gọi điện cho mẹ của cậu, lấy lý do một mình Ông Như Vọng sẽ không tiếp thu được bài giảng, mong muốn để Châu Sâm đi học cùng. Thực ra cái này vừa vặn giải quyết khó khăn của mẹ cậu, nhưng bà còn cố làm ra vẻ, nói mình đã tìm xong trường cho Châu Sâm rồi, Ông Như Mạn nói thế này khiến bà rất khó xử.
Có đôi khi, Châu Sâm thật sự rất xấu hổ.
Nhưng Ông Như Mạn chỉ nhẹ nhàng xoa đầu cậu, lại năn nỉ càng thành khẩn hơn, giống như không có cậu thì không được, sau đó mẹ của Châu Sâm liền tỏ vẻ miễn cưỡng đồng ý.
Vào thời điểm đó, Ông Như Mạn mới chỉ là một sinh viên năm nhất, hàng ngày dẫn hai người tới lớp học phụ đạo xong liền đến cửa hàng bánh ngọt làm thêm, tận tới 11 giờ mới có thể tan làm. Chuyện này khiến cho Châu Sâm rất áy náy, cảm thấy chính mình là nguyên nhân khiến cô phải làm việc tới khuya, mà mẹ của cậu lại cảm thấy đấy là chuyện đương nhiên, hoàn toàn không có một chút ngại ngùng gì cả.
Nhưng Ông Như Mạn có là gì của cậu đâu? Cô hay an ủi: "A Sâm em buồn bã cái gì, chị rất thích công việc hiện tại, nói thật ra thì đều là do có bọn em, bởi vì ông chủ thấy mấy đứa dễ thương nên mới đồng ý cho chị làm ở chỗ này, ở đây ban đêm chẳng có mấy người, chị có thể lười biếng đọc sách, còn tiết kiệm hơn so với đi thư viện kìa."
Châu Sâm biết thừa cô chỉ đang an ủi bản thân, nhưng vẻ mặt của cô lại thoải mái vô cùng, khiến cho cậu cảm thấy rằng cô thực sự rất vui vẻ.
Mà ông chủ ở đây cũng rất tốt, Ông Như Mạn làm việc ở đó, nếu như cuối ngày bánh ngọt bán còn dư, cô có thể mang về nhà, để dành đến hôm sau ba người ăn sáng, hoặc mua thêm nước trái cây về làm bữa ăn khuya. Mỗi lần cậu ăn bánh bị dính lên mặt, cô sẽ lấy khăn giấy giúp cậu lau đi, tự nhiên, dịu dàng như vậy.
Cậu nghe được bản thân mình ở trong giấc mơ nói với cô: "Chị Như Mạn, sau này chị kết hôn với em đi, em nhất định sẽ đối xử tốt với chị, để em chăm sóc chị, có được không?"
Hình ảnh Ông Như Mạn trong giấc mơ đột nhiên mờ dần, sau đó biến mất. Mà cậu vẫn còn chưa kịp nghe đáp án của cô, là được, hay là không được đây?
Hết chương 20.
"Quen rồi."
"Có phải mỗi ngày đều không thoải mái không?" Đầu ngón tay của cậu luồn ra đằng trước, nhẹ nhàng nâng lên lại thả xuống.
"Ừm, nặng thật đấy."
(Đm mất dại quá em giai ạ toy chết với cậu mất thôiiiiii)
Tiếng nói vừa dứt, hai tay cậu lại nâng lên.
Loại cảm giác này khiến Ông Như Mạn rất thoải mái, giống như cuối cùng cơ thể không phải gánh vác trọng lượng nặng nề kia nữa, nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cô khẽ thở phào một hơi.
"Thế này có dễ chịu hơn không?"
"Ừm."
"Vậy sau này em sẽ nâng giúp chị."
Ông Như Mạn bị câu nói của cậu làm cho phì cười, trừng mắt nhìn: "Cậu bị khùng hả?"
Khóe môi cậu khẽ giương lên, ánh mắt có chút xấu hổ, nhưng lại lóe lên ánh sáng ham muốn.
Cô đưa tay cởi khóa phía trước, da thịt trắng như tuyết ẩn hiện dưới ánh đèn, rãnh ngực sâu thăm thẳm lộ ra dưới ánh nhìn của cậu, như có như không.
Vòng tay của Châu Sâm càng thêm chặt, giống như không muốn tách rời.
Trái tim cô đột nhiên sản sinh ra một loại cảm giác mãn nguyện kỳ lạ, Châu Sâm rất vâng lời, cô muốn gì cậu đều sẽ đáp ứng, lời cô nói cậu sẽ nhất nhất nghe theo, cho dù có tổn thương đến "lòng tự trọng của đàn ông" đi chăng nữa.
Thực ra đàn ông thường sẽ để ý đến sự chủ đạo trong mối quan hệ của mình, thế nhưng cậu không như vậy, cậu chỉ muốn cho cô cảm giác vui vẻ. Cậu thường hay nhìn biểu tình của cô, phán đoán xem lúc nào thì cô thoải mái hay không thoải mái, dùng cử chỉ, lực độ thế nào sẽ khiến cô dễ chịu.
Ừm, cô cảm thấy cậu có hơi chút đáng thương rồi.
Thế nhưng trong lòng Ông Như Mạn cũng lại có một loại tính cách ương bướng bị cậu khơi dậy, chính là nếu cậu càng đáng thương, thì cô càng muốn bắt nạt.
Châu Sâm bắt đầu thở dốc, giương đôi mắt ướt át nhìn cô, chỉ đợi cô gật đầu cho phép.
Ông Như Mạn mỉm cười: "Cậu mang cái kia không? Nếu không mang thì không được."
Khuôn mặt nhỏ trắng bệch, hiển nhiên là bị dọa phát ngốc luôn.
Ông Như Mạn cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, bật cười thành tiếng, cả người đổ lên trên người cậu.
Quần áo trên người cả hai đều không còn ngay ngắn, trạng thái mỗi người không giống nhau, một người là cười chảy nước mắt, người còn lại chính là khóc không ra nước mắt luôn.
Châu Sâm nhìn thấy cô cười đến vui vẻ như vậy, cảm thấy mình bị cô giỡn mặt rồi, liền tóm lấy chân cô, cúi xuống cắn một cái. Ông Như Mạn khẽ hét lên, tính vùng dậy chống trả, nhưng bị cậu khống chế, ngược lại cơ thể càng lúc càng dán vào người Châu Sâm.
"Để em ôm một lát nào, chỉ một lát thôi." Cậu hơi đè cô ở phía dưới, cố gắng điều chỉnh hô hấp của mình.
Nhưng mà con mẹ nó người mình yêu đang "ôn hương nhuyễn ngọc" ở trong lòng mình, nhịn được mới là quỷ ấy.
Chưa được mấy phút, cô lại thấy cậu tiếp tục chân tay không thành thật, động chỗ nọ, xoa chỗ kia.
Ông Như Mạn bị cậu trêu chọc, mặt mũi đã sớm đỏ bừng, dùng hai tay ngăn lại bàn tay hư hỏng của cậu: "Trong túi xách có một cái, đi lấy đi."
Đôi mắt Châu Sâm nhất thời sáng bừng lên, bộ dáng như vớ được vàng, nhảy vọt qua sofa chạy đi lấy túi, chẳng mấy chốc đã tìm ra, chính là cái mà cậu mua hôm trước, không biết cô đã lấy trộm từ lúc nào. Trong lòng cậu có chút phức tạp, nhất thời cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ nghĩ chỉ có một cái thế này làm sao mà đủ, ảo não đi ra.
"Có mỗi một cái." Cậu ai oán.
Ông Như Mạn không thèm để ý.
"Thế hay thôi nha."
"Không thôi."
Một trận này giày vò rất lâu, đến lúc kết thúc, Ông Như Mạn đã rã rời hết cả người, mắt cũng không mở nổi. Bởi vì biết có cậu chăm sóc, cho nên cô thoải mái nhắm mắt ngủ. Y như cô dự đoán, Châu Sâm giúp cô lau sạch người, ôm vào phòng, đắp chăn xong xuôi đâu đấy, còn bản thân mình đem đồ lót của cô vào phòng tắm, giúp cô giặt sạch, sau đó mang ra treo ngoài ban công.
Cậu phải tìm thật nhiều việc để làm, mới có thể khiến cho bản thân mình không nghĩ đến chuyện muốn cô một lần nữa.
Thu dọn mọi thứ, cũng tắm rửa xong xuôi, lúc cậu đi vào phòng, Ông Như Mạn đã ngủ say giấc, cậu cũng không vén chăn chui vào, chỉ nằm bên cạnh, chống tay nhìn cô ngủ.
Lớp trang điểm trên mặt cô vẫn còn dính một chút, cậu lại ngồi dậy giúp cô lau đi, tẩy trang rồi, nhưng cậu vẫn cảm thấy Ông Như Mạn rất đẹp.
Trên thế giới này, sẽ không còn ai có thể làm cậu rung động ngoại trừ cô, cứ nhìn cô ngủ như này, cậu có thể nhìn đến một trăm năm cũng được.
Đến lúc nào thì cô mới nhận ra tình cảm của cậu là nghiêm túc mà tiếp nhận cậu đây? Châu Sâm cứ như vậy một tay chống lên đầu, nghiêng người nhìn cô ngủ, trên mặt nở nụ cười ngây ngô đến chính mình cũng không biết.
Thực ra không cần làm gì cậu cũng có thể cảm nhận được thỏa mãn, nhưng lúc làm, cậu sẽ thấy được một Ông Như Mạn chỉ thuộc về một mình cậu mà thôi. Cô cười hay khóc đều là vì cậu, khoái lạc của cô đều là từ cậu mà ra, cảm giác hài lòng này quả thực khiến cậu vô cùng yêu thích.
Nếu như Ông Như Mạn tệ hơn một chút thì thật tốt, hoặc là nếu như cô không thành công, hay nghèo khó hơn bây giờ, lại béo hơn một chút, như thế thì thật tốt, nếu như vậy sẽ không có ai muốn cô, thì cậu sẽ không phải suốt ngày lo lắng cô sẽ bị người khác cướp đi mất, bản thân mình có thể hoàn toàn thuộc về cô rồi.
Sau đó, cậu sẽ cố gắng hết sức để cho cô cuộc sống giống như bây giờ.
Ông Như Mạn có thể làm được, vậy cậu cũng nhất định có thể.
Châu Sâm vén sợi tóc khẽ rớt xuống của cô, ghé sát người ngắm nhìn. Haizz, chị Như Mạn thật là đẹp.
Mọi người thường xuyên khen dáng vẻ của Châu Sâm, nhưng trong lòng cậu, người đẹp nhất trên thế giới chính là Ông Như Mạn.
Mỗi khi cô mỉm cười với cậu, cậu sẽ cảm thấy như toàn bộ hoa trên thế giới đang nở rộ. Bây giờ có thể ngồi đây, có thể nghe thấy giọng nói của cô, có thể nhìn thấy cô cười, thật không biết ba năm qua cậu đã vượt qua như thế nào, vừa giống như ngày dài đằng đẵng, nhưng cũng lại rất nhanh. Bây giờ cậu chỉ hy vọng thời gian có thể trôi qua chậm hơn một chút, để cậu có thể yên lặng nằm với cô ở đây.
Thật ra đến bây giờ, trong lòng Ông Như Mạn chắc hẳn vẫn coi cậu như một dạng thú cưng, cậu biết, nếu mình thoát khỏi bước này thì sẽ không còn đường lui nữa.
Một là yên phận làm em trai của cô, hoặc là tiến một bước làm người yêu, hoặc là trở thành người qua đường xa lạ.
Mà bây giờ cậu đã vượt qua trường hợp đầu tiên, nếu như không đi được đến giả thiết thứ hai, thì sẽ trở thành giống như Vinh Lãng.
Trở thành một người xa lạ quen thuộc.
Cô quyết tuyệt như vậy, sẽ không thể quay đầu.
Cậu đều biết.
Châu Sâm nghĩ ngợi một hồi, sau đó nằm xuống bên cạnh cô ngủ lúc nào không hay, dần dần chìm vào hồi ức.
Trong giấc mơ, cậu quay về với dáng vẻ yếu đuối ngày trước, khi cậu mới tầm tám tuổi.
Thời điểm đó cậu và Ông Như Vọng đã trở thành bạn tốt, bình thường đi học về sẽ cùng nhau làm bài tập, thật ra mấy cái thầy cô giảng đều rất đơn giản, chỉ cần đi học chịu khó nghe là có thể hiểu được, nhưng thời điểm đó đã có rất nhiều bạn bè đều tham gia khóa học phụ đạo để học trước kiến thức, mà mẹ cậu không có tiền để cho cậu tham gia mấy lớp học này, chỉ có thể trở về nhà ôm cậu khóc lóc kể lể: "Châu Sâm đáng thương của chúng ta, người ta đều có thể đi học phụ đạo, nhưng mà chúng ta lại không có tiền để đi, sau này con phải làm sao đây, thành tích không bằng người khác, thì lấy đâu ra tương lai tiền đồ."
Bà ấy luôn luôn như vậy, ngoài khóc ra cũng không biết làm gì, không chịu tìm biện pháp, cũng chẳng hề muốn cố gắng.
Châu Sâm thật sự nghe không vào tai.
Cậu hy vọng biết bao nhiêu mẹ mình cũng có thể dũng cảm giống như Ông Như Mạn, muốn gì liền làm cho bằng được, nếu như làm không được cũng sẽ không bao giờ oán trời trách đất.
Mỗi khi bị mẹ ôm lấy, cậu thường có cảm giác không thể thở nổi, giống như có một sự sợ hãi bao trùm, khiến cậu chỉ muốn vùng ra trốn đi. Trên thế giới này, nơi có thể chứa đựng cậu có lẽ chỉ là nhà của Ông Như Mạn. Ở đó cậu sẽ không bị chế giễu, không bị thương hại, mà có được cảm giác yêu thương.
Chị em Ông Như Mạn cũng đều là những người có cuộc sống gia đình không may mắn, cho nên hai người có thể đồng cảm với cậu, có thể hiểu được những thứ cậu cần, khiến cho cậu cảm thấy ấm áp.
Có đôi khi cô sẽ ngồi trò chuyện với cậu, coi cậu như một người bạn của mình, cô không bao giờ coi cậu là một đứa trẻ suy nghĩ ngây thơ, cho dù cậu có nói sai gì nữa, cô cũng sẽ dịu dàng sửa lại.
Sau khi biết Châu Sâm không có tiền đi học phụ đạo, cô đã gọi điện cho mẹ của cậu, lấy lý do một mình Ông Như Vọng sẽ không tiếp thu được bài giảng, mong muốn để Châu Sâm đi học cùng. Thực ra cái này vừa vặn giải quyết khó khăn của mẹ cậu, nhưng bà còn cố làm ra vẻ, nói mình đã tìm xong trường cho Châu Sâm rồi, Ông Như Mạn nói thế này khiến bà rất khó xử.
Có đôi khi, Châu Sâm thật sự rất xấu hổ.
Nhưng Ông Như Mạn chỉ nhẹ nhàng xoa đầu cậu, lại năn nỉ càng thành khẩn hơn, giống như không có cậu thì không được, sau đó mẹ của Châu Sâm liền tỏ vẻ miễn cưỡng đồng ý.
Vào thời điểm đó, Ông Như Mạn mới chỉ là một sinh viên năm nhất, hàng ngày dẫn hai người tới lớp học phụ đạo xong liền đến cửa hàng bánh ngọt làm thêm, tận tới 11 giờ mới có thể tan làm. Chuyện này khiến cho Châu Sâm rất áy náy, cảm thấy chính mình là nguyên nhân khiến cô phải làm việc tới khuya, mà mẹ của cậu lại cảm thấy đấy là chuyện đương nhiên, hoàn toàn không có một chút ngại ngùng gì cả.
Nhưng Ông Như Mạn có là gì của cậu đâu? Cô hay an ủi: "A Sâm em buồn bã cái gì, chị rất thích công việc hiện tại, nói thật ra thì đều là do có bọn em, bởi vì ông chủ thấy mấy đứa dễ thương nên mới đồng ý cho chị làm ở chỗ này, ở đây ban đêm chẳng có mấy người, chị có thể lười biếng đọc sách, còn tiết kiệm hơn so với đi thư viện kìa."
Châu Sâm biết thừa cô chỉ đang an ủi bản thân, nhưng vẻ mặt của cô lại thoải mái vô cùng, khiến cho cậu cảm thấy rằng cô thực sự rất vui vẻ.
Mà ông chủ ở đây cũng rất tốt, Ông Như Mạn làm việc ở đó, nếu như cuối ngày bánh ngọt bán còn dư, cô có thể mang về nhà, để dành đến hôm sau ba người ăn sáng, hoặc mua thêm nước trái cây về làm bữa ăn khuya. Mỗi lần cậu ăn bánh bị dính lên mặt, cô sẽ lấy khăn giấy giúp cậu lau đi, tự nhiên, dịu dàng như vậy.
Cậu nghe được bản thân mình ở trong giấc mơ nói với cô: "Chị Như Mạn, sau này chị kết hôn với em đi, em nhất định sẽ đối xử tốt với chị, để em chăm sóc chị, có được không?"
Hình ảnh Ông Như Mạn trong giấc mơ đột nhiên mờ dần, sau đó biến mất. Mà cậu vẫn còn chưa kịp nghe đáp án của cô, là được, hay là không được đây?
Hết chương 20.
Danh sách chương