Chương 98:

(Có thay đổi về dòng thời gian, chương trước ta có ghi hơn số thời gian mà ta đã định ra cho nên ta đã sửa lại thành. 10536 năm tác cũng cảm thấy cố lỗi về sự bất tiện này.)

Khẩu vị của ta có chút mặn nha Vân Phàm tự cảm thán. Vân Phàm hắn vẫn tự nhủ rằng, chắc chắn bản thân cần tăng cao cảnh giới.

Nếu không thật sự gặp cỡ nào nguy hiểm đối địch hắn không còn cách nào khác. Liền nhanh đi đến hướng động phủ của bản thân.

Bên này Ngoại môn khu vực, Lăng Thần vừa mang Hoa Vũ đi đến bên nhà hắn. Hoa Vũ liền ôm lấy cổ hắn: "Lăng Thần, ta một mực theo ngươi, ta đã cảm nhận được, tình cảm của ngươi."

Nàng ôm lấy cổ Lăng Thần rồi hôn lên, nhưng nàng chưa thể trao thân mình cho hắn. Nếu như nàng nói nàng là Hoa Quốc công chúa, hắn phản ứng ra sao.

Nàng không rõ, nàng nhìn hắn ánh mắt đối nhau: "Lăng Thần ta không thể trao thân cho ngươi bây giờ, nếu như ngươi đạt đến Trúc Cơ cảnh hậu kỳ ngày đó, ta sẽ..."

Nàng ngại ngùng không giám nói ra. Lăng Thần cũng minh bạch ý tứ của nàng, Sư tôn Lăng Thần lại truyền âm: "Chậc chậc, ta đời người vẫn là chưa sờ qua tay nữ nhân nào nói chi là hôn đây."

"Ngươi lần này có phúc, chỉ còn hai cái cảnh giới nhỏ nữa là ngươi có hậu đại." Lăng Thần mặt biểu lộ ham muốn, nhưng thâm tâm: "Sư tôn ngươi nói như vậy, ta là nam nhi chính trực a."

Sư tôn Lăng Thần chê cười, ngươi nói như vậy nhưng thân thể ngươi lại không phối hợp đây.

Lăng Thần mang theo Hoa Vũ lên giường, hắn cũng không vì vậy là ngủ cùng nàng. Lăng Thần hắn tin tưởng nàng nói thật, bởi vì hắn cùng nàng cũng có sâu đậm tình cảm.

Nhưng nàng chưa thể chấp nhận, hắn cũng minh bạch ý tứ. Nên ra ngoài ngồi tu luyện, Hoa Vũ nhìn thân ảnh Lăng Thần ngồi canh giữ bên cạnh bàn. Nàng thầm nghĩ, Lăng Thần.

Nếu như người đến lúc đó, có thể mang ta rời đi Hoa Quốc ta sẽ trao thân cho ngươi. Nàng không muốn ở lại Hoa Quốc, mẫu thân nàng, không phải một nữ nhân tốt.

Mẫu thân luôn chê bai hàng, nói nàng là con hoang dã thú. Nhưng mà nàng chân chính mẫu thân sinh ra tại sao mẫu thân lại phải nói nàng như vậy.

Nàng từ nhỏ đã không có bồi bạn. Nên khi gặp Lăng Thần nàng cũng hảo cảm tăng nhanh, cho nên nàng thật ưu thích Lăng Thần.

Nàng nhắm mắt, Sư tôn Lăng Thần nhìn thấy vậy hắn không nói gì. Ai cũng có bí mật riêng của mình, kể cản hắn! Mà hắn chợt nhớ ra ta chưa từng nói cho Lăng nhi biết tên của mình( ̄ヘ ̄;).

Mặc kệ, ta trước tiên vẫn cố gắng tu luyện.

...

Sáng sớm ngày hôm sau.

Quảng trường lúc này cũng đông người, sân tỷ thí cũng đã được sửa sang lại, bên cạnh nhiều vị đệ tử lại nhìn xem bảng thông báo.

Nhìn nhau rồi cảm thán: "Lại có mười năm vị bỏ cuộc, đây cũng không thể không nói. Tỷ thí lần này chỉ. ó thể là cao thủ ẩn giấu thực lực đây."

Bên cạnh đệ tử nam cũng gật đầu: "Lần này khác năm năm trước, tỷ thí đều là cao thủ. Năm năm trước ta cũng từng tham gia, nhưng mà dừng bước tại vòng thứ hai."

Bên cạnh hắn đệ tử nam khác cũng ngạc nhiên: "Ngươi thật ngưu bức, nhưng là lần này ngươi tại sao không có tham gia?" Đệ tử nam liền cười cười. Hắn sợ đây không có khả năng cũng cao nhân đệ tử ẩn thế cảnh giới.

Lần này khán đài đông hơn lần trước, bởi vì đây là tràng thứ ba vòng thứ tư không biết có tràng sau hay không? Nhưng về sau càng ít người không có khả năng có nhiều tràng đấu như vậy.

Ai thắng sẽ được tiến thẳng vào vòng trong. Trên cao Trư Bát mặc trên mình Hắc Y liền bước từ từ lên cao, hắn đến trước cửa đại điện. Liền ngồi xuống nhìn dưới khán đài.

Bên cạnh đệ tử liền đưa ra hai mươi trận đấu hôm nay, đây đều là cấp thấp đệ tử cùng vài cảnh giới cao đệ tử. Nên nhanh hơn những lần trước, hắn thở dài.

Chủ trì tuy không mệt nhưng nhìn đệ tử càng ngày cành mạnh. Hắn cùng nhớ đến những năm còn bôn ba trên Huyền Tiên đại lục. Nhưng mà những điều đó đã quên vào di vãng.

"Hôm qua đã có thêm mười năm người bỏ cuộc, các ngươi cũng đã nhìn thấy trên thống báo gần khán đài tỷ thí, cùng với các trận đấu hôm nay." không nói nhiều mà trực tiếp bắt đầu.

"Trần thứ nhất hôm nay cứ bắt đầu như vậy, đệ tử.."

Hai đệ tử được nhắc đến tiến tới giao thủ. Bởi vì cảnh giới thấp cứ như vậy dễ dàng trận đấu tiến hành nhanh chóng. Ba đạo linh khí cũng đến đáp xuống.

Là Vân Phàm, Mạn Chi, Tô Hạo bởi vì cùng Trư Bát quen thuộc, nên cũng không chà

chào hỏi gì nhiều mà tiếp tục đi đến ngồi. Trư Bát nhìn thấy xong trận thứ nhất tràng thứ ba.

"Trận thứ hai Lăng Liên cùng Phượng Hậu." bởi vì sân tỷ thí không có bị phá hủy hay rạ nứt nên trận tiếp theo liền được bắt đầu nhanh chóng.

Lăng Liên thấy đến bản thân tỷ thí, nàng đứng dậy vẻ mặt tươi cười. Các ngươi chuẩn bị lĩnh cơm hộp, không đúng phải là được ngửi mùi sân tỷ thí đi.

Lăng Liên đi lên đến khán đài, đối diện nàng cũng có một nam tử bước đi đến. Trên người hắn mặc màu đỏ trang phục.

Phượng Hậu chắp tay: "Tại hạ Phượng Hậu cảnh giới Luyện Khí cảnh thất giai, phượng hoàng không chế linh khí."

Lăng Liên cũng đưa tay phải lên trên tay trái, nhún người: "Tiểu nữ tử, Lăng Liên cảnh giới... Thương vũ khí người." dứt lời, tiếng giống vang lên, Trư Bát cũng nói trận đấu bắt đầu.

Vừa dứt lời Lăng Liên liền cầm trên tay thương, thân hình thuấn di về phia trước một thương đâm xuống. Phượng Hậu lui ra sau, hắn ngơ ngác nữ nhân này một thương này nếu hắn không tránh thoát.

Lui ra xa vài bước chỉ sợ rằng đã không còn sống. Phượng Hậu nén cơn run rẩy trong lòng. Hắn đưa tay lên cao, một đôi cánh liền mở ra.

Đôi cánh màu đỏ mang thơ lửa: "Phượng Hoàng Huyết Lửa." đổi cánh vẩy vẩy về phía trước. Xung quanh đôi cánh bên trái và phải vỗ cánh, có một luồng gió hướng Lăng Liên mà công kích.

Hai bên đều là một cỗ linh khí, công kích về phía trước. Nàng không sợ hãi mà dùng thương trên tay, mũi thương đưa lên đánh trúng linh khí bay đến.

Nàng thông thạo thủy nguyên tố, nên đã cố gắng điều chỉnh nhiệt độ. Khống để lửa lan tràn cháy về phía nàng. Liền khống chế tốt nhanh chóng hỏa mà Phượng Hậu tiến công.

Nàng đưa thương lên chém về phía trước Phượng Hậu, tiếp đó lại bên trái. Cứ như vậy hai đạo công kích mà bắn ra. Phượng Hậu hắn phải dùng đến đôi cánh chụp lại để bảo vệ.

Đôi cánh phượng hỏa, bao quanh lấy phía trước ngực hắn. Huyết lửa bản thân hắn lại tiếp nhận công kích, không thể không nói rằng hắn tự hố bản thân.

Không thể tiếp tấn công đối phương bằng huyết lửa, Phượng Hậu liền đưa chân lên cao. Hắn chưa kịp một cước đánh ra thương đã đâm tới trước mắt hắn, vào lúc hắn nhắm mắt.

Một đôi tay nắm lấy đầu hắn, thân hình hắn cũng ngã xuống theo đó. Tiếp theo như bình thường Lăng Liên sở thích, Phượng Hậu bị nàng nắm đầu Lăng Liên nàng đứng trên thân hắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện