Chương 97:
Lăng Thần cũng đã cõng Hoa Vũ đi, cho nên còn lại hai nàng. Cổ Nhược Ca thế nhưng không có đi đến, cho nên lần này thật sự chịu khổ đi Cổ Nhược Ca cố gắng tu luyện.
Lăng Thanh cùng Lăng Liên đang bước đi thì mộ đạo linh khí bay đến. Mạn Chi nàng đứng trước hai người, làm Lăng Thanh cùng Lăng Liên đều tê. May mà không biểu hiện ra mặt.
"Sư muội của ta đến đây nha." nàng biết làm sao bây giờ? Thiên Thanh Nhi thầm nghĩ, Tuyết Liên cũng mồ hồi chảy dài trong thâm tâm.
Thiên Thanh Mạn Chi đứng trước hai người, nàng ánh mắt lung linh nhìn hai người nói: "Tỷ tỷ." Vân Phàm cùng Tô Hạo hóa thành đạo linh khí cũng đi đến.
Nghe được câu này hai người liền tê dại thêm, nhưng hai người nắm chắc đây không phải tỷ tỷ của nàng. Vân Phàm hắn lúc sáu tuổi từng gặp qua Thiên Thanh Nhi, nên biết nàng đầu tóc ngũ quan.
Đều màu trắng, không có như trước mắt hai nữ nhân này, vị cô nương ngồi trên lững là tóc đen mắt nhiều màu chủ đạo màu trắng. Có giống Thiên Thanh Nhi, nhưng có thêm nhiều màu khác.
Cho nên điều này không có khả năng, Vân Phàm liền đi đến bên cạnh Thiên Thanh Mạn Chi nói: "Mạn Chi sư muội ngươi nhận nhầm người a, đây không thể nào là nữ nhân lười kia."
Thiên Thanh Nhi thấy Vân Phàm, ngươi thân thiên mệnh chi tử nói ta nữ nhân lười, ta hảo không giám đánh lại ngươi. Nếu như ngươi là bình thường người, ta chắc chắn sẽ để người quỳ dưới chân.
Hứ hứ, Tuyết Liên cũng gật đầu, nhìn qua lệnh bài nội môn trầm giọng: "Vị sư muội này, ngươi nhận lầm người, ta không phải là sư tỷ của ngươi."
Thiên Thanh Mạn Chi lắc đầu: "Không thể nào, ta sống chung cùng sư tỷ, Tuyết Liên sư tỷ nhiều năm. Bóng dáng hai người như nào ta có thể biết."
"Không thể nào nhầm." Vân Phàm cũng ngước nhìn vị đang cõng trên lưng la lỵ nữ nhân, nữ nhân này tóc đen nhánh, mắt nâu đen. Cũng ưu nhìn, không phải giống nha hoàn mà nàng nhận a.
Hắn thân hoàng tử nghe qua cũng là hảo, nhưng mà hai nữ nhân trước mắt này không thể nào là sư tỷ nàng. Vân Phàm liền an ủi: "Mạn Chi sư muội, chắc ngươi nhận lầm."
Trên cao Trư Bát cũng đã đi đến, hắn cũng trầm giọng nói:"Vị cô nương này, chắc ngươi nhận nhầm người."
Tô Hạo bên cạnh cũng gật đầu: "Mạn Chi sư muội ngươi nhận nhầm người." Mạn Chi bị song phương liên tục nói, nước mắt rơi ra.
Nàng liên tục lắc đầu khóc lóc: "Không không ta không thể nhận nhầm người, sư tỷ còn tặng ta ngọc bội, mẫu hậu cũng có một dây truyền cùng ngọc bội."
Nàng liền lấy ra từ trên người treo bên hông ngọc bội. Tuyết Liên cùng Thanh Nhi liền lắc đầu: "Chúng ta thật sự không biết ngọc bội này."
Mạn Chi nước mắt ấm ướt, Sư tỷ không nhận ra ta ô ô, thấy Mạn Chi như vậy. Tuyết Liên truyền âm : "Chủ nhân như vậy, có hay không quá."
Thanh Nhi thở dài, nàng cũng không muốn sư muội bị thương nhưng cũng không thể chiều nàng nhiều quá. Đành truyền âm cho nàng: "Thiên Thanh Mạn Chi, muội đừng khóc."
Nghe vậy Mạn Chi ngơ ngác nhìn xung quanh, Vân Phàm tới an ủi nàng, nàng nghe không phải giọng hắn. Vân Phàm đi đến ôm nàng: "Sư muội ngươi nhận lầm chúng ta quay về nội môn."
Tô Hạo cũng gật đầu, Mạn Chi lắc đầu lại nhận được truyền âm: "Sư muội không cần sợ là ta Thanh Nhi, nhưng mà ngươi đừng tiết lộ ta. Có thể tiến tới gần ta nhưng ngươi đừng tiết lộ ra ta đây."
"Coi như bí mật của chúng ta thế nào, khi nào sư muội ngươi mạnh hơn, thông minh hơn. Lúc đó ta sẽ mang theo ngươi." Mạn Chi gật đầu truyền âm : "Sư tỷ, người rời đi không nói một lời."
"Ta.." "Ta biết sư muội nhớ ta, nếu như không có người ta sẽ tiến tới ôm ngươi. Nhưng ngươi cần phải mạnh mẽ thêm, ta mới có thể mang ngươi đi cùng."
Mạn Chi âm thầm gật đầu, lau nước mắt. Tuyết Liên cũng truyền âm, khi được Thanh Nhi đồng ý: "Mạn Chi tiểu thư ngươi đừng khóc, là nữ nhân không thể khóc lóc."
"Mạnh mẽ lên tiểu thư của ta." Mạn Chi đưa tay lau nước mắt, rời ra khỏi vòng tay của Vân Phàm: "Vân Phàm ca ca ta hiểu, là ta nhận lầm. Nhưng mà hai vị sư tỷ nàng giống Thanh Nhi sư tỷ."
"Nên ta nhận lầm." Trư Bát cười cười: "Cô nương nhận lầm người cũng là thường tình." Mạn Chi không đáp lại lời Trư Bát mà nhìn Lăng Liên cùng Lăng Thanh.
"Ta có thể ôm hai người sao? Lăng Liên cùng Lăng Thanh ngơ ngác gật đầu, Mạn Chi tiền tới ôm hai người. Nàng rất lâu mới cảm nhận được tình thương từ tỷ tỷ.
Tỷ tỷ, ta chắc chắn sẽ cố gắng tu luyện. Nàng từ từ lùi ra xa, nhìn Sư tỷ lần nữa rồi gật đầu. Sư tỷ cùng phụ mẫu, tuy mấy người không phải thân ruột thịt, nhưng đã mang cho nàng ấm áp.
Làm nàng cảm thấy mất mát đã qua đi, nên tiếp nhận cái mới. Mạn Chi lui ra xa. Nàng hai tay đưa ra sau nhìn hai người rồi đưa tay lên: "Hai vị sư tỷ, hẹn gặp lại." nàng liền hóa thành một đạo linh khí bay đi.
Vân Phàm, Tô Hạo ngơ ngác rồi theo nàng, Trư Bát thấy vậy cũng rời đi. Còn lại hai người cũng nên rời đi, Lăng Liên liền hỏi thăm.
"Chủ nhân như vậy nói cho nàng biết, nàng có thể hay không tiết lộ cái gì?" Lăng Thanh dựa vào lưng Lăng Liên: "Cái này ta cũng không rõ, nhưng mà nàng chỉ biết chúng ta ẩn dấu thân phận."
"Không có biết chúng ta là ma nữ tông người." Lăng Liên gật đầu. Quả thật nàng không biết rằng chúng ta là ma nữ tông người, còn nếu như suy nghĩ chắc chắn chính là chúng ta không muốn.
Bị tiết lộ ra ngoài mà thôi, Lăng Liên cùng Lăng Thanh không suy nghĩ gì nhiều mà trực tiếp bước đi về nhà tre của hai người. Trên cao đang bay về phía nội môn.
Thiên Thanh Mạn Chi suy nghĩ, hi hi ta biết tỷ tỷ ở đây tỷ tỷ luôn dõi theo ta. Thanh Nhi sư tỷ, Tuyết Liên sư tỷ liền dõi theo nàng. Nàng cần phải cố gắng tu luyện.
Không thể thấp như bây giờ cảnh giới, sư tỷ còn nói nàng cần phải thông minh. Mạn Chi nàng biết nàng hiểu rõ, sư tỷ muốn nàng học nhiều tri thức, Tiên Đạo Tông học viên nội môn.
Nàng cần phải chăm trú, tu luyện cả hai đều tinh thông. Mới có thể đi cùng sư tỷ, Vân Phàm hóa thành linh khí cũng đi gần đến nhìn thấy Mạn Chi cười cười.
Hắn nghi hoặc dò hỏi? "Mạn Chi sư muội, ngươi làm sao cười như vậy nha. Ngươi nhận lầm người được ôm mới cảm thấy vui?"
Mạn Chi gật đầu: "Ân, ta thích được ôm hai vị sư tỷ đó. Bởi vì hai người giống Tuyết Liên tỷ tỷ cùng Thanh Nhi tỷ tỷ."
Vân Phàm thầm nghĩ, hóa ra là như vậy a. Lần sau phải mang nàng về gặp phụ mẫu cùng nữ nhân lười kia đây, hắn còn không có gặp nàng đây, hắc hắc.
Kiếp trước thế nhưng nhiều vị nữ nhân cũng đến tuổi. Rất là táo bạo nha, hắn cũng từng có một vị đạo lữ như vậy, nhưng mà nàng đã theo người khác.
Hắn đội nón xanh? Không thể nào, ngươi thử cảm nhận lão bà người ta ngủ chung cùng ngươi mười năm, rồi ai mới là đội nón xanh?
Lăng Thần cũng đã cõng Hoa Vũ đi, cho nên còn lại hai nàng. Cổ Nhược Ca thế nhưng không có đi đến, cho nên lần này thật sự chịu khổ đi Cổ Nhược Ca cố gắng tu luyện.
Lăng Thanh cùng Lăng Liên đang bước đi thì mộ đạo linh khí bay đến. Mạn Chi nàng đứng trước hai người, làm Lăng Thanh cùng Lăng Liên đều tê. May mà không biểu hiện ra mặt.
"Sư muội của ta đến đây nha." nàng biết làm sao bây giờ? Thiên Thanh Nhi thầm nghĩ, Tuyết Liên cũng mồ hồi chảy dài trong thâm tâm.
Thiên Thanh Mạn Chi đứng trước hai người, nàng ánh mắt lung linh nhìn hai người nói: "Tỷ tỷ." Vân Phàm cùng Tô Hạo hóa thành đạo linh khí cũng đi đến.
Nghe được câu này hai người liền tê dại thêm, nhưng hai người nắm chắc đây không phải tỷ tỷ của nàng. Vân Phàm hắn lúc sáu tuổi từng gặp qua Thiên Thanh Nhi, nên biết nàng đầu tóc ngũ quan.
Đều màu trắng, không có như trước mắt hai nữ nhân này, vị cô nương ngồi trên lững là tóc đen mắt nhiều màu chủ đạo màu trắng. Có giống Thiên Thanh Nhi, nhưng có thêm nhiều màu khác.
Cho nên điều này không có khả năng, Vân Phàm liền đi đến bên cạnh Thiên Thanh Mạn Chi nói: "Mạn Chi sư muội ngươi nhận nhầm người a, đây không thể nào là nữ nhân lười kia."
Thiên Thanh Nhi thấy Vân Phàm, ngươi thân thiên mệnh chi tử nói ta nữ nhân lười, ta hảo không giám đánh lại ngươi. Nếu như ngươi là bình thường người, ta chắc chắn sẽ để người quỳ dưới chân.
Hứ hứ, Tuyết Liên cũng gật đầu, nhìn qua lệnh bài nội môn trầm giọng: "Vị sư muội này, ngươi nhận lầm người, ta không phải là sư tỷ của ngươi."
Thiên Thanh Mạn Chi lắc đầu: "Không thể nào, ta sống chung cùng sư tỷ, Tuyết Liên sư tỷ nhiều năm. Bóng dáng hai người như nào ta có thể biết."
"Không thể nào nhầm." Vân Phàm cũng ngước nhìn vị đang cõng trên lưng la lỵ nữ nhân, nữ nhân này tóc đen nhánh, mắt nâu đen. Cũng ưu nhìn, không phải giống nha hoàn mà nàng nhận a.
Hắn thân hoàng tử nghe qua cũng là hảo, nhưng mà hai nữ nhân trước mắt này không thể nào là sư tỷ nàng. Vân Phàm liền an ủi: "Mạn Chi sư muội, chắc ngươi nhận lầm."
Trên cao Trư Bát cũng đã đi đến, hắn cũng trầm giọng nói:"Vị cô nương này, chắc ngươi nhận nhầm người."
Tô Hạo bên cạnh cũng gật đầu: "Mạn Chi sư muội ngươi nhận nhầm người." Mạn Chi bị song phương liên tục nói, nước mắt rơi ra.
Nàng liên tục lắc đầu khóc lóc: "Không không ta không thể nhận nhầm người, sư tỷ còn tặng ta ngọc bội, mẫu hậu cũng có một dây truyền cùng ngọc bội."
Nàng liền lấy ra từ trên người treo bên hông ngọc bội. Tuyết Liên cùng Thanh Nhi liền lắc đầu: "Chúng ta thật sự không biết ngọc bội này."
Mạn Chi nước mắt ấm ướt, Sư tỷ không nhận ra ta ô ô, thấy Mạn Chi như vậy. Tuyết Liên truyền âm : "Chủ nhân như vậy, có hay không quá."
Thanh Nhi thở dài, nàng cũng không muốn sư muội bị thương nhưng cũng không thể chiều nàng nhiều quá. Đành truyền âm cho nàng: "Thiên Thanh Mạn Chi, muội đừng khóc."
Nghe vậy Mạn Chi ngơ ngác nhìn xung quanh, Vân Phàm tới an ủi nàng, nàng nghe không phải giọng hắn. Vân Phàm đi đến ôm nàng: "Sư muội ngươi nhận lầm chúng ta quay về nội môn."
Tô Hạo cũng gật đầu, Mạn Chi lắc đầu lại nhận được truyền âm: "Sư muội không cần sợ là ta Thanh Nhi, nhưng mà ngươi đừng tiết lộ ta. Có thể tiến tới gần ta nhưng ngươi đừng tiết lộ ra ta đây."
"Coi như bí mật của chúng ta thế nào, khi nào sư muội ngươi mạnh hơn, thông minh hơn. Lúc đó ta sẽ mang theo ngươi." Mạn Chi gật đầu truyền âm : "Sư tỷ, người rời đi không nói một lời."
"Ta.." "Ta biết sư muội nhớ ta, nếu như không có người ta sẽ tiến tới ôm ngươi. Nhưng ngươi cần phải mạnh mẽ thêm, ta mới có thể mang ngươi đi cùng."
Mạn Chi âm thầm gật đầu, lau nước mắt. Tuyết Liên cũng truyền âm, khi được Thanh Nhi đồng ý: "Mạn Chi tiểu thư ngươi đừng khóc, là nữ nhân không thể khóc lóc."
"Mạnh mẽ lên tiểu thư của ta." Mạn Chi đưa tay lau nước mắt, rời ra khỏi vòng tay của Vân Phàm: "Vân Phàm ca ca ta hiểu, là ta nhận lầm. Nhưng mà hai vị sư tỷ nàng giống Thanh Nhi sư tỷ."
"Nên ta nhận lầm." Trư Bát cười cười: "Cô nương nhận lầm người cũng là thường tình." Mạn Chi không đáp lại lời Trư Bát mà nhìn Lăng Liên cùng Lăng Thanh.
"Ta có thể ôm hai người sao? Lăng Liên cùng Lăng Thanh ngơ ngác gật đầu, Mạn Chi tiền tới ôm hai người. Nàng rất lâu mới cảm nhận được tình thương từ tỷ tỷ.
Tỷ tỷ, ta chắc chắn sẽ cố gắng tu luyện. Nàng từ từ lùi ra xa, nhìn Sư tỷ lần nữa rồi gật đầu. Sư tỷ cùng phụ mẫu, tuy mấy người không phải thân ruột thịt, nhưng đã mang cho nàng ấm áp.
Làm nàng cảm thấy mất mát đã qua đi, nên tiếp nhận cái mới. Mạn Chi lui ra xa. Nàng hai tay đưa ra sau nhìn hai người rồi đưa tay lên: "Hai vị sư tỷ, hẹn gặp lại." nàng liền hóa thành một đạo linh khí bay đi.
Vân Phàm, Tô Hạo ngơ ngác rồi theo nàng, Trư Bát thấy vậy cũng rời đi. Còn lại hai người cũng nên rời đi, Lăng Liên liền hỏi thăm.
"Chủ nhân như vậy nói cho nàng biết, nàng có thể hay không tiết lộ cái gì?" Lăng Thanh dựa vào lưng Lăng Liên: "Cái này ta cũng không rõ, nhưng mà nàng chỉ biết chúng ta ẩn dấu thân phận."
"Không có biết chúng ta là ma nữ tông người." Lăng Liên gật đầu. Quả thật nàng không biết rằng chúng ta là ma nữ tông người, còn nếu như suy nghĩ chắc chắn chính là chúng ta không muốn.
Bị tiết lộ ra ngoài mà thôi, Lăng Liên cùng Lăng Thanh không suy nghĩ gì nhiều mà trực tiếp bước đi về nhà tre của hai người. Trên cao đang bay về phía nội môn.
Thiên Thanh Mạn Chi suy nghĩ, hi hi ta biết tỷ tỷ ở đây tỷ tỷ luôn dõi theo ta. Thanh Nhi sư tỷ, Tuyết Liên sư tỷ liền dõi theo nàng. Nàng cần phải cố gắng tu luyện.
Không thể thấp như bây giờ cảnh giới, sư tỷ còn nói nàng cần phải thông minh. Mạn Chi nàng biết nàng hiểu rõ, sư tỷ muốn nàng học nhiều tri thức, Tiên Đạo Tông học viên nội môn.
Nàng cần phải chăm trú, tu luyện cả hai đều tinh thông. Mới có thể đi cùng sư tỷ, Vân Phàm hóa thành linh khí cũng đi gần đến nhìn thấy Mạn Chi cười cười.
Hắn nghi hoặc dò hỏi? "Mạn Chi sư muội, ngươi làm sao cười như vậy nha. Ngươi nhận lầm người được ôm mới cảm thấy vui?"
Mạn Chi gật đầu: "Ân, ta thích được ôm hai vị sư tỷ đó. Bởi vì hai người giống Tuyết Liên tỷ tỷ cùng Thanh Nhi tỷ tỷ."
Vân Phàm thầm nghĩ, hóa ra là như vậy a. Lần sau phải mang nàng về gặp phụ mẫu cùng nữ nhân lười kia đây, hắn còn không có gặp nàng đây, hắc hắc.
Kiếp trước thế nhưng nhiều vị nữ nhân cũng đến tuổi. Rất là táo bạo nha, hắn cũng từng có một vị đạo lữ như vậy, nhưng mà nàng đã theo người khác.
Hắn đội nón xanh? Không thể nào, ngươi thử cảm nhận lão bà người ta ngủ chung cùng ngươi mười năm, rồi ai mới là đội nón xanh?
Danh sách chương