"Linh nhi, Song Sắc Băng Phong Cầu, mau." Lý Đắc vội vàng nói hô một câu.
Nguyên Long Linh còn đang ngơ ngác vội vàng ngâm xướng. "Băng nguyên tố vĩ đại! Ngưng tụ đi, hóa thành vạn cổ băng xuyên, hóa thành ngưng thật nguyệt hoa chi băng, băng cùng băng dung hợp, xuất hiện đi, Song Sắc Băng Phong Cầu." Song Sắc Băng Phong Cầu thật lớn xuất hiện, có lẽ là đã bị ảnh hưởng khi thụ đáo Niệm Băng về ma khống lực, Long Linh cố ý đem Băng Phong Cầu dồn ép lại, mặc dù nhỏ hơn một chút, nhưng nhìn lại thì đậm đặc hơn nhiều.
Niệm Băng trong mắt ngời sáng, nhất thời minh bạch ý nghĩ của Lý Đắc. Bên trong toàn qua, nếu chỉ có một kiện đồ vật, thì nó sẽ không ngừng xoay tròn, cho đến khi biến mất, thế nhưng, nếu bên trong xuất hiện một thứ khác biệt, vậy thì, sẽ tạo ra lực công kích rất lớn bên trong toàn qua, nó sẽ dễ dàng bị nghiền nát. Lúc này, Song Sắc Băng Phong Cầu chính là thứ đó, về phần hiệu quả hay không, phải xem ma khống lực của Long Linh.
Băng Phong Cầu bay vào trong toàn qua, ba mươi con địa long va đập liên tục. Dưới lực thôi động của toàn qua, Băng Phong Cầu đã bị nhiễm đỏ thành. Mặc dù Long Linh vô pháp khống chế để Băng Phong Cầu tĩnh chỉ bất động, nhưng vẫn có thể khiến nó giảm tốc độ một chút so với tốc độ của sóng nước, như vậy cũng đã là đủ rồi.
"Chúng dong binh, phần còn lại giao cho các ngươi." Lúc Băng Phong Cầu đã đập nát mười hai đầu Thiết Bối địa long, Lý Đắc đình chỉ ma pháp, dù sao, duy trì liên tục đại diện tích lục giai ma pháp, cho dù ma đạo sĩ giống như hắn cũng tuyệt không thoải mái ( ND : phần thượng vừa nói là thất giai ma pháp !?!)
Chúng địa long vừa mới đang xoay tròn dừng lại, Tử Thanh Kiếm hét lớn một tiếng. "Niệm Băng, giúp ta bảo vệ muội muội ta." Hắn là người đầu tiên xông lên. Chiến pháp của hắn cùng Hoa Nhị cực kỳ giống nhau, lực lượng mạnh. Tuyệt không dưới Hoa Nhị. Lân giáp cứng rắn của địa long không có nhiều tác dụng phòng ngự dưới trọng kiếm. Một đầu địa long cũng đã rơi xuống mặt đất.
Gần hai mươi con địa long còn sống lúc này còn chưa từ mê muội tỉnh lại, tám gã dong binh chỗ Niệm Băng đã theo Tử Thanh Kiếm xông ra ngoài. "Phượng Nữ muội muội, ngươi không đi sao?" Tử Thanh Mộng lo lắng cho ca ca, hướng về Phượng Nữ bên cạnh nói.
Phượng Nữ mỉm cười, đáp: " Ta không thích máu tanh, hơn nữa, hiện tại ta cũng không cần phải ra tay."
Tử Thanh Kiếm thực lực đã tiến đến cấp bậc vũ đấu gia, có lẽ đấu khí không thâm hậu được như Gia Đặc Lâm, nhưng lực lượng trời sinh cùng với khí thế chưa từng có từ trước đến nay khiến lực phá hủy không thể xem thường. Dưới sự thống lĩnh của hắn, trước sau bốn đầu địa long đã bị hủy diệt trong tay chúng dong binh, mà lúc này, địa long từ trong mê muội rốt cục đã tỉnh táo lại, móng vuốt thật lớn cùng với chiếc miệng rộng đầy răng nhọn đã mang tới phiền toái không nhỏ cho chúng dong binh. Muốn giết địa long, cũng không phải là chuyện dễ dàng. Ngoại trừ Tử Thanh Kiếm ra, các dong binh khác chỉ có lựa chọn là con mắt của địa long, mới có thể đem tới cho chúng đả kích trí mạng, thế nhưng, địa long tựa hồ đã thông minh hơn một chút, ngay cả địa long bên phía Tạp Lạc cũng đã không dễ bị thương tổn như vậy nữa.
Mười sáu con địa long còn lại, có mười đang vây công Tử Thanh Kiếm, còn ngũ con thì hướng phía bọn Niệm Băng lao tới.
Phượng Nữ liếc nhìn Tử Thanh Mộng, cười khổ: " Xem ra, ta phải ra tay rồi. Niệm Băng, các ngươi không nên dùng ma pháp nữa, tiết kiệm ma pháp lực một chút." Tiếng nói vừa dứt, thần sắc của nàng đột nhiên thay đổi, hỏa hồng khí tức truyền khắp toàn thân, trên mặt thần sắc trở nên dị thường bình tĩnh, trực tiếp vọt lên nghênh đón năm con địa long.
Long Linh kinh hô một tiếng. "Niệm Băng, mau dùng quyển trục giúp nàng, cùng địa long chính diện xung đột là chết." Nàng ôn nhu thiện lương, nếu không phải là không kịp ngâm xướng ma pháp thì đã sớm tự mình ra tay rồi, nàng biết, hiện tại chỉ có Niệm Băng mới có thể trợ giúp Phượng Nữ.
Niệm Băng mỉm cười lắc đầu, nói: " Không cần, chờ xem đi."
Hồng sắc thân ảnh giống như yên vụ, quỷ dị xuyên qua giữa năm con địa long, cho dù với nhãn lực của Niệm Băng, cũng chỉ thấy ngân quang liên tiếp hiện lên vài lần mà thôi, thân ảnh cũng không hề dừng lại, mà là xông tới chỗ bọn Tử Thanh Mộng đang giao thủ với địa long, lúc này, Tử Thanh Mộng lại vừa giải quyết thêm được một con.
Năm con địa long vẫn chạy như điên về phía bọn Niệm Băng, Tạp Lạc thủy chung quan sát cục diện vừa định tới hỗ trợ, nhưng lại thấy được một màn quỷ dị, năm con địa long đang lao tới, các bộ phận trên người lần lượt rơi xuống, máu thịt vương vãi mười thước, khi chúng cách chỗ Niệm Băng chừng ba mươi thước, đã biến thành một khối thịt.
Long Linh sắc mặt càng thêm trắng nhợt, tay nắm ma pháp trượng có chút run rẩy, Tử Thanh Mộng thì thào nói: "Nàng ấy, nàng ấy không phải nói là không thích máu tanh sao?"
Niệm Băng khóe miệng hơi nhếch. "Đúng, nàng không thích máu tanh, ngươi không thấy được sao, trên người nàng cũng không hề dính chút máu tươi nào."
Tử Thanh Mộng thì thào: "Phụ thân từng nói, một vũ thánh chân chính, có thể tương đương với hai mươi vũ đấu gia, mà nàng vừa mới tiến vào vũ thánh cảnh giới, ta nghĩ, cũng có thể tương đương với mười người, thực lực thật là khủng khiếp."
Phượng Nữ thực lực mặc dù cường hãn, nhưng có thể đạt được hiệu quả như thế, còn là bởi Ly Thiên kiếm của nàng. Bảo nhận tiếp cận cấp bậc thần khí được rót Cửu Ly đấu khí, cắt đứt lân giáp của Thiết Bối địa long cũng chẳng khác gì việc cắt đứt tờ giấy.
Lúc này, chiến đấu bên phía Tử Thanh Kiếm đã kết thúc, có Phượng Nữ gia nhập, địa long chỉ có một con đường chết.
Thanh âm của Tạp Lạc đột nhiên vang lên. "Niệm Băng, cẩn thận."
Niệm Băng xoay người nhìn lại, chỉ thấy một con địa long rất lớn đích đang lao tới, hướng về phía chính mình công kích. Lúc này, Tử Thanh Mộng sợ đến ngây ngốc, Phong Vân cũng ngây ra một lúc, chỉ có Long Linh cùng Lý Đắc phản ứng lại. Lý Đắc từ trong lòng lấy ra một ma pháp quyển trục, mà động tác của Long Linh thì lại rất trực tiếp, nhảy thẳng đến phía Niệm Băng, đưa lưng hướng về phía con địa long còn cách đó chừng mười thước.
"Linh nhi." Niệm Băng không sợ địa long, lại bị Long Linh khiến cho hoảng hốt. Cổ tay rung lên, một đoàn hồng sắc quang mang phóng ra.
Ầm một tiếng nổ vang, địa long còn cách Long Linh chừng ba thước ngã sấp xuống, cái đầu lớn đã tách làm hai, Chính Dương đao còn đang cắm trên cổ nó.
Ngay sau khi phát hiện địa long ở sau lưng, Niệm Băng đã bắt đầu chuẩn bị, sai lầm như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không tái phạm lần thứ hai, có lẽ đê giai ma pháp không thể gây thương tổn cho địa long. Thế nhưng, dưới uy lực bạo tạc cường hãn của Bạo Viêm Thuật, thần khí Chính Dương đao lại có thể dễ dàng chém xuyên qua cái đầu cứng rắn của địa long. Đó là hắn ngộ ra khi thấy Phượng Nữ thi triển Ly Thiên kiếm. Mình không có đấu khí, nhưng lại có thể dùng ma pháp để hỗ trợ. Lần đầu tiên thí nghiệm, đã thấy hiệu quả vô cùng tốt.
Bước lên một bước, Niệm Băng gắt gao kéo Long Linh vào trong lòng. "Linh nhi, Linh nhi, ngươi sao ngốc như vậy."
Mạnh mẽ ôm lấy thân thể mềm mại nọ, Niệm Băng cũng không thể khống chế cảm tình của chính mình, tấm lòng của Long Linh đã khiến hắn xúc động sâu sắc, hắn biết, kiếp này, hắn tuyệt không thể đánh mất nữ hài đang ôm trong lòng. Tâm của người dù sao cũng là thịt ( ND : nghĩa là không phải đá ), một nữ hài ôn nhu chịu buông bỏ tính mạng để cứu hắn, hắn sao có thể không động tâm đây? Long Linh khuôn mặt ửng đỏ, từ lúc Niệm Băng rời đi tới nay, nàng lần đầu tiên cảm giác được sự an bình trong tâm tưởng, nằm trong bờ ngực ấm áp đó, nước mắt chảy ướt đẫm vạt áo ngực Niệm Băng.
Tử Thanh Mộng ho khan đánh động hai người. Long Linh vội đẩy Niệm Băng ra, khuôn mặt đỏ bừng, đứng một bên lau lau nước mắt còn lưu lại nơi khóe mắt.
Tử Thanh Mộng đưa Chính Dương đao cho Niệm Băng, cười đùa: "Thái đao của ngươi cũng lắm tác dụng thật, sau khi chém địa long, sẽ không dùng nó để nấu cơm cho chúng ta ăn đấy chứ?"
Niệm Băng cười khổ đáp: "Đó chỉ là quyền nghi chi kế, yên tâm, ta nhất định sẽ rửa sạch Chính Dương đao. Linh nhi, sau này ngươi cũng không được như vậy nữa, ta sẽ bảo vệ được chính mình và ngươi nữa, ngươi biết vừa rồi ta có cảm nghĩ thế nào không?"
Long Linh đã khôi phục bình tĩnh. "Niệm Băng, chúng ta chỉ là bằng hữu bình thường, sau này không nên nói với ta như vậy nữa." Nói xong, nàng xoay người đi về phía kiệu tre của mình.
Niệm Băng ngây ra một chút, rồi vội vàng đuổi theo, kéo tay Long Linh, nói: "Linh nhi, trước kia là ta không tốt. Nếu ngươi muốn ta nói, ta, ta muốn theo đuổi ngươi, có thể không?" Tình cảm bộc phát, muốn tránh cũng tránh không thoát, Niệm Băng rất lý trí, cho nên hắn lựa chọn giải pháp mặt đối mặt. Thế nhưng, câu trả lời của Long Linh lại khiến hắn thất kinh.
"Đương nhiên không thể, Niệm Băng, ta có chuyện quên nói với ngươi, ta cùng Sư Cửu sư huynh đã đính hôn rồi." Long Linh giật tay Niệm Băng ra, rồi đi tới kiệu tre ngồi xuống.
"Cái gì? Ngươi, ngươi cùng Sư Cửu đã đính hôn? Không, điều đó không có khả năng, ngươi nhất định là gạt ta, đúng không?" Niệm Băng vẻ mặt đã trở nên ngốc trệ.
Long Linh liếc nhìn hắn. "Ta cần gì phải lừa ngươi? Nếu ngươi không muốn ta, ta tự nhiên sẽ phải lựa chọn một người yêu ta."
Cảm giác cay đắng tràn ngập trong lòng Niệm Băng, hắn cúi đầu, nặng nề thở dài một tiếng. " Xin lỗi. Ta chúc mừng các ngươi." Tiếng nói vừa dứt, Niệm Băng trong mắt đột nhiên hàn quang đại phóng, mạnh mẽ ngẩng đầu lên, từng bước hướng về phía bọn Hoa Nhị đang đối phó với địa long. Lúc này, địa long bên kia còn có tám con đang chiến đấu cùng các dong binh.
"Thiêu đốt đi, hỏa diễm vô tận." Niệm Băng giơ Chính Dương đao lên, Hỏa Diễm Chi Thần Đích Thán Tức giúp hắn nhanh chóng hấp thu hỏa nguyên tố chung quanh. " Hỏa diễm vô tận ! Đem nhiệt tình hỏa diễm bất diệt cấp cho ta, bốc lên, Hỏa Diễm Phúc Thể."
Hỏa Diễm Phúc Thể, hỏa hệ lục giai phụ trợ ma pháp, sau khi sử dụng ma pháp này, có thể tăng cường cho bất kỳ hỏa hệ ma pháp nào dưới lục giai đạt đến lực công kích tiếp cận thất giai, là ma pháp mà hỏa hệ ma pháp sư sử dụng để phát động ma pháp vượt quá năng lực ma pháp của mình.
Mãnh liệt hỏa diễm quanh thân thể Niệm Băng bốc lên, hỏa diễm cũng không phải là hồng sắc, mà là u lam thâm trầm.
"Hỏa Diễm thần vĩ đại ! Thỉnh cho phép ta, mượn tả thủ của người, để hỏa thiêu hỏa diễm phủ xuống nhân gian, tiêu diệt hết thảy lực lượng tà ác, để cho hỏa diễm chiếu khắp đại địa, hủy diệt hết thảy chướng ngại phía trước. ―― Hỏa Thần Đích Tả Thủ." Hỏa diễm ngưng tụ trên Hỏa Diễm Chi Thần Đích Bào Hao, u lam sắc Hỏa Thần Tả Thủ xuất hiện phía trên Niệm Băng.
" Phá tan mọi thứ cho ta." Hỏa Diễm Chi Thần Đích Bào Hao chỉ về phía trước, trong lòng Niệm Băng hiện tại cũng có một ngọn lửa đang thiêu đốt, hắn chỉ muốn giết chóc, không ngừng giết chóc. Bằng vào Hỏa Diễm Chi Thần Đích Bào Hao cùng Hỏa Diễm Phúc Thể, Hỏa Thần Đích Tả Thủ trực tiếp đạt tới trình độ thất giai. U lam sắc đại thủ xuất hiện, một chưởng tóm lấy đầu của một con địa long.
Dưới sức nóng kinh khủng, địa long phát ra tiếng gào chói tai, ầm một tiếng, đầu của nó đã bị Hỏa Thần Tả Thủ bóp nát bất. Giết chóc cũng không kết thúc, Niệm Băng điên cuồng khống chế Hỏa Thần Đích Tả Thủ đánh về một con địa long khác.
Thân thể to lớn của địa bị chấn bay, u lam sắc hỏa diễm bao trùm toàn thân phát ra mùi thịt cháy khét lẹt, địa long này bất quá chỉ hai, ba mươi tuổi, so với Kim Bối địa long vương mà trước đây Niệm Băng gặp phải thì kém quá xa, địa long quăng quật trên mặt đất, nhưng ngọn lửa này lại phảng phất như đến từ địa ngục, không sao có thể dập tắt được.
"Sát, sát, sát." Thất giai Hỏa Thần Tả Thủ phát huy lực công kích cường hãn, hỏa diễm thủ cự đại đánh bay từng con địa long còn lại, biến thành từng ngọn lửa, ma pháp lực nhanh chóng tiêu hao, nhưng Niệm Băng lại không hề để ý. Tất cả mọi người choáng váng, bọn họ phát hiện, con mắt Niệm Băng chẳng biết lúc nào đã trở nên đỏ ngầu.
Khi con địa long cuối cùng bị chấn bay, Hỏa Thần Đích Tả Thủ cũng đồng thời biến mất, cũng không phải Niệm Băng muốn cho nó biến mất, mà là bởi vì ma pháp lực của hắn đã không còn đủ để duy trì thất giai ma pháp này nữa.
Cảm giác suy yếu không ngừng xâm nhập đại não của Niệm Băng, nhưng hắn lại vẫn chỉ cảm thấy nỗi đau trong tâm, đau cho chính mình, cũng đau cho cả Long Linh.
"Niệm Băng, ngươi không sao chứ?" Thanh âm ân cần của Phượng Nữ vang bên tai Niệm Băng, nàng lần đầu tiên thấy Niệm Băng điên cuồng như vậy, hắn cũng không dùng băng hỏa đồng nguyên, mà lại chọn hỏa diễm công kích trực tiếp nhất, điều này hoàn toàn không phù hợp với hắn lúc bình thường.
Thở dốc, Niệm Băng lắc đầu. "Ta, ta không sao. Chỉ là muốn phát tiết một chút."
Chúng dong binh lúc này cũng đã xông tới, ánh mắt Tạp Lạc mấy người nhìn Phượng Nữ đã hoàn toàn thay đổi, tổng cộng gần sáu mươi con địa long, có tới hơn nửa là do bọn Niệm Băng tiêu diệt, điều này đã làm sáng tỏ thực lực của bọn họ. Nếu chỉ có dong binh đoàn, có lẽ cũng có thể chiến thắng, nhưng tất nhiên sẽ phải trả giá nặng nề, Tạp Lạc không khỏi cảm thấy may mắn vì đã lựa chọn chính xác, mời Niệm Băng cùng bằng hữu của hắn cùng hành động lần này.
"Tạp Lạc hội trưởng, tất cả mọi người đều mệt mỏi, nghỉ ngơi tại chỗ một chút rồi hãy tiếp tục đi." Niệm Băng thản nhiên nói lại một câu, rồi xoay người đi về một bên.
Tạp Lạc vừa muốn nói gì, lại bị Phượng Nữ ngăn cản. " Để hắn một mình yên tĩnh đi."
Tạp Lạc cung kính đáp: " Thật không nghĩ tới tiểu thư lại là một vị vũ thánh, Tạp Lạc trước kia thất lễ mong người tha thứ." Vũ thánh trong vũ kỹ giới có lực ảnh hưởng to lớn là không có gì lạ lùng, có một vị vũ thánh như vậy trong dong binh đoàn của mình, niềm tin của Tạp Lạc vốn bị dao động khi địa long xuất hiện sớm đã hoàn toàn khôi phục.
Nguyên Long Linh còn đang ngơ ngác vội vàng ngâm xướng. "Băng nguyên tố vĩ đại! Ngưng tụ đi, hóa thành vạn cổ băng xuyên, hóa thành ngưng thật nguyệt hoa chi băng, băng cùng băng dung hợp, xuất hiện đi, Song Sắc Băng Phong Cầu." Song Sắc Băng Phong Cầu thật lớn xuất hiện, có lẽ là đã bị ảnh hưởng khi thụ đáo Niệm Băng về ma khống lực, Long Linh cố ý đem Băng Phong Cầu dồn ép lại, mặc dù nhỏ hơn một chút, nhưng nhìn lại thì đậm đặc hơn nhiều.
Niệm Băng trong mắt ngời sáng, nhất thời minh bạch ý nghĩ của Lý Đắc. Bên trong toàn qua, nếu chỉ có một kiện đồ vật, thì nó sẽ không ngừng xoay tròn, cho đến khi biến mất, thế nhưng, nếu bên trong xuất hiện một thứ khác biệt, vậy thì, sẽ tạo ra lực công kích rất lớn bên trong toàn qua, nó sẽ dễ dàng bị nghiền nát. Lúc này, Song Sắc Băng Phong Cầu chính là thứ đó, về phần hiệu quả hay không, phải xem ma khống lực của Long Linh.
Băng Phong Cầu bay vào trong toàn qua, ba mươi con địa long va đập liên tục. Dưới lực thôi động của toàn qua, Băng Phong Cầu đã bị nhiễm đỏ thành. Mặc dù Long Linh vô pháp khống chế để Băng Phong Cầu tĩnh chỉ bất động, nhưng vẫn có thể khiến nó giảm tốc độ một chút so với tốc độ của sóng nước, như vậy cũng đã là đủ rồi.
"Chúng dong binh, phần còn lại giao cho các ngươi." Lúc Băng Phong Cầu đã đập nát mười hai đầu Thiết Bối địa long, Lý Đắc đình chỉ ma pháp, dù sao, duy trì liên tục đại diện tích lục giai ma pháp, cho dù ma đạo sĩ giống như hắn cũng tuyệt không thoải mái ( ND : phần thượng vừa nói là thất giai ma pháp !?!)
Chúng địa long vừa mới đang xoay tròn dừng lại, Tử Thanh Kiếm hét lớn một tiếng. "Niệm Băng, giúp ta bảo vệ muội muội ta." Hắn là người đầu tiên xông lên. Chiến pháp của hắn cùng Hoa Nhị cực kỳ giống nhau, lực lượng mạnh. Tuyệt không dưới Hoa Nhị. Lân giáp cứng rắn của địa long không có nhiều tác dụng phòng ngự dưới trọng kiếm. Một đầu địa long cũng đã rơi xuống mặt đất.
Gần hai mươi con địa long còn sống lúc này còn chưa từ mê muội tỉnh lại, tám gã dong binh chỗ Niệm Băng đã theo Tử Thanh Kiếm xông ra ngoài. "Phượng Nữ muội muội, ngươi không đi sao?" Tử Thanh Mộng lo lắng cho ca ca, hướng về Phượng Nữ bên cạnh nói.
Phượng Nữ mỉm cười, đáp: " Ta không thích máu tanh, hơn nữa, hiện tại ta cũng không cần phải ra tay."
Tử Thanh Kiếm thực lực đã tiến đến cấp bậc vũ đấu gia, có lẽ đấu khí không thâm hậu được như Gia Đặc Lâm, nhưng lực lượng trời sinh cùng với khí thế chưa từng có từ trước đến nay khiến lực phá hủy không thể xem thường. Dưới sự thống lĩnh của hắn, trước sau bốn đầu địa long đã bị hủy diệt trong tay chúng dong binh, mà lúc này, địa long từ trong mê muội rốt cục đã tỉnh táo lại, móng vuốt thật lớn cùng với chiếc miệng rộng đầy răng nhọn đã mang tới phiền toái không nhỏ cho chúng dong binh. Muốn giết địa long, cũng không phải là chuyện dễ dàng. Ngoại trừ Tử Thanh Kiếm ra, các dong binh khác chỉ có lựa chọn là con mắt của địa long, mới có thể đem tới cho chúng đả kích trí mạng, thế nhưng, địa long tựa hồ đã thông minh hơn một chút, ngay cả địa long bên phía Tạp Lạc cũng đã không dễ bị thương tổn như vậy nữa.
Mười sáu con địa long còn lại, có mười đang vây công Tử Thanh Kiếm, còn ngũ con thì hướng phía bọn Niệm Băng lao tới.
Phượng Nữ liếc nhìn Tử Thanh Mộng, cười khổ: " Xem ra, ta phải ra tay rồi. Niệm Băng, các ngươi không nên dùng ma pháp nữa, tiết kiệm ma pháp lực một chút." Tiếng nói vừa dứt, thần sắc của nàng đột nhiên thay đổi, hỏa hồng khí tức truyền khắp toàn thân, trên mặt thần sắc trở nên dị thường bình tĩnh, trực tiếp vọt lên nghênh đón năm con địa long.
Long Linh kinh hô một tiếng. "Niệm Băng, mau dùng quyển trục giúp nàng, cùng địa long chính diện xung đột là chết." Nàng ôn nhu thiện lương, nếu không phải là không kịp ngâm xướng ma pháp thì đã sớm tự mình ra tay rồi, nàng biết, hiện tại chỉ có Niệm Băng mới có thể trợ giúp Phượng Nữ.
Niệm Băng mỉm cười lắc đầu, nói: " Không cần, chờ xem đi."
Hồng sắc thân ảnh giống như yên vụ, quỷ dị xuyên qua giữa năm con địa long, cho dù với nhãn lực của Niệm Băng, cũng chỉ thấy ngân quang liên tiếp hiện lên vài lần mà thôi, thân ảnh cũng không hề dừng lại, mà là xông tới chỗ bọn Tử Thanh Mộng đang giao thủ với địa long, lúc này, Tử Thanh Mộng lại vừa giải quyết thêm được một con.
Năm con địa long vẫn chạy như điên về phía bọn Niệm Băng, Tạp Lạc thủy chung quan sát cục diện vừa định tới hỗ trợ, nhưng lại thấy được một màn quỷ dị, năm con địa long đang lao tới, các bộ phận trên người lần lượt rơi xuống, máu thịt vương vãi mười thước, khi chúng cách chỗ Niệm Băng chừng ba mươi thước, đã biến thành một khối thịt.
Long Linh sắc mặt càng thêm trắng nhợt, tay nắm ma pháp trượng có chút run rẩy, Tử Thanh Mộng thì thào nói: "Nàng ấy, nàng ấy không phải nói là không thích máu tanh sao?"
Niệm Băng khóe miệng hơi nhếch. "Đúng, nàng không thích máu tanh, ngươi không thấy được sao, trên người nàng cũng không hề dính chút máu tươi nào."
Tử Thanh Mộng thì thào: "Phụ thân từng nói, một vũ thánh chân chính, có thể tương đương với hai mươi vũ đấu gia, mà nàng vừa mới tiến vào vũ thánh cảnh giới, ta nghĩ, cũng có thể tương đương với mười người, thực lực thật là khủng khiếp."
Phượng Nữ thực lực mặc dù cường hãn, nhưng có thể đạt được hiệu quả như thế, còn là bởi Ly Thiên kiếm của nàng. Bảo nhận tiếp cận cấp bậc thần khí được rót Cửu Ly đấu khí, cắt đứt lân giáp của Thiết Bối địa long cũng chẳng khác gì việc cắt đứt tờ giấy.
Lúc này, chiến đấu bên phía Tử Thanh Kiếm đã kết thúc, có Phượng Nữ gia nhập, địa long chỉ có một con đường chết.
Thanh âm của Tạp Lạc đột nhiên vang lên. "Niệm Băng, cẩn thận."
Niệm Băng xoay người nhìn lại, chỉ thấy một con địa long rất lớn đích đang lao tới, hướng về phía chính mình công kích. Lúc này, Tử Thanh Mộng sợ đến ngây ngốc, Phong Vân cũng ngây ra một lúc, chỉ có Long Linh cùng Lý Đắc phản ứng lại. Lý Đắc từ trong lòng lấy ra một ma pháp quyển trục, mà động tác của Long Linh thì lại rất trực tiếp, nhảy thẳng đến phía Niệm Băng, đưa lưng hướng về phía con địa long còn cách đó chừng mười thước.
"Linh nhi." Niệm Băng không sợ địa long, lại bị Long Linh khiến cho hoảng hốt. Cổ tay rung lên, một đoàn hồng sắc quang mang phóng ra.
Ầm một tiếng nổ vang, địa long còn cách Long Linh chừng ba thước ngã sấp xuống, cái đầu lớn đã tách làm hai, Chính Dương đao còn đang cắm trên cổ nó.
Ngay sau khi phát hiện địa long ở sau lưng, Niệm Băng đã bắt đầu chuẩn bị, sai lầm như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không tái phạm lần thứ hai, có lẽ đê giai ma pháp không thể gây thương tổn cho địa long. Thế nhưng, dưới uy lực bạo tạc cường hãn của Bạo Viêm Thuật, thần khí Chính Dương đao lại có thể dễ dàng chém xuyên qua cái đầu cứng rắn của địa long. Đó là hắn ngộ ra khi thấy Phượng Nữ thi triển Ly Thiên kiếm. Mình không có đấu khí, nhưng lại có thể dùng ma pháp để hỗ trợ. Lần đầu tiên thí nghiệm, đã thấy hiệu quả vô cùng tốt.
Bước lên một bước, Niệm Băng gắt gao kéo Long Linh vào trong lòng. "Linh nhi, Linh nhi, ngươi sao ngốc như vậy."
Mạnh mẽ ôm lấy thân thể mềm mại nọ, Niệm Băng cũng không thể khống chế cảm tình của chính mình, tấm lòng của Long Linh đã khiến hắn xúc động sâu sắc, hắn biết, kiếp này, hắn tuyệt không thể đánh mất nữ hài đang ôm trong lòng. Tâm của người dù sao cũng là thịt ( ND : nghĩa là không phải đá ), một nữ hài ôn nhu chịu buông bỏ tính mạng để cứu hắn, hắn sao có thể không động tâm đây? Long Linh khuôn mặt ửng đỏ, từ lúc Niệm Băng rời đi tới nay, nàng lần đầu tiên cảm giác được sự an bình trong tâm tưởng, nằm trong bờ ngực ấm áp đó, nước mắt chảy ướt đẫm vạt áo ngực Niệm Băng.
Tử Thanh Mộng ho khan đánh động hai người. Long Linh vội đẩy Niệm Băng ra, khuôn mặt đỏ bừng, đứng một bên lau lau nước mắt còn lưu lại nơi khóe mắt.
Tử Thanh Mộng đưa Chính Dương đao cho Niệm Băng, cười đùa: "Thái đao của ngươi cũng lắm tác dụng thật, sau khi chém địa long, sẽ không dùng nó để nấu cơm cho chúng ta ăn đấy chứ?"
Niệm Băng cười khổ đáp: "Đó chỉ là quyền nghi chi kế, yên tâm, ta nhất định sẽ rửa sạch Chính Dương đao. Linh nhi, sau này ngươi cũng không được như vậy nữa, ta sẽ bảo vệ được chính mình và ngươi nữa, ngươi biết vừa rồi ta có cảm nghĩ thế nào không?"
Long Linh đã khôi phục bình tĩnh. "Niệm Băng, chúng ta chỉ là bằng hữu bình thường, sau này không nên nói với ta như vậy nữa." Nói xong, nàng xoay người đi về phía kiệu tre của mình.
Niệm Băng ngây ra một chút, rồi vội vàng đuổi theo, kéo tay Long Linh, nói: "Linh nhi, trước kia là ta không tốt. Nếu ngươi muốn ta nói, ta, ta muốn theo đuổi ngươi, có thể không?" Tình cảm bộc phát, muốn tránh cũng tránh không thoát, Niệm Băng rất lý trí, cho nên hắn lựa chọn giải pháp mặt đối mặt. Thế nhưng, câu trả lời của Long Linh lại khiến hắn thất kinh.
"Đương nhiên không thể, Niệm Băng, ta có chuyện quên nói với ngươi, ta cùng Sư Cửu sư huynh đã đính hôn rồi." Long Linh giật tay Niệm Băng ra, rồi đi tới kiệu tre ngồi xuống.
"Cái gì? Ngươi, ngươi cùng Sư Cửu đã đính hôn? Không, điều đó không có khả năng, ngươi nhất định là gạt ta, đúng không?" Niệm Băng vẻ mặt đã trở nên ngốc trệ.
Long Linh liếc nhìn hắn. "Ta cần gì phải lừa ngươi? Nếu ngươi không muốn ta, ta tự nhiên sẽ phải lựa chọn một người yêu ta."
Cảm giác cay đắng tràn ngập trong lòng Niệm Băng, hắn cúi đầu, nặng nề thở dài một tiếng. " Xin lỗi. Ta chúc mừng các ngươi." Tiếng nói vừa dứt, Niệm Băng trong mắt đột nhiên hàn quang đại phóng, mạnh mẽ ngẩng đầu lên, từng bước hướng về phía bọn Hoa Nhị đang đối phó với địa long. Lúc này, địa long bên kia còn có tám con đang chiến đấu cùng các dong binh.
"Thiêu đốt đi, hỏa diễm vô tận." Niệm Băng giơ Chính Dương đao lên, Hỏa Diễm Chi Thần Đích Thán Tức giúp hắn nhanh chóng hấp thu hỏa nguyên tố chung quanh. " Hỏa diễm vô tận ! Đem nhiệt tình hỏa diễm bất diệt cấp cho ta, bốc lên, Hỏa Diễm Phúc Thể."
Hỏa Diễm Phúc Thể, hỏa hệ lục giai phụ trợ ma pháp, sau khi sử dụng ma pháp này, có thể tăng cường cho bất kỳ hỏa hệ ma pháp nào dưới lục giai đạt đến lực công kích tiếp cận thất giai, là ma pháp mà hỏa hệ ma pháp sư sử dụng để phát động ma pháp vượt quá năng lực ma pháp của mình.
Mãnh liệt hỏa diễm quanh thân thể Niệm Băng bốc lên, hỏa diễm cũng không phải là hồng sắc, mà là u lam thâm trầm.
"Hỏa Diễm thần vĩ đại ! Thỉnh cho phép ta, mượn tả thủ của người, để hỏa thiêu hỏa diễm phủ xuống nhân gian, tiêu diệt hết thảy lực lượng tà ác, để cho hỏa diễm chiếu khắp đại địa, hủy diệt hết thảy chướng ngại phía trước. ―― Hỏa Thần Đích Tả Thủ." Hỏa diễm ngưng tụ trên Hỏa Diễm Chi Thần Đích Bào Hao, u lam sắc Hỏa Thần Tả Thủ xuất hiện phía trên Niệm Băng.
" Phá tan mọi thứ cho ta." Hỏa Diễm Chi Thần Đích Bào Hao chỉ về phía trước, trong lòng Niệm Băng hiện tại cũng có một ngọn lửa đang thiêu đốt, hắn chỉ muốn giết chóc, không ngừng giết chóc. Bằng vào Hỏa Diễm Chi Thần Đích Bào Hao cùng Hỏa Diễm Phúc Thể, Hỏa Thần Đích Tả Thủ trực tiếp đạt tới trình độ thất giai. U lam sắc đại thủ xuất hiện, một chưởng tóm lấy đầu của một con địa long.
Dưới sức nóng kinh khủng, địa long phát ra tiếng gào chói tai, ầm một tiếng, đầu của nó đã bị Hỏa Thần Tả Thủ bóp nát bất. Giết chóc cũng không kết thúc, Niệm Băng điên cuồng khống chế Hỏa Thần Đích Tả Thủ đánh về một con địa long khác.
Thân thể to lớn của địa bị chấn bay, u lam sắc hỏa diễm bao trùm toàn thân phát ra mùi thịt cháy khét lẹt, địa long này bất quá chỉ hai, ba mươi tuổi, so với Kim Bối địa long vương mà trước đây Niệm Băng gặp phải thì kém quá xa, địa long quăng quật trên mặt đất, nhưng ngọn lửa này lại phảng phất như đến từ địa ngục, không sao có thể dập tắt được.
"Sát, sát, sát." Thất giai Hỏa Thần Tả Thủ phát huy lực công kích cường hãn, hỏa diễm thủ cự đại đánh bay từng con địa long còn lại, biến thành từng ngọn lửa, ma pháp lực nhanh chóng tiêu hao, nhưng Niệm Băng lại không hề để ý. Tất cả mọi người choáng váng, bọn họ phát hiện, con mắt Niệm Băng chẳng biết lúc nào đã trở nên đỏ ngầu.
Khi con địa long cuối cùng bị chấn bay, Hỏa Thần Đích Tả Thủ cũng đồng thời biến mất, cũng không phải Niệm Băng muốn cho nó biến mất, mà là bởi vì ma pháp lực của hắn đã không còn đủ để duy trì thất giai ma pháp này nữa.
Cảm giác suy yếu không ngừng xâm nhập đại não của Niệm Băng, nhưng hắn lại vẫn chỉ cảm thấy nỗi đau trong tâm, đau cho chính mình, cũng đau cho cả Long Linh.
"Niệm Băng, ngươi không sao chứ?" Thanh âm ân cần của Phượng Nữ vang bên tai Niệm Băng, nàng lần đầu tiên thấy Niệm Băng điên cuồng như vậy, hắn cũng không dùng băng hỏa đồng nguyên, mà lại chọn hỏa diễm công kích trực tiếp nhất, điều này hoàn toàn không phù hợp với hắn lúc bình thường.
Thở dốc, Niệm Băng lắc đầu. "Ta, ta không sao. Chỉ là muốn phát tiết một chút."
Chúng dong binh lúc này cũng đã xông tới, ánh mắt Tạp Lạc mấy người nhìn Phượng Nữ đã hoàn toàn thay đổi, tổng cộng gần sáu mươi con địa long, có tới hơn nửa là do bọn Niệm Băng tiêu diệt, điều này đã làm sáng tỏ thực lực của bọn họ. Nếu chỉ có dong binh đoàn, có lẽ cũng có thể chiến thắng, nhưng tất nhiên sẽ phải trả giá nặng nề, Tạp Lạc không khỏi cảm thấy may mắn vì đã lựa chọn chính xác, mời Niệm Băng cùng bằng hữu của hắn cùng hành động lần này.
"Tạp Lạc hội trưởng, tất cả mọi người đều mệt mỏi, nghỉ ngơi tại chỗ một chút rồi hãy tiếp tục đi." Niệm Băng thản nhiên nói lại một câu, rồi xoay người đi về một bên.
Tạp Lạc vừa muốn nói gì, lại bị Phượng Nữ ngăn cản. " Để hắn một mình yên tĩnh đi."
Tạp Lạc cung kính đáp: " Thật không nghĩ tới tiểu thư lại là một vị vũ thánh, Tạp Lạc trước kia thất lễ mong người tha thứ." Vũ thánh trong vũ kỹ giới có lực ảnh hưởng to lớn là không có gì lạ lùng, có một vị vũ thánh như vậy trong dong binh đoàn của mình, niềm tin của Tạp Lạc vốn bị dao động khi địa long xuất hiện sớm đã hoàn toàn khôi phục.
Danh sách chương