" Cạch.."

Tịch Vãn bước ra ngoài xuất hiện trước mặt là hình dáng của Nguyệt Nhung phu nhân và Lạc Vũ đang đứng ngoài rất là lo lắng.

Thấy như thế Tịch Vãn không đành lòng mà lắc đầu nói.

" Mọi ngươi nghe lời nói của cô ấy rồi đấy ! "

" Hazzzzz..."

Nguyệt Nhung phu nhân thở dài cảm thán lẩm bẩm.

" Tu Minh vô tâm gặp con bé An An này vô tình, không biết đây là phúc hay họa. Có phải là quả báo của thằng nhóc đó không nữa."

Nói xong bà cũng rời đi trong bất lực chuyện của lũ trẻ bà nào giải quyết được cơ chứ, bà chỉ đành vào ôm Lạc Diễm Thiên Bảo cháu trai của mình mà nâng niu mà thôi. Còn về Diễm An An bà không tin cô có thể nỡ bỏ con trai của mình mà rời đi khi nó chỉ mới vài tháng tuổi.

Mà sau khi Nguyệt Nhung phu nhân rời đi Lạc Vũ có chút gấp gáp đi quanh thân thể của Tịch Vãn một lần như kiểm tra thứ gì đó vậy, mà Tịch Vãn nhìn thấy Lạc Vũ như thế sắc mặt trở bên khó chịu hỏi.

" Anh nhìn cái gì mà ghê thế, em đâu có bị mất miếng thịt nào ? "

Đương nhiên, theo yêu cầu của Lạc Vũ thì Tịch Vãn đã xưng hô có chút thân thiệt nhưng mà sắc mặt và lời nói ấy của cô đều rất lạnh nhạt không có chút gì gọi là vui vẽ.

Lạc Vũ dừng như đã thích nghi với cái tính cách này của Tịch Vãn nên cũng không để tâm lắm chỉ nhẹ nhàng nói.

" Cô ấy không làm em bị thương ở đâu chứ ? Mau về phòng anh xem kỹ lại một chút mới được."

Thái độ này là phát sinh từ lo lắng chứ chẳng có âm mưu gì khác cả vậy nên Tịch Vãn có thể cảm nhận được ít nhiều.



Tịch Vãn không lạnh, không nhạt đáp.

" Được."

Nói xong Tịch Vãn và Lạc Vũ đều bước vào phòng của mình để lại căn phòng khá yên tĩnh chỉ còn nghe tiếng gió và cây đung đưa. Nhưng chỉ vài phút sau hình dáng Lạc Tu Minh có chút lo lắng lao về phía căn phòng của mình đương nhiên là được người nhà hắn báo tình hình của Diễm An An rồi.

Xuất hiện trước mặt Lạc Tu Minh là hình dáng say sỉn kia của Diễm An An đang mơ hồ tựa chiếc lưng thon dài về phía thành giường dáng vẽ rất là chậc vật. Trên tay cô có cầm một chiếc túi vải màu đó dáng vẽ trầm ngâm như muốn nhớ ra thứ gì đó.

Lạc Tu Minh thấy Diễm An An như thế cứ tưởng rằng là vì lúc trưa thấy hắn cùng Tố Giao nên cô mới như thế, vậy nên Lạc Tu Minh liền nhanh chóng lao đến ngồi bên cạnh Diễm An An ánh mắt nhìn châm chú vào khuôn mặt kia rất là lo lắng.

Lạc Tu Minh đưa bàn tay to lớn ra nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Diễm An An hốt hoảng nói.

" An An chuyện lúc trưa anh có thể giải thích hay không ? Mọi chuyện không như em nghĩ đâu."

Diễm An An cố mở đôi mắt mơ hồ chẳng còn thấy gì kia nhìn châm chú vào khuôn mặt điển trai kia của Lạc Tu Minh vô thức nở nụ cười, bàn tay mềm mại của Diễm An An vô thức đưa lên vuốt ve khuôn mặt điễn trai của Lạc Tu Minh nói.

" Khuôn mặt này thật là đẹp trai a, em không nghĩ gì cả. Nhưng bản thân Lạc Tu Minh anh không suy nghĩ xem tại sao em chẳng ghen tuông gì hay sao ?"

" Thịnh...thịch..."

Trái tim Lạc Tu Minh bất giác đập loạn nhịp bàn tay to lớn siết chặt như muốn bóp nát từng đốt ngón tay vậy.

Ánh mắt hắn đỏ bừng có chút lo sợ hỏi.

" Em nói xem nguyên nhân là tại sao ? Có phải là vì lúc trước anh đánh em hay không ? Nếu là như thế em có thể phạt anh như thế nào đều được mà."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện