Hai giọt nước mắt trong suốt thuận theo khóe mắt Niệm Băng chảy xuống, hắn biết, vô luận như thế nào thì mình cũng không thể bảo trì thái độ như hiện tại với Long Linh, Linh nhi đem chiếc bối tâm này cho hắn, hơn nữa thêm vào lời nói lúc trước , rõ ràng là đã bỏ mặc an nguy của chính mình vì hắn, hơn nữa cũng không có nói rõ chân tướng, đem chuyện cũ lừa hắn. Trong lòng Niệm Băng run rẩy, lần đầu tiên vì một nữ nhân mà run rẩy, hai tay nắm chặt lấy mép bối tâm, nỗ lực khống chế tâm tình.

Vẻ ôn nhu của Long Linh không ngừng hiện lên trong đầu hắn , khuôn mặt nhu mỹ ấy, thanh âm ôn nhu ấy, không gì không khiến trái tim hắn rung động mãnh liệt.

Thở sâu, Niệm Băng miễn cưỡng bình phục tâm tình của mình, Linh nhi, ta sao có thể để ngươi vì ta mà mặc kệ sự an toàn của bản thân chứ? Nếu vậy, ta cũng không xứng là một nam nhân. Tâm niệm thay đổi thật nhanh, nhìn xuống bối tâm nhẹ bẫng trên người , hắn đã quyết định. Đưa tay nắm lấy phượng địch, khẽ thổi lên.

Sáng sớm ngày thứ hai, Lý Đắc rốt cục cũng khôi phục toàn bộ pháp lực, cả dong binh đoàn lại xuất phát, chúng dong binh cũng không có bởi vì sự an tĩnh của ngày hôm qua mà buông lỏng, từng thời khắc đều cảnh giác mọi chuyện có thể phát sinh ở chung quanh.

Niệm Băng ngồi ở trên kiệu tre, thỉnh thoảng nhìn về phía Long Linh, Long Linh vẫn mang biểu tình như hôm qua, yên lặng bi thương, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn về phương xa, ánh mắt trống rỗng. Trong lòng Niệm Băng đau xót, hắn biết, mình vĩnh viễn cũng vô pháp quên nhãn thần hiện tại của Long Linh.

Tạp Lạc tay vịn chuôi kiếm, vừa đi vừa nhìn địa đồ, lớn tiếng nói: "Mọi người phấn khởi tinh thần lên, chúng ta càng ngày càng gần mục tiêu, đi qua hai ngọn non, an toàn tới một thung lũng là có thể tìm được thứ chúng ta muốn tìm. Để có thể trở về đoàn tụ cùng người thân, để có thể qua có được cuộc sống tốt đẹp hơn, tất cả hãy phấn khởi lên, phải còn sống mà trở về."

Hắn vừa dứt lời, cách đó không xa xuất hiện một tiếng gầm nhẹ khiến cho cả dong binh đoàn đều khẩn trương lên, mặt đất chấn động, một thân ảnh thật lớn từ sườn núi các đó không xa vọt ra, trong tiếng gầm gừ, lao về phía Băng Nguyệt dong binh đoàn.

Niệm Băng kinh ngạc phát hiện, quái thú đang lao tới có độ cao chừng tám tận ( ND : nguyên văn尽, có ai biết xin chỉ giáo ), nửa thân trên đứng thẳng, toàn thân bao trùm bởi lớp sừng màu xám, nhìn qua cực kỳ rắn chắc, hình thể tương đối giống một con thằn lằn lớn. Nhưng rõ ràng so với thằn lằn thì lớn hơn nhiều, sau lưng có hai vệt đen thẳng đứng. Hai chân to khỏe chống đỡ thân thể khổng lồ với chiếc đuôi dài ở phía sau, khi rống giận, lộ ra hàm răng nhọn hoắt, nước dãi chảy ròng ròng, từ đầu tới đuôi có chiều dài gần hai trượng, chi trước nhỏ hơn nhiều so với chi sau, nhưng móng vuốt lại rất lớn, tốc độ lao tới cực nhanh. Không phải là xui xẻo thế chứ? Đó đương nhiên là một con Thiết Bối Địa Long.

Trong lòng mặc dù âm thầm kêu khổ, nhưng Niệm Băng vẫn không quên nhắc nhở đồng đội: "Mọi người cẩn thận, đây là Thiết Bối Địa Long, phòng ngự rất mạnh." Hô to một tiếng, hắn lập tức bắt đầu ngưng tụ ma pháp lực, từng thấy qua thực lực của Thiết Bối Địa Long, hắn không dám lơ là chút nào.

Điều khiến Niệm Băng vui mừng chính là, đây chỉ là một con Thiết Bối Địa Long. Hình thể rõ ràng so với con lần trước nhìn thấy nhỏ hơn rất nhiều, lực công kích cũng kém nhiều, hai tay vung lên, hỏa cầu cùng băng cầu cùng phát ra, tiên phong hướng công tới Thiết Bối Địa Long.

Con Thiết Bối Địa Long rõ ràng không có trí tuệ gì, tốc độ công kích vẫn không giảm chút nào, mặc kệ hỏa cầu cùng băng cầu hợp lại trước người nó, bộc phát ra lực công kích cực mạnh. Trong tiếng nổ ầm ầm nổ, tốc độ vọt tới của Thiết Bối Địa Long bị chậm lại, giống như Niệm Băng phán đoán, nhất giai dung hợp ma pháp xuất ra bởi Băng Hỏa Đồng Nguyên đối với đại gia hỏa này không có chút tác dụng, ngay cả công kích mang khí tức đặc hữu của băng và hỏa cũng vô pháp ảnh hưởng tới bước tiến của nó. Ngay khi hắn chuẩn bị công kích tiếp, từ trong dong binh đoàn lao ra một thân ảnh cao lớn.

"Con mẹ nó, bò sát nhỏ cũng dám cản đường chúng ta, lão nương đánh chết ngươi." Trong tiếng gầm phẫn nộ, thân thể ục ịch của Hoa Nhị phóng lên cao, từ phía dưới đánh tới Thiết Bối Địa Long. Niệm Băng sợ ngộ thương nàng, lập tức rút lại ma pháp.

Một màn quái dị hiện ra, lúc song trảo của Thiết Bối Địa Long đánh về phía Xa Luân đại phủ của Hoa Nhị, ầm một tiếng, thế công đã hoàn toàn tan rã, hai trảo trước đều bị vỡ ra, Hoa Nhị không có ý muốn buông tha nó, bạch sắc đấu khí cường liệt từ cơ thể phát ra, bao phủ khắp chiến phủ chém tới phía Thiết Bối Địa Long.

"Địa long gặp mẫu bạo long, cũng tại nó xui xẻo thôi." Một gã dong binh hả hê nói.

Chẳng có dong binh nào lên hỗ trợ, bọn họ tựa hồ sớm đã biết phương pháp chiến đấu của Hoa Nhị, đấu khí đã đạt tới vũ đấu gia, hơn nữa lực lượng trời sinh của nàng đã cho Thiết Bối Địa Long một đả kích trí mạng, liên tiếp vài tiếng nổ chói tai vang lên, Niệm Băng hoảng sợ phát hiện, chiếc đầu lớn của Thiết Bối Địa Long nọ đã rời khỏi thân thể, từng vòi máu tươi lớn không ngừng phun ra, thân thể cự đại đổ ầm xuống đất.

Trời ạ! Đây là địa long trước kia suýt cướp mạng của mình sao? Mặc dù không phải cùng một cấp bậc, nhưng cũng không dễ dàng như vậy bị giết như vậy chứ. Niệm Băng nhìn về phía Hoa Nhị, ánh mắt không khỏi thêm có vài thứ gì đó.

Hoa Nhị hai ngày nay đang buồn bực trong lòng, địch nhân ở trong tối thoắt ẩn thoắt hiện giống như mèo vờn chuột, con địa long này đột nhiên nhảy ra công kích, nàng chẳng thể nhẫn nại được nữa, với lực lượng cùng đấu khí cường hãn, nàng đương nhiên sẽ phải giải quyết nó. Đánh chết địa long nàng vẫn chưa hết giận, chiến phủ liên tiếp chém hai ba nhát lên thân thể của địa long, kéo theo một từng chùm huyết hoa vương vãi trên không.

Long Linh sớm đã cúi đầu, có chút không đành lòng nhìn, Phượng Nữ cùng Tử Thanh Mộng thì không có gì, nhưng cũng đều kinh ngạc với sự cường hãn của Hoa Nhị.

"Nhị Nhị, được rồi. Chừa lại chút khí lực đi, phía trước còn không biết có thứ gì nữa." Tạp Lạc ngăn trở hành động ngược thi của Hoa Nhị. Hoa Nhị tay giơ song phủ, như muốn hỏi thiên hạ anh hùng ngoài ta ai còn có thể như vậy, đầu tiên là giống như quái thú nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó cất giọng ồm ồm: "Mẹ nó, xem ai còn có dũng khí mạo phạm Băng Nguyệt dong binh đoàn chúng ta, đừng nói tới một con địa long, mười con, một trăm con, ta cũng chém chết hết."

Giọng phẫn nộ của Gia Đặc Lâm vang lên. "Ngậm cái miệng quạ đen của ngươi lại."

Hoa Nhị xoay người lại, cả giận nói: "Sao, ngươi không phục? Có bản lĩnh chúng ta đánh một trận."

Gia Đặc Lâm hừ một tiếng, đáp: "Ngu ngốc, ngươi xem phía sau sườn núi kìa."

Mọi người lúc này mới phát hiện, chừng hơn hai mươi con địa long, đang từng bước từng bước từ sau sườn núi đi ra, tiếng gầm gừ nho nhỏ càng ngày càng lớn. Một con địa long đi phía trước, đang gạt những con khác ra như gạt mồ hôi trên người.

Một con Thiết Bối Địa Long đã mang theo khí thế khổng lồ, hơn hai mươi con địa long đồng thời xung phong, cường hãn như mẫu bạo long Hoa Nhị cũng không khỏi sắc mặt đại biến, lực công kích như vậy, ở đây mọi người không có ai là có thể ngăn cản được.

Tạp Lạc cấp bách hô: "Mau, mang ma pháp sư lui ra phía sau, tận lực du đấu, không nên xung đột chính diện."

Tám gã dong binh khiêng kiệu lui nhanh về phía sau, đúng lúc này, Niệm Băng đột nhiên hô: "Không nên hoảng sợ, võ sĩ chuẩn bị cận chiến đấu. Ta đối phó với công kích của chúng." Vừa nói, tay phải vung lên, hai người ma pháp quyển trục từ tay hắn bay ra. Hồng sắc quang mang cùng lam sắc quang mang đồng thời xuất hiện, Hỏa Diễm Thần Đích Tả Thủ, nương theo để tăng cương cho đơn sắc Băng Phong Cầu phi lên nghênh chiến với lũ địa long.

Lúc đầu, Niệm Băng từng công tư hợp doanh làm ra ngũ giai Băng Hỏa Đồng Nguyên dung hợp ma pháp, thi triển cho ma đạo sư Long Trí xem, lúc này đối mặt với rất nhiều địa long, hắn lại một lần nữa dùng năng lực mình vốn rất am hiểu, chỉ bất quá thời gian khẩn cấp, chỉ có thể đơn thuần ném ra ma pháp quyển trục. Hắn tin tưởng, bên người mình còn có ba ma pháp sư. Chỉ cần ngăn lại làn sóng tấn công đầu tiên của địa long, thì sẽ có được chi viện.

Hiện tại băng hỏa dung hợp ma pháp, đã khác biệt so với trước đây, thông qua việc lý giải sâu sắc hơn đối với hai loại ma pháp, Niệm Băng chân chính phát huy ra uy lực của Băng Hỏa Đồng Nguyên, hai ngũ giai ma pháp đồng thời bộc phát. Sinh ra uy lực công kích tương đương thất giai ma pháp, cho dù là Kim Bôi địa long mà ở đây thì cũng tuyệt sẽ không thoải mái, huống chi đây chỉ là Thiết Bối Địa Long.

Trong tiếng nổ lớn, bốn con địa long xông lên phía trước nhất thời đánh lui, bắn về phía địa long ở phía sau, trên mặt đất xuất hiện một chiếc hố lớn đường kính hơn hai trượng, thế công tới của địa long nhất thời tan rã, địa long bị đánh trúng, lân phiến trước người huyết nhục vương vãi, mặc dù cũng không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng bị thương không nhẹ. Nơi chúng có năng lực phòng ngực mạnh nhất chính là phía lưng, trước ngực tất nhiên là kém hơn một chút.

Tạp Lạc phản ứng cực nhanh, điều động võ sĩ triển khai trận thế lao tới phía địa long, mà lúc này, ma pháp thứ nhất của thổ hệ đại ma pháp sư Phong Vân cũng đã hoàn thành.

Mặt đất chấn động mãnh liệt, lấy cái hố to mà Niệm Băng đã tạo ra làm trung tâm, hướng chúng địa long tạo ra mấy đạo khe hở thật lớn, chính là ngũ giai Địa Liệt thuật. Địa Liệt thuật mặc dù vô pháp trực tiếp thương hại tới địa long, nhưng để ngăn cản hành động của chúng thì cũng đủ. Hoa Nhị một mình một ngưa lao lên phía trước tới phía địa long đang rối loạn, nàng hiện tại hoàn toàn không giống một nữ nhân, đương nhiên, trong mắt người khác, cũng chưa từng coi nàng là một nữ nhân. Một chiếc đầu địa long bắn lên không, để lại một vòi máu lớn.

Gia Đặc Lâm cũng phô bày thực lực vũ đấu gia, thân thể lóe lên lao vào không trung, hắn không có bạo lực giống như Hoa Nhị, nhưng công kích của hắn lại tàn nhẫn hơn nhiều, đoản đao trong tay giống như răng độc xà, trực tiếp đâm vào nơi yếu nhất trên thân thể địa long là con mắt mà đâm vào, vừa trúng liền chạy, lập tức chuyển hướng tới con địa long tiếp theo. Con địa long bị thương kia nổi giận gầm một tiếng, không ngừng công kích mọi thứ chung quanh, đương nhiên, chủ yếu lại chính là đồng bạn của nó, tiên huyết không ngừng chảy ra từ trong mắt, cứ cho là thân thể nó có thể cường hãn trở lại, nhưng não bộ như vậy cũng tuyệt không thể sống sót, tử vong, là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Đấu khí đủ loại bập bùng từ đám dong binh, bọn họ mặc dù không cường hãn như hai phó tài trưởng, nhưng đấu khí của đại kiếm sư tuyệt không phải thể coi thường, chúng dong binh phối hợp ăn ý, một bộ phận dùng phương pháp du đấu hấp dẫn địa long chú ý, mà một bộ phận khác thì học Gia Đặc Lâm, chuyên tìm tới con mắt yếu ớt của địa long, bằng vào đấu khí hộ thân, thì dù bị địa long đánh sượt qua, chỉ cần không phải trực tiếp đánh lên thân thể, cũng tuyệt sẽ không phải là trí mạng. Trong lúc nhất thời, tình thế đã phát triển theo hướng có lợi cho Băng Nguyệt dong binh đoàn.

Tạp Lạc không hề động thủ, mà chỉ quan sát địa long trước mặt, hắn đang đợi, một khi thủ hạ xuất hiện nguy cơ, cầu viện chính là chuyện hắn phải làm. Đây là phối hợp, sự phối hợp mà một cao đẳng dong binh đoàn phải chú ý.

Có lẽ là trời cao muốn đùa giỡn với Băng Nguyệt dong binh đoàn, ngay khi bọn họ vừa mới chiếm thượng phong, thanh âm kinh ngạc của Phượng Nữ đột nhiên vang lên. "Mọi người cẩn thận, phía sau còn có."

Tám gã dong binh phụ trách nâng kiệu tre lập tức phản ứng, khi bọn hắn quay lại phía sau, không khỏi đều hít một hơi, bởi vì, sau lưng xuất hiện đích cũng là Thiết Bối Địa Long, hơn nữa, số lượng còn đạt tới con số kinh người, ba mươi con.

Tử Thanh Mộng kinh hô: "Trời ạ! Chẳng lẽ chúng ta rơi vào ổ thằn lằn rồi sao?" Vừa nói, tay đã nắm chặt đoản đao vốn trước đây dùng để động thủ cùng Phượng Nữ.

Băng nhận của Tử Thanh Kiếm là một thanh trọng kiếm rộng, thân chợt lóe lên, đưa muội muội che ở phía sau, mà lúc này ánh mắt của Tử Thanh Mộng lại đang nhìn Niệm Băng. Niệm Băng bất đắc dĩ thở dài một tiếng, thầm mắng chính mình đã sơ suất, sớm phải ngưng tụ ma pháp mới đúng, nhưng trước mắt địa long cũng đã khởi động công kích, rơi vào đường cùng, hắn chỉ đành lôi ra hai cái quyển trục.

Đúng lúc này, Lý Đắc vốn chưa hề thi triển ma pháp đã phát động, nếu nói lúc trước chúng dong binh còn do Lý Đắc lúc sử dụng ma pháp để dò xét bị phản phệ suýt nữa trọng thương mà hơi xem thường hắn, trải qua này lần thi triển ma pháp này, không ai còn có thể xem thường vị ma pháp sư cấp bậc tối cao này.

Niệm Băng sơ suất, nhưng Lý Đắc lại không, đây là kinh nghiệm. Trong tiếng ngâm xướng nho nhỏ, ma pháp trượng của hắn đã giơ lên cao quá đầu, một vầng lam sắc hội tụ về phía trước, vầng lam sắc nhanh chóng xoay tròn, trong chớp mắt, một lam sắc toàn qua từ từ hình thành ở phía trước, là toàn qua thực sự, chúng địa long đang công kích mãng liệt lao vào toàn qua, uy lực công kích của chúng tuy mạnh, nhưng tuyệt không mạnh hơn lực đạo của toàn qua đang xoay tròn, nhất thời, hơn ba mươi con địa long đều bị cuốn vào, thân thể không ngừng va đập trong toàn qua, thân thể cùng độ cứng rắn va chạm với nhau thì xảy ra điều gì? Lam sắc toàn qua đã có mấy phần màu đỏ.

Thủy Toàn Ba Động? Trong lòng Niệm Băng dị thường kinh ngạc, bởi vì, đây là một ma pháp hết sức quái dị của thủy hệ, thuộc về thất giai đơn thể công kích ma pháp, chỉ là ma pháp này có lực công kích không mạnh, nếu địch nhân chỉ có một, thì lực công kích không hề đáng nói, một khi ma pháp lực vô pháp chi trì, toàn qua sẽ biến mất, ngoại trừ mang đến cho đối phương chút cảm giác mơ màng ra, không có đặc thù gì cả. Nhất là với đối phương là vũ sĩ, đối phương chỉ cần có đấu khí đủ mạnh mẽ, thì có thể dễ dàng lao thoát khỏi toàn qua. Thế nhưng, ma pháp này dùng để đối phó với một đàn địa long đanh lao tới, hiệu quả lại cực kỳ rõ ràng, chẳng những ngăn trở thế lao tới của chúng, mà còn khiến chúng nó bị thương tổn khi va đập với nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện