*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thẩm Tinh Hòa chớp chớp mắt, vốn dĩ cô còn hơi xấu hổ, nhưng thấy so với mình đối phương càng xấu hổ hơn nên ngược lại không mấy xấu hổ nữa. Vì thế cô bọc chăn xê dịch vào bên trong, hào phóng chia cho anh nửa cái giường.
 
Vệ Mân cũng không làm ra vẻ, đần mặt đi đến nằm xuống chỗ trống. Có lẽ vì anh mới tắm rửa xong cho nên trên người mang theo mùi thơm thanh mát của sữa tắm do khách sạn chuẩn bị, cũng giống với mùi hương trên người cô, ý thức được điều này khiến không khí có vẻ trở nên mờ ám hơn.
 
Hai người nằm sóng vai, rơi vào yên lặng ngắn ngủi, xung quanh chỉ vang lên hết đợt tiếng hít thở này đến đợt tiếng hít thở khác, dựa vào quá gần nên chỉ cần một động tác rất nhỏ cũng bị đối phương phát hiện ra.

 
Nến đỏ còn đang lay động, ngoài cửa sổ vang lên từng tiếng mèo kêu, hạt mưa tí tách đập lên cửa sổ. Lúc này Thẩm Tinh Hòa mới chú ý đến bức màn cũng là màu đỏ.
 
Lúc này Vệ Mân đột nhiên hắt xì một cái, Thẩm Tinh Hòa nghiêng đầu liếc anh, sau đó im lặng xốc chăn lên, chia một nửa sang, ngón tay còn không cẩn thận chạm phải cánh tay lộ ra bên ngoài của anh, cảm giác lạnh lẽo khiến cô hơi rụt tay lại.
 
Thân thể Vệ Mân cứng đờ, nháy mắt hơi ấm mang theo mùi hương chỉ có trên người phụ nữ vây lấy anh. Anh thậm chí còn có thể cảm nhận sợi tóc mềm mại của cô bò đến trên cổ mình, tê tê ngứa ngứa, giống như một dòng điện chạy dọc khắp kinh mạch toàn thân.
 
Ánh mắt anh tối đi vài phần, miễn cưỡng đè nén xôn xao dưới thân xuống, giây tiếp theo anh cảm thấy cánh tay nóng lên, tay nhỏ mềm mại không xương của cô gái cuốn lên. Thật ra cũng không kiều diễm đến đâu, chỉ đơn thuần là muốn giúp anh ấm lên thôi, tay cô xoa nắn trên dưới cánh tay anh, Vệ Mân nhắm mắt lại, ảo tưởng đến nếu như bàn tay này nắm lấy thứ dưới thân anh.
 
Thẩm Tinh Hòa thấy dáng vẻ hơi áp lực của anh thì hơi buồn cười, khóe miệng anh còn có chút máu bầm, là dấu vết để lại do buổi tối đánh nhau với Cố Tân Giác. Cô không nhịn được vươn một ngón tay chọt lên một chút, nghe anh phát ra một tiếng hít khí, rất nhẹ, nhưng bởi vì khoảng cách quá gần mà nghe được đặc biệt rõ ràng.
 
"Khó trách Vạn Thiến theo đuổi cậu từ lúc đi học đến bây giờ." Thẩm Tinh Hòa đột nhiên cảm thán: "Quả thật là lam nhan họa thiếu (tương tự câu hồng nhan họa thủy)"
 
Vệ Mân xua suy nghĩ màu vàng (*) trong óc đi, nghiêng đầu nhìn cô, trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc.
 

(*)  Suy nghĩ không trong sáng.
 
Thẩm Tinh Hòa không hề buồn ngủ, bèn đơn giản trò chuyện cùng anh: "Cậu có biết khi đó trong trường chúng ta có bao nhiêu nữ sinh yêu thầm cậu không? Chỉ mỗi lớp của chúng ta đã có mấy người rồi."
 
Vệ Mân nhàn nhạt đáp: "Không biết." Anh đúng là không biết thật, bởi vì đều bị Vạn Thiến bóp chết từ trong trứng nước, nhưng anh lại đột nhiên nghĩ đến cái gì, trong mắt sáng lên, hỏi: "Cũng bao gồm cậu à?"
 
Thẩm Tinh Hòa hơi sửng sốt, không hiểu tại sao lại chuyển đến trên người cô, cô trợn trắng mắt: "Ít tự luyến đi." Nghĩ nghĩ lại trở mình, nhìn sườn mặt anh nói tiếp: "Chẳng qua đúng là cậu tương đối đẹp trai."
 
Vệ Mân im lặng, khóe miệng mơ hồ nhếch lên, sau đó cũng xoay người nằm mặt đối mặt với cô, giường vốn đã không lớn, hai người lại đắp chung một cái chăn, nằm đối diện như vậy khiến hơi thở cũng đan vào nhau, nhiệt độ không ngừng tăng cao. Cô nhìn đôi môi xinh đẹp của Vệ Mân, đột nhiên cảm thấy hơi khát vì thế liếm liếm môi theo bản năng.
 
Thẩm Tinh Hòa dời ánh mắt đi lên khiến cho tầm mắt hai người chạm nhau, dưới hoàn cảnh nhiệt độ không ngừng tăng đầy mờ ám, cô tự nhắc bản thân phải dời tầm mắt đi nhưng đôi mắt lại không nghe sai bảo, con ngươi anh thật đen, giống hệt như nam châm, lôi kéo người ta không ngừng lún sâu. Thẩm Tinh Hòa nhìn nhìn lập tức thất thần, hai người càng lúc càng nhích lại gần nhau, gần đến mức chóp mũi cũng mơ hồ chạm vào nhau, sau đó lại tách ra.
 
Bởi vì khoảng cách quá gần nên khó tránh khỏi tứ chi có đụng chạm, tay cô dán vào cánh tay anh, đầu gối dán lên đùi anh, hai người đều chỉ mặc quần áo mỏng, nhưng đều không có ý muốn gần thêm hoặc là rời đi.
 
"Thẩm Tinh Hòa." Anh đột nhiên gọi tên cô.
 
Thẩm Tinh Hòa cũng "Ừ" một tiếng theo bản năng, sau đó thì nghe được giọng nói khàn khàn của người bên cạnh: "Thật ra lúc tôi còn đi học cũng từng yêu thầm."

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện