Diễm An An trong cơn mơ hồ nghe thấy âm thanh này của Tịch Vãn liền nhếch mép nở nụ cười có chút dễu cợt đáp.

" Tuy rượu rất có hại cho sức khỏe nhưng giúp ích được tinh thần, ở cái cảm giác mê mang này không còn chuyện gì phải phiền não cả."

Nói xong Diễm An An chóng khuỷu tay xuống cặp chân dài mềm mại kia bàn tay thì bất giác chóng chiếc cằm trắng noãn trông tư thái rất là lười biếng.

Tịch Vãn thấy cô như thế thật sự rất là khó hiểu mà mở miệng kêu chọc.

" Tôi đây mang thai con của người không có tình cảm còn chả than thở gì, cô ăn rồi quấn lấy Lạc Tu Minh tình chàng ý thiếp còn ở đây làm bộ dáng sầu bi khổ kiểm cho ai xem chứ ? "

" Cô nói tôi sao ? Nực cười."

Diễm An An nghe câu noi này bất giác đưa ngón tay tinh xảo chỉ vào khuôn mặt đang mất hết cả ý thức này của mình mà hỏi một câu trông bộ dáng rất muốn ăn đòn.

Tịch Vãn thấy điệu bộ này của Diễm An An liền một mặt mộng bức không nhịn được mà hỏi gấp.

" Mẹ nó, cô có chuyện gì thì nói ra người khác mới giải quyết được cơ chứ ? Bản thân say sỉn như thế có biết là mọi người dưới kia lo cho cô lắm hay không ?."

Thật sự hiện tại Diễm An An chỉ muốn yên tĩnh mà thôi nên thấy Tịch Vãn cứ lãi nhải bên tai rất là bực bội mặc dù là cô biết người đến là có ý tốt.

Diễm An An nghiêm túc cố mở đôi mắt đang khép hờ của mình nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp kia của Tịch Vãn một lúc lâu rồi lại thở dài nói.



" Cô cảm thấy những lời vừa nói không buồn cười hay sao ? Trên đời này còn có người quan tâm đến Diễm An An này hay sao chứ ? Mẹ nó, người nhà còn bán tôi được nữa là người dưng nước lã như mấy người thật sự nói ra mà không thấy áy náy với Diễm An An này hay sao chứ ?"

Giọng nói của Diễm An An rất to vang ra có thể người bên ngoài phòng cũng nghe thấy, bởi vì tâm tình hiện tại của cô rất kích động và điên cuồng.

Vậy nên Diễm An An liền mở miệng tức giận quát.

" Mẹ nó, tôi tin chắc rằng trước giờ chưa làm gì xấu cả vậy mà cả gia đình đều lừa dối, giấu giếm tôi ! Mấy người trong nhà này có ai lại không kinh thường tôi chứ ? Lúc bản thân tôi bị Lạc Tu Minh đánh chỉ còn một hơi mấy người không thấy hay sao chứ ? "

" Ha..ha.."

Nói đến đây Diễm An An ngẩng đầu lên nhìn qua khung cửa sổ mà cười thành tiếng sắc mặt rất là bi thương, giống như trời đất này rộng lớn nhưng không chứa nỗi một mình Diễm An An cô vậy.

Vậy nên sau khi cười xong sắc mặt Diễm An An trở nên điềm đạm đến mức đáng sợ mà nhìn về phía Tịch Vãn nói tiếp.

" Chẳng qua mấy người đó thấy tôi có thể làm một cái bia chắc chắn để áp chế cái tính điên cuồng khác máu kia của Lạc Tu Minh nên mới vứt một khúc xương mà thôi ! Đương nhiên Diễm An An này rất thành thật sẽ không oán trách ai cả, bởi vì bản thân tôi làm được việc thì mấy người đó mới vung tiền cho tôi chứ ? Làm gì có bánh ngọt từ trên trời rơi xuống chứ ?"

Tuy rất là hoảng loạn, uất ức, đau sót, thương tâm, thất vọng, điên cuồng, chán nản, mê man nhưng mà Diễm An An vẫn giữ được khuôn mặt có chút vô tâm mà đưa bàn tay nhỏ nhắn ra vỗ lấy bờ vai mềm mại của Tịch Vãn như an ủi nói nhỏ.

" Cảm ơn cô đã đến động viên tôi, xong việc rồi cô có thể ra ngoài báo cáo. Nhớ giữ gìn sức khỏe một chút đứa bé sinh ra mới khỏe mạnh."

Có những điều cho dù là đầu óc không tỉnh táo Diễm An An cũng không mở miệng đó là hình dáng người thiếu niên cùng đồng hành với mình bốn năm là ai cô cũng chưa kể ra, tại sao người nhà lại giấu việc cô mất trí nhớ vẫn chưa nói ra ? Bản thân có yêu Lạc Tu Minh hay không cô cũng chưa hề hỏi qua. Phải nói cái cảm giác đầu là của mình nhưng không có một chút hồi ức gì tốt đẹp đó là một cơn ác mộng dài.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện