Lúc Ông Như Mạn tỉnh dậy đã là hơn sáu giờ chiều, ngủ đến mơ mơ màng màng, mở mắt thấy Châu Sâm nằm ngay bên cạnh liền có chút hoảng hốt, sau đó mới dần dần nhớ tới chuyện vừa xong.
Có thể nói Châu Sâm đúng là thiên phú bẩm sinh, cùng cậu làm cái chuyện kia có cảm giác vô cùng diệu kỳ mà lại chân thực.
Cô vừa mới tỉnh dậy xong, Châu Sâm cũng ngay lập tức mở mắt, cứ như thể để một con chip theo dõi trong đầu cô vậy, cô vừa có động tĩnh cậu liền biết ngay.
"Chị Như Mạn, còn muốn ngủ nữa không?" Cậu khẽ chớp mắt, giọng nói trầm thấp hơn so với bình thường, nghe lại càng thành thục.
"Mấy giờ rồi?" Ông Như Mạn ngồi dậy, phát hiện mình còn chưa mặc quần áo, liền lấy chăn phủ lên người, Châu Sâm quay người lại, với lấy đồng hồ bên cạnh giường: "6:32"
"Ừm, dậy thôi."
Châu Sâm hít sâu một hơi, sau đó ngồi dậy, với lấy quần áo mặc, nhanh chóng chạy ra lấy quần áo mang vào cho cô, trong tay còn cầm thêm một ly nước.
Mà lại đưa nước trước cho cô.
"Chị uống trước đi."
Nước vẫn còn ấm, Ông Như Mạn uống một ngụm xong, cảm thấy cổ họng dễ chịu hơn nhiều. Uống xong, Châu Sâm nhận lấy cốc nước còn dở, trong lúc cô mặc quần áo, cậu liền thoải mái uống nốt nước trong ly, sau đó ngồi ngây ngốc trên giường.
Mọi thứ đều như đang mơ vậy.
Nếu như lúc này Ông Như Mạn ôm cậu từ phía sau nữa thì đúng là không khác chút nào.
Nhưng cô không, cô chỉ đang loạt xoạt mặc quần áo sau lưng cậu.
"Ăn cơm xong rồi đi dạo phố được không?"
Những câu nói rất đời thường, nhưng lại có tác dụng hơn nhiều những câu ngọt ngào tình tứ.
"Được." Châu Sâm trả lời một câu, sau đó đi ra ngoài mặc xong xuôi quần áo của mình.
Ông Như Mạn nhìn lớp trang điểm trên mặt mình một lúc, sau đó liền dứt khoát tẩy trang.
Thật ra Châu Sâm rất thích mặt mộc của cô, có lẽ đám đàn ông ai ai cũng vậy, thích mặt mộc của bạn gái mình, bởi vì cảm thấy chỉ cần như vậy thôi đã đủ đẹp lắm rồi.
Cô cũng không quan tâm hình tượng của mình trong lòng Châu Sâm cho lắm, liền đơn giản túm tóc buộc lên, hai bên chỉ khẽ thoa một lớp kem che khuyết điểm, nhìn có vẻ trẻ trung hơn nhiều. Làn da của Ông Như Mạn trời sinh trắng trẻo, sau này cũng biết cách chăm sóc, cho nên dù không còn là thanh thiếu niên nữa nhưng da dẻ không hề thấy nếp nhăn, có thể nói như là mặt búng ra sữa.
Thêm vào đó, cô cũng rất biết hưởng thụ cuộc sống, tiền hết thì có thể kiếm thêm, cho nên tự cho mình tiêu phung phí một chút, mình thích cái gì thì mua cái đó, miễn sao cảm thấy hợp là được rồi.
Châu Sâm kỳ thật rất thích nhìn cô như vậy, rất rất thích, thích đến mức không muốn để bất cứ ai nhìn thấy bộ dáng của Ông Như Mạn lúc này, đi ra ngoài cũng chỉ muốn ôm chặt cô trong lồng ngực, mà cậu cũng không hề che giấu bộ dáng si mê của mình, lúc nào hai mắt cũng dán trên người cô, dáng vẻ nhìn ngắm vô cùng nghiêm túc.
Lúc Ông Như Mạn ngồi ở cửa chuẩn bị thay giày, cậu liền đi lên chuẩn bị ngồi xuống giúp cô đổi, nhưng lại bị cô cản lại, cảm thấy hành động của cậu có chút không nói nên lời, vậy mà cậu biểu hiện lại tự nhiên như vậy.
Hai người đều đã rất đói, buổi trưa không ăn, buổi chiều lại trải qua một trận vận động kịch liệt, nhất là cái người cần mẫn cày cấy Châu Sâm kia.
Ông Như Mạn đưa cậu đến một quán cơm quen thuộc, gọi ra rất nhiều món ăn mà cậu thích.
Thực ra ba năm qua Châu Sâm đều ăn uống ở canteen trường, cho nên sớm đã rèn thành thói quen, ăn cái gì cũng được, giống như vị giác đã mất linh, chỉ trừ đồ ăn của Ông Như Mạn nấu ra, thì đối với cậu cái gì cũng như nhau cả.
Bây giờ chỉ có hai người bọn họ, giống như một đôi tình nhân ở cùng với nhau, nhưng cũng lại có một số sự khác biệt, Ông Như Mạn đối với cậu không thể hiện sự nhiệt tình của phụ nữ đang yêu, mà giống như một người chị gái, ngẫu nhiên sẽ nói với cậu vài từ, thời gian khác đều lẳng lặng ăn.
Trái tim Châu Sâm cũng dần dần bình ổn trở lại, cúi xuống nghiêm túc ăn cơm.
Ông Như Mạn ăn xong, liền ngồi coi điện thoại. Châu Sâm vẫn còn đang ăn, đột nhiên nghe thấy phía sau có người kêu một tiếng: "Mạn Mạn."
Cậu ngẩng đầu nhìn lên, thấy cơ thể cô cứng đờ.
Châu Sâm quay người lại, quét mắt nhìn nguồn gốc phát ra âm thanh.
Là một người phụ nữ trung niên, mặc một chiếc sườn xám mỏng, trên tay xách một túi xách nhỏ, vẻ mặt háo hức đang muốn chạy qua.
"Mạn Mạn, đến đây ăn cơm đấy à?" Bà ta chạy qua, sau đó nhìn ghế đối diện là một người lạ hoắc không phải Ông Như Vọng thì có hơi bất ngờ.
"Đây là ai vậy?"
Ông Như Mạn đứng dậy chào: "Dì ạ, đây là em trai cháu."
Người phụ nữ hơi gật đầu, ý cười trên mặt vẫn không hề giảm bớt.
"Sao dạo này con với A Lãng không về nhà ăn cơm thế? Có mỗi mình dì ở nhà thật là cô đơn tịch mịch, mấy người trẻ các con đều không muốn ở với người già chúng ta rồi."
Bà nhìn qua cũng mới khoảng ngoài bốn mươi tuổi, rất trẻ trung ôn hòa, khiến người khác không thể nào sinh ra ấn tượng xấu.
"Cháu xin lỗi ạ." Ông Như Mạn trả lời.
"Ai da, coi con khách sáo cái gì này, dạo gần đây A Lãng bận rộn, không có thời gian chăm sóc con hả, để dì gọi điện mắng nó, tiểu tử thối này, đến vợ mình cũng không chăm sóc được, cả ngày cứ bận rộn làm cái gì thế không biết."
Đến lúc này Châu Sâm đã biết người phụ nữ kia là ai, một miếng cũng không muốn ăn nữa.
"Dì, không cần đâu ạ..."
Ông Như Mạn còn chưa nói xong, bà đã rút điện thoại ra nhấn số, cô lập tức đưa tay cản lại.
"Dì... Vinh Lãng chưa nói với dì ạ?"
"Chúng cháu chia tay rồi."
Ông Như Mạn cúi đầu im lặng.
Người phụ nữ vẫn còn mang dáng vẻ không thể tin được: "A Lãng không nói, có phải nó làm con giận không, thằng nhóc này, về nhà dì bảo ông ấy đánh cho nó một trận. Sao con không nói sớm với dì nó bắt nạt con."
"Không ạ, anh ấy không bắt nạt cháu, là vấn đề của cháu thôi ạ."
Ưng Quyên nắm lấy tay cô: "Tính tình của con thế nào dì lại không biết hay sao? Nhất định là do thằng nhóc kia làm sai rồi, con cứ đợi đi để dì cho nó một trận."
"Yêu đương lúc nào mà không có vấn đề, dì nhất định sẽ đứng về phía con." Ưng Quyên giống như mẹ ruột của Ông Như Mạn vậy, tức giận bừng bừng, luôn miệng khẳng định là do Ving Lãng làm sai.
"Quyên Tử... Sao bà lại ở bên này thế?" Vài người phụ nữ trung niên khác lần lượt đi tới.
Phụ nữ cho dù mối quan hệ có tốt đến đâu đi chăng nữa thì trong lòng vẫn luôn có tranh đấu ngấm ngầm, Ưng Quyên lại là người rất coi trọng mặt mũi, cho nên chắc chắn không muốn người khác biết chuyện xấu nhà mình, bởi vì bà đối với Ông Như Mạn rất tốt, cho nên Ông Như Mạn cũng không muốn thấy bà bị đồn thổi sau lưng, cho nên cũng lịch sự chào hỏi với mấy người mới tới.
Ưng Quyên khẽ vén tóc lên mang tai, mỉm cười hào phóng: "Mạn Mạn đưa em trai đến ăn cơm."
Mấy người kia cũng biết Ông Như Mạn có một người em trai, nhưng lại chưa gặp bao giờ, cho nên cũng không có suy nghĩ gì khác.
"Qua đây chào hỏi các dì đi." Cô gọi Châu Sâm đi qua.
Trên mặt Ông Như Mạn vẫn treo nụ cười dịu dàng, Châu Sâm không có cách nào từ chối. Cậu hơi cúi đầu, đi theo cô chào hỏi từng người một.
"Đây là em trai của Mạn Mạn đấy à, đẹp trai thật đấy."
Ông Như Mạn không hề phủ nhận.
Bàn tay Châu Sâm cuộn chặt lại, trong lòng một cơn sóng đen bao phủ lấy.
Có thể nói Châu Sâm đúng là thiên phú bẩm sinh, cùng cậu làm cái chuyện kia có cảm giác vô cùng diệu kỳ mà lại chân thực.
Cô vừa mới tỉnh dậy xong, Châu Sâm cũng ngay lập tức mở mắt, cứ như thể để một con chip theo dõi trong đầu cô vậy, cô vừa có động tĩnh cậu liền biết ngay.
"Chị Như Mạn, còn muốn ngủ nữa không?" Cậu khẽ chớp mắt, giọng nói trầm thấp hơn so với bình thường, nghe lại càng thành thục.
"Mấy giờ rồi?" Ông Như Mạn ngồi dậy, phát hiện mình còn chưa mặc quần áo, liền lấy chăn phủ lên người, Châu Sâm quay người lại, với lấy đồng hồ bên cạnh giường: "6:32"
"Ừm, dậy thôi."
Châu Sâm hít sâu một hơi, sau đó ngồi dậy, với lấy quần áo mặc, nhanh chóng chạy ra lấy quần áo mang vào cho cô, trong tay còn cầm thêm một ly nước.
Mà lại đưa nước trước cho cô.
"Chị uống trước đi."
Nước vẫn còn ấm, Ông Như Mạn uống một ngụm xong, cảm thấy cổ họng dễ chịu hơn nhiều. Uống xong, Châu Sâm nhận lấy cốc nước còn dở, trong lúc cô mặc quần áo, cậu liền thoải mái uống nốt nước trong ly, sau đó ngồi ngây ngốc trên giường.
Mọi thứ đều như đang mơ vậy.
Nếu như lúc này Ông Như Mạn ôm cậu từ phía sau nữa thì đúng là không khác chút nào.
Nhưng cô không, cô chỉ đang loạt xoạt mặc quần áo sau lưng cậu.
"Ăn cơm xong rồi đi dạo phố được không?"
Những câu nói rất đời thường, nhưng lại có tác dụng hơn nhiều những câu ngọt ngào tình tứ.
"Được." Châu Sâm trả lời một câu, sau đó đi ra ngoài mặc xong xuôi quần áo của mình.
Ông Như Mạn nhìn lớp trang điểm trên mặt mình một lúc, sau đó liền dứt khoát tẩy trang.
Thật ra Châu Sâm rất thích mặt mộc của cô, có lẽ đám đàn ông ai ai cũng vậy, thích mặt mộc của bạn gái mình, bởi vì cảm thấy chỉ cần như vậy thôi đã đủ đẹp lắm rồi.
Cô cũng không quan tâm hình tượng của mình trong lòng Châu Sâm cho lắm, liền đơn giản túm tóc buộc lên, hai bên chỉ khẽ thoa một lớp kem che khuyết điểm, nhìn có vẻ trẻ trung hơn nhiều. Làn da của Ông Như Mạn trời sinh trắng trẻo, sau này cũng biết cách chăm sóc, cho nên dù không còn là thanh thiếu niên nữa nhưng da dẻ không hề thấy nếp nhăn, có thể nói như là mặt búng ra sữa.
Thêm vào đó, cô cũng rất biết hưởng thụ cuộc sống, tiền hết thì có thể kiếm thêm, cho nên tự cho mình tiêu phung phí một chút, mình thích cái gì thì mua cái đó, miễn sao cảm thấy hợp là được rồi.
Châu Sâm kỳ thật rất thích nhìn cô như vậy, rất rất thích, thích đến mức không muốn để bất cứ ai nhìn thấy bộ dáng của Ông Như Mạn lúc này, đi ra ngoài cũng chỉ muốn ôm chặt cô trong lồng ngực, mà cậu cũng không hề che giấu bộ dáng si mê của mình, lúc nào hai mắt cũng dán trên người cô, dáng vẻ nhìn ngắm vô cùng nghiêm túc.
Lúc Ông Như Mạn ngồi ở cửa chuẩn bị thay giày, cậu liền đi lên chuẩn bị ngồi xuống giúp cô đổi, nhưng lại bị cô cản lại, cảm thấy hành động của cậu có chút không nói nên lời, vậy mà cậu biểu hiện lại tự nhiên như vậy.
Hai người đều đã rất đói, buổi trưa không ăn, buổi chiều lại trải qua một trận vận động kịch liệt, nhất là cái người cần mẫn cày cấy Châu Sâm kia.
Ông Như Mạn đưa cậu đến một quán cơm quen thuộc, gọi ra rất nhiều món ăn mà cậu thích.
Thực ra ba năm qua Châu Sâm đều ăn uống ở canteen trường, cho nên sớm đã rèn thành thói quen, ăn cái gì cũng được, giống như vị giác đã mất linh, chỉ trừ đồ ăn của Ông Như Mạn nấu ra, thì đối với cậu cái gì cũng như nhau cả.
Bây giờ chỉ có hai người bọn họ, giống như một đôi tình nhân ở cùng với nhau, nhưng cũng lại có một số sự khác biệt, Ông Như Mạn đối với cậu không thể hiện sự nhiệt tình của phụ nữ đang yêu, mà giống như một người chị gái, ngẫu nhiên sẽ nói với cậu vài từ, thời gian khác đều lẳng lặng ăn.
Trái tim Châu Sâm cũng dần dần bình ổn trở lại, cúi xuống nghiêm túc ăn cơm.
Ông Như Mạn ăn xong, liền ngồi coi điện thoại. Châu Sâm vẫn còn đang ăn, đột nhiên nghe thấy phía sau có người kêu một tiếng: "Mạn Mạn."
Cậu ngẩng đầu nhìn lên, thấy cơ thể cô cứng đờ.
Châu Sâm quay người lại, quét mắt nhìn nguồn gốc phát ra âm thanh.
Là một người phụ nữ trung niên, mặc một chiếc sườn xám mỏng, trên tay xách một túi xách nhỏ, vẻ mặt háo hức đang muốn chạy qua.
"Mạn Mạn, đến đây ăn cơm đấy à?" Bà ta chạy qua, sau đó nhìn ghế đối diện là một người lạ hoắc không phải Ông Như Vọng thì có hơi bất ngờ.
"Đây là ai vậy?"
Ông Như Mạn đứng dậy chào: "Dì ạ, đây là em trai cháu."
Người phụ nữ hơi gật đầu, ý cười trên mặt vẫn không hề giảm bớt.
"Sao dạo này con với A Lãng không về nhà ăn cơm thế? Có mỗi mình dì ở nhà thật là cô đơn tịch mịch, mấy người trẻ các con đều không muốn ở với người già chúng ta rồi."
Bà nhìn qua cũng mới khoảng ngoài bốn mươi tuổi, rất trẻ trung ôn hòa, khiến người khác không thể nào sinh ra ấn tượng xấu.
"Cháu xin lỗi ạ." Ông Như Mạn trả lời.
"Ai da, coi con khách sáo cái gì này, dạo gần đây A Lãng bận rộn, không có thời gian chăm sóc con hả, để dì gọi điện mắng nó, tiểu tử thối này, đến vợ mình cũng không chăm sóc được, cả ngày cứ bận rộn làm cái gì thế không biết."
Đến lúc này Châu Sâm đã biết người phụ nữ kia là ai, một miếng cũng không muốn ăn nữa.
"Dì, không cần đâu ạ..."
Ông Như Mạn còn chưa nói xong, bà đã rút điện thoại ra nhấn số, cô lập tức đưa tay cản lại.
"Dì... Vinh Lãng chưa nói với dì ạ?"
"Chúng cháu chia tay rồi."
Ông Như Mạn cúi đầu im lặng.
Người phụ nữ vẫn còn mang dáng vẻ không thể tin được: "A Lãng không nói, có phải nó làm con giận không, thằng nhóc này, về nhà dì bảo ông ấy đánh cho nó một trận. Sao con không nói sớm với dì nó bắt nạt con."
"Không ạ, anh ấy không bắt nạt cháu, là vấn đề của cháu thôi ạ."
Ưng Quyên nắm lấy tay cô: "Tính tình của con thế nào dì lại không biết hay sao? Nhất định là do thằng nhóc kia làm sai rồi, con cứ đợi đi để dì cho nó một trận."
"Yêu đương lúc nào mà không có vấn đề, dì nhất định sẽ đứng về phía con." Ưng Quyên giống như mẹ ruột của Ông Như Mạn vậy, tức giận bừng bừng, luôn miệng khẳng định là do Ving Lãng làm sai.
"Quyên Tử... Sao bà lại ở bên này thế?" Vài người phụ nữ trung niên khác lần lượt đi tới.
Phụ nữ cho dù mối quan hệ có tốt đến đâu đi chăng nữa thì trong lòng vẫn luôn có tranh đấu ngấm ngầm, Ưng Quyên lại là người rất coi trọng mặt mũi, cho nên chắc chắn không muốn người khác biết chuyện xấu nhà mình, bởi vì bà đối với Ông Như Mạn rất tốt, cho nên Ông Như Mạn cũng không muốn thấy bà bị đồn thổi sau lưng, cho nên cũng lịch sự chào hỏi với mấy người mới tới.
Ưng Quyên khẽ vén tóc lên mang tai, mỉm cười hào phóng: "Mạn Mạn đưa em trai đến ăn cơm."
Mấy người kia cũng biết Ông Như Mạn có một người em trai, nhưng lại chưa gặp bao giờ, cho nên cũng không có suy nghĩ gì khác.
"Qua đây chào hỏi các dì đi." Cô gọi Châu Sâm đi qua.
Trên mặt Ông Như Mạn vẫn treo nụ cười dịu dàng, Châu Sâm không có cách nào từ chối. Cậu hơi cúi đầu, đi theo cô chào hỏi từng người một.
"Đây là em trai của Mạn Mạn đấy à, đẹp trai thật đấy."
Ông Như Mạn không hề phủ nhận.
Bàn tay Châu Sâm cuộn chặt lại, trong lòng một cơn sóng đen bao phủ lấy.
Danh sách chương