Căn hộ cao cấp của Bạch Uyển Đồng.
"Áaaaaaaaaaaa...đau quá, đau chết tôi rồi."
"Cô nhỏ tiếng một chút được không, là lần đầu của cô sao?"
"Lần đầu...chính là lần đầu....huhu."
"Xin lỗi.
Vì không thể để cho người khác biết chuyện, tôi chỉ có thể tự mình làm, tôi cũng không nghĩ là đau đến mức này, chỉ thấy quảng cáo họ nói cách này rất nhanh gọn."
Nhược San ngồi trên ghế sofa, khom người giữ chặt lấy chiếc gối ôm, nước mắt còn rơm rớm trực trào ra, trước mặt cô lúc này là Nguyệt Dực đang mạnh bạo wax lông chân cho cô.
Một tuần trước, khi cô đồng ý ký hợp đồng bán mình cho Nguyệt Dực.
Rất nhanh sau đó, ca phẫu thuật của mẹ cô đã được tiến hành.
Vì để Nhược San có thể an tâm rời đi, nên Nguyệt Dực đã thuê một hộ lý riêng đến chăm sóc cho bà.
Bản thân Nhược San đành nói dối Bách Tùng, rằng cô phải sang thành phố khác làm việc.
Sau khi được Nguyệt Dực đưa về đây, chỉ trong vòng thời gian ngắn, Nguyệt Dực đã nhanh chóng giới thiệu cho cô tất tần tật những điều liên quan đến Bạch Uyển Đồng, bao gồm những thành viên trong Bạch gia, tính cách và thái độ của Bạch Uyển Đồng đối với từng người.
Tiếp đến là học cách đi đứng, ăn nói, cử chỉ, đến phong cách sinh hoạt, cũng đều phải học theo cho bằng được.
Nhược San chỉ biết khóc ròng trong lòng, chỉ mỗi việc đi giày cao gót thôi, cũng đủ khiến chân Nhược San sưng tấy mất mấy ngày.
Cô còn chưa bao giờ đi loại cao như thế, huống hồ phải bắt chước Bạch Uyển Đồng đi cả ngày, nghĩ thôi cũng thấy hãi hùng rồi.
Chưa hết, kinh khủng hơn những bài tập khắc nghiệt của Nguyệt Dực.
Cũng may dáng người của Nhược San cao tương đương với Bạch Uyển Đồng, nhưng thân hình thì lại thua xa cô tiểu thư đó.
Để đạt được vòng eo nhỏ nhắn, Nguyệt Dực đã không thương xót mà ép sạch mỡ trên người cô, còn nỡ bắt cô ăn uống vô cùng "kham khổ".
Đến bây giờ, ngay cả móng tay, móng chân đến cọng lông trên người, cũng không còn thuộc về cô nữa rồi.
Sau khi hòm hòm được ít kiến thức dắt lưng, Nhược San có chút an tâm để bước vào cuộc chiến thay Bạch Uyển Đồng.
Nguyệt Dực nói, vụ tai nạn khiến Bạch Uyển Đồng bị chấn thương não nghiêm trọng, rơi vào trạng thái mê man sâu, muốn hồi phục e rằng sẽ mất rất nhiều thời gian.
Dù sao trước khi Bạch Uyển Đồng được đưa sang mỹ điều trị, Nhược San cũng đã có cơ hội thăm cô lần cuối.
Cô chỉ cầu mong Bạch Uyển Đồng có thể sớm tỉnh lại, để cả hai đều có thể trở về đúng vị trí của mình.
Trước lúc ấy, cô sẽ cố gắng thay Bạch Uyển Đồng làm tốt mọi chuyện.
- ---------------
"Nguyệt Dực, tôi vẫn thấy mình không được ổn lắm."
Nhược San vừa thay váy xong, ngồi trước bàn trang điểm với tâm trạng lo lắng.
Cô lúc này như biến thành một Bạch Uyển Đồng thứ hai.
Đôi mày sắc sảo, sống mũi nhỏ nhắn cao vút, đôi môi đỏ mọng quyến rũ, nhưng bản thân lại tỏa ra thứ khí chất tự nhiên, khiến người đối diện không khỏi mê đắm.
Nguyệt Dực bên cạnh cẩn thận giúp cô chỉnh lại mái tóc, lên tiếng trấn an:
"Không cần căng thẳng, có tôi bên cạnh cô.
Bữa cơm này cô buộc phải có mặt, dù sao Uyển Đồng 2 năm nay mới trở về, lần trước chỉ là chào hỏi qua loa, nên bọn họ sẽ không nghi ngờ gì đâu."
"Ừm! Tôi biết rồi."
Xong xuôi, Nguyệt Dực lái xe đưa Nhược San về Bạch gia.
Ngay từ cổng ngoài, đã khiến Nhược San vô cùng choáng ngợp, cái miệng nhỏ không ngừng reo lên: "Thần linh ơi, nhìn mà đã con mắt, nguyên cái cổng thôi đã to bằng cái nhà lớn rồi."
Một người làm vội vàng chạy đến mở cửa xe cho Nhược San, nhắc nhở: "Tiểu thư, mọi người đang đợi cô."
Trông thấy Nhược San bước ra với vẻ mặt ngây ngốc, Nguyệt Dực liền bước đến bên cạnh cô lên tiếng: "Miệng..."
Nhược San quay lại nhìn Nguyệt Dực với ánh mắt ngạc nhiên, thì anh vội tiếp lời: "Ngậm lại!"
Nhược San "à" một tiếng rồi ngay lập tức mím chặt môi.
Nhược San vừa nhấc đôi giày cao gót bước được vài bước, thì một âm thanh xé gió lao vút qua người cô.
Nguyệt Dực nhanh như chớp, cầm lấy tay Nhược San kéo ngược cô vào lòng mình.
Trong khi Nhược San còn chưa kịp hoàn hồn, thì Nguyệt Dực đã lo lắng hỏi: "Không sao chứ?"
Nhược San tựa người vào cánh tay Nguyệt Dực, ánh mắt nhanh chóng nhìn về chiếc xe phân khối lớn.
Từ trên xe bước xuống là một chàng trai khoác chiếc áo da màu đen, mái tóc nâu nhạt đang nhẹ bay lên sau cú lắc đầu.
Hắn không thèm quay lại nhìn, cứ như việc vừa rồi không đáng để bận tâm.
Ngay sau đó, cô hoảng hốt lên tiếng:
"Nguyệt Dực, Tôi muốn tham gia bảo hiểm cho Đường Nhược San, anh thêm điều khoản đó vào hợp đồng được không?"
Nguyệt Dực đẩy người Nhược San giúp cô đứng thẳng lên, ánh mắt nhìn về hướng chiếc xe: "Cô lo quá xa rồi."
"Sao tôi thấy số phận mình mong manh quá, liệu có sống qua nổi tập một không đây."
Nguyệt Dực chỉnh lại áo vest, giọng điệu bình thản: "Yên tâm, điều khoản đó đã có trong hợp đồng."
"Nguyệt Dực, anh đang doạ tôi đấy hả?"
"Ngẩng cao đầu lên, không ai dọa được Bạch Uyển Đồng đâu."
Nhược San không dám tranh luận thêm với Nguyệt Dực, đành chậm chạp bước lên bậc thang tiến vào bên trong biệt thự Bạch gia.
Ngồi giữa phòng ăn lúc này là một người đàn ông gần 60 tuổi, với làn da xám và tóc đã điểm bạc.
Khí sắc ông xanh xao, cánh môi có chút nhợt nhạt, thỉnh thoảng còn ho lên mấy tiếng.
Người này chính là Bạch Lâm Cảnh, cha của Bạch Uyển Đồng.
Người ngồi cạnh ông ta chính là Thẩm Vân Linh.
Theo như lời Nguyệt Dực nói, bà ta chính là mẹ kế của Bạch Uyển Đồng.
Vốn trước kia là thư kí riêng của cha cô, sau khi cặp kè còn lén lút sinh con trước khi Bạch Uyển Đồng ra đời.
Bạch phu nhân vì sinh Bạch Uyển Đồng mà sức khỏe trở nên yếu ớt, vài năm sau thì mất.
Lúc này Thẩm Vân Linh bất ngờ mang thai đứa con thứ hai, rất may cho bà ta đó lại là một đứa bé trai.
Mẹ quý nhờ con, do đó mà Thẩm Vân Linh ngang nhiên bước chân vào Bạch gia, nghiễm nhiên trở thành Bạch phu nhân.
Thẩm Vân Linh mặc một chiếc váy nhung hoa sang trọng, đang nhìn chằm chằm vào từng bước đi của cô.
Nguyệt Dực bên cạnh khẽ cất giọng: "Qua đó chào hỏi một mình Bạch lão gia, nhưng đừng nói quá hai câu.
Ngoài Thẩm Vân Linh thì bên cạnh bà ta còn có Bạch Gia Yến, bên trái chính là Bạch Mỹ Kì và Lưu Dịch Quân, mấy người bọn họ không cần quan tâm, tự ứng biến là được."
Nhược San căng thẳng hít một hơi, điều chỉnh lại âm lượng, bước đến chiếc ghế trống đối diện với Thẩm Vân Linh.
"Cha, người vẫn khoẻ chứ?"
Ánh mắt của Bạch Lâm Cảnh chợt sáng lên:
"Uyển Đồng ngoan, cuối cùng cũng chịu về ăn cơm cùng gia đình, sau này con phải thường xuyên về thì ta mới khoẻ lên được."
Nhược San bình thản ngồi vào ghế, hơi cúi đầu chỉ đáp đúng một từ "vâng" vừa vặn đúng hai câu.
Thẩm Vân Linh ngứa mồm liền không nhịn được sự coi thường của Nhược San mà lên tiếng: "Uyển Đồng, vẫn nên có trên có dưới, không kẻ khác nhìn vào lại nói Bạch gia vô phép vô tắc."
Nghe giọng nói sắc lạnh, Nhược San giật bắn cả người, bộ não bắt đầu tiến hành phân tích
[Mẹ kế Thẩm Vân Linh
Tốc độ tấn công: 90%
Sát thương: 50%
Nhân vật không thiếu sự độc ác, cần thiết phải tránh xa]
Nhược San đưa mắt rướn về phía Nguyệt Dực nháy nháy vài cái, tỏ ý cầu cứu, tuy nhiên mặt anh vẫn không biểu lộ một chút cảm xúc nào: "Nguyệt Dực khốn kiếp, anh đây là đem con bỏ chợ."
Nhược San chưa kịp phản bác thì giọng của Bạch Mỹ Kì thêm vào: "Uyển Đồng, dù sao chúng ta cũng là người một nhà, lại có anh rể ở đây, em cũng nên chào hỏi một câu chứ?"
[Bạch Mỹ Kì: Kết quả mối quan hệ lén lút của Thẩm Vân Linh và Bạch Lâm Cảnh.
Năm nay 25 tuổi, hơn Bạch Uyển Đồng một tuổi.
Tốc độ tấn công: 50%
Sát Thương: 20%
Nhân vật bốc đồng, chỉ giỏi mồm mép]
Lưu Dịch Quân nghe vợ mình nói vậy liền đưa tay kéo ống tay áo của cô nhỏ giọng: "Thôi em, không cần đâu."
[Lưu Dịch Quân: chồng của Mỹ Kì, 28 tuổi, liên tiếp làm ăn thua lỗ, nên cùng vợ kéo nhau về Bạch gia ở tạm.
Tốc độ tấn công: 0%
Sát thương: 0%
Nhân vật không đáng quan tâm, nhưng lại chính là một kẻ nguy hiểm]
"Chỉ là ăn một bữa cơm thôi mà, tại sao lại phiền phức thế."
Người vừa nói chính là Bạch Gia Yến.
[Bạch Gia Yến: con gái út của Thẩm Vân Linh
đang học năm nhất đại học A.
Tốc độ tấn công: chưa load
Sát thương: chưa load
Ngoài tính cách khó chiều thì chưa bộc lộ bản tính khác]
"Cạch"
Chiếc ghế cuối cùng ở bàn ăn được kéo mạnh, cả thảy đều giật mình nhìn lại.
Nhân vật cuối cùng xuất hiện, đứa con trai thứ hai của Thẩm Vân Linh.
Bạch Lăng Đằng, kẻ vừa rồi đã cố tình tông vào cô..
"Áaaaaaaaaaaa...đau quá, đau chết tôi rồi."
"Cô nhỏ tiếng một chút được không, là lần đầu của cô sao?"
"Lần đầu...chính là lần đầu....huhu."
"Xin lỗi.
Vì không thể để cho người khác biết chuyện, tôi chỉ có thể tự mình làm, tôi cũng không nghĩ là đau đến mức này, chỉ thấy quảng cáo họ nói cách này rất nhanh gọn."
Nhược San ngồi trên ghế sofa, khom người giữ chặt lấy chiếc gối ôm, nước mắt còn rơm rớm trực trào ra, trước mặt cô lúc này là Nguyệt Dực đang mạnh bạo wax lông chân cho cô.
Một tuần trước, khi cô đồng ý ký hợp đồng bán mình cho Nguyệt Dực.
Rất nhanh sau đó, ca phẫu thuật của mẹ cô đã được tiến hành.
Vì để Nhược San có thể an tâm rời đi, nên Nguyệt Dực đã thuê một hộ lý riêng đến chăm sóc cho bà.
Bản thân Nhược San đành nói dối Bách Tùng, rằng cô phải sang thành phố khác làm việc.
Sau khi được Nguyệt Dực đưa về đây, chỉ trong vòng thời gian ngắn, Nguyệt Dực đã nhanh chóng giới thiệu cho cô tất tần tật những điều liên quan đến Bạch Uyển Đồng, bao gồm những thành viên trong Bạch gia, tính cách và thái độ của Bạch Uyển Đồng đối với từng người.
Tiếp đến là học cách đi đứng, ăn nói, cử chỉ, đến phong cách sinh hoạt, cũng đều phải học theo cho bằng được.
Nhược San chỉ biết khóc ròng trong lòng, chỉ mỗi việc đi giày cao gót thôi, cũng đủ khiến chân Nhược San sưng tấy mất mấy ngày.
Cô còn chưa bao giờ đi loại cao như thế, huống hồ phải bắt chước Bạch Uyển Đồng đi cả ngày, nghĩ thôi cũng thấy hãi hùng rồi.
Chưa hết, kinh khủng hơn những bài tập khắc nghiệt của Nguyệt Dực.
Cũng may dáng người của Nhược San cao tương đương với Bạch Uyển Đồng, nhưng thân hình thì lại thua xa cô tiểu thư đó.
Để đạt được vòng eo nhỏ nhắn, Nguyệt Dực đã không thương xót mà ép sạch mỡ trên người cô, còn nỡ bắt cô ăn uống vô cùng "kham khổ".
Đến bây giờ, ngay cả móng tay, móng chân đến cọng lông trên người, cũng không còn thuộc về cô nữa rồi.
Sau khi hòm hòm được ít kiến thức dắt lưng, Nhược San có chút an tâm để bước vào cuộc chiến thay Bạch Uyển Đồng.
Nguyệt Dực nói, vụ tai nạn khiến Bạch Uyển Đồng bị chấn thương não nghiêm trọng, rơi vào trạng thái mê man sâu, muốn hồi phục e rằng sẽ mất rất nhiều thời gian.
Dù sao trước khi Bạch Uyển Đồng được đưa sang mỹ điều trị, Nhược San cũng đã có cơ hội thăm cô lần cuối.
Cô chỉ cầu mong Bạch Uyển Đồng có thể sớm tỉnh lại, để cả hai đều có thể trở về đúng vị trí của mình.
Trước lúc ấy, cô sẽ cố gắng thay Bạch Uyển Đồng làm tốt mọi chuyện.
- ---------------
"Nguyệt Dực, tôi vẫn thấy mình không được ổn lắm."
Nhược San vừa thay váy xong, ngồi trước bàn trang điểm với tâm trạng lo lắng.
Cô lúc này như biến thành một Bạch Uyển Đồng thứ hai.
Đôi mày sắc sảo, sống mũi nhỏ nhắn cao vút, đôi môi đỏ mọng quyến rũ, nhưng bản thân lại tỏa ra thứ khí chất tự nhiên, khiến người đối diện không khỏi mê đắm.
Nguyệt Dực bên cạnh cẩn thận giúp cô chỉnh lại mái tóc, lên tiếng trấn an:
"Không cần căng thẳng, có tôi bên cạnh cô.
Bữa cơm này cô buộc phải có mặt, dù sao Uyển Đồng 2 năm nay mới trở về, lần trước chỉ là chào hỏi qua loa, nên bọn họ sẽ không nghi ngờ gì đâu."
"Ừm! Tôi biết rồi."
Xong xuôi, Nguyệt Dực lái xe đưa Nhược San về Bạch gia.
Ngay từ cổng ngoài, đã khiến Nhược San vô cùng choáng ngợp, cái miệng nhỏ không ngừng reo lên: "Thần linh ơi, nhìn mà đã con mắt, nguyên cái cổng thôi đã to bằng cái nhà lớn rồi."
Một người làm vội vàng chạy đến mở cửa xe cho Nhược San, nhắc nhở: "Tiểu thư, mọi người đang đợi cô."
Trông thấy Nhược San bước ra với vẻ mặt ngây ngốc, Nguyệt Dực liền bước đến bên cạnh cô lên tiếng: "Miệng..."
Nhược San quay lại nhìn Nguyệt Dực với ánh mắt ngạc nhiên, thì anh vội tiếp lời: "Ngậm lại!"
Nhược San "à" một tiếng rồi ngay lập tức mím chặt môi.
Nhược San vừa nhấc đôi giày cao gót bước được vài bước, thì một âm thanh xé gió lao vút qua người cô.
Nguyệt Dực nhanh như chớp, cầm lấy tay Nhược San kéo ngược cô vào lòng mình.
Trong khi Nhược San còn chưa kịp hoàn hồn, thì Nguyệt Dực đã lo lắng hỏi: "Không sao chứ?"
Nhược San tựa người vào cánh tay Nguyệt Dực, ánh mắt nhanh chóng nhìn về chiếc xe phân khối lớn.
Từ trên xe bước xuống là một chàng trai khoác chiếc áo da màu đen, mái tóc nâu nhạt đang nhẹ bay lên sau cú lắc đầu.
Hắn không thèm quay lại nhìn, cứ như việc vừa rồi không đáng để bận tâm.
Ngay sau đó, cô hoảng hốt lên tiếng:
"Nguyệt Dực, Tôi muốn tham gia bảo hiểm cho Đường Nhược San, anh thêm điều khoản đó vào hợp đồng được không?"
Nguyệt Dực đẩy người Nhược San giúp cô đứng thẳng lên, ánh mắt nhìn về hướng chiếc xe: "Cô lo quá xa rồi."
"Sao tôi thấy số phận mình mong manh quá, liệu có sống qua nổi tập một không đây."
Nguyệt Dực chỉnh lại áo vest, giọng điệu bình thản: "Yên tâm, điều khoản đó đã có trong hợp đồng."
"Nguyệt Dực, anh đang doạ tôi đấy hả?"
"Ngẩng cao đầu lên, không ai dọa được Bạch Uyển Đồng đâu."
Nhược San không dám tranh luận thêm với Nguyệt Dực, đành chậm chạp bước lên bậc thang tiến vào bên trong biệt thự Bạch gia.
Ngồi giữa phòng ăn lúc này là một người đàn ông gần 60 tuổi, với làn da xám và tóc đã điểm bạc.
Khí sắc ông xanh xao, cánh môi có chút nhợt nhạt, thỉnh thoảng còn ho lên mấy tiếng.
Người này chính là Bạch Lâm Cảnh, cha của Bạch Uyển Đồng.
Người ngồi cạnh ông ta chính là Thẩm Vân Linh.
Theo như lời Nguyệt Dực nói, bà ta chính là mẹ kế của Bạch Uyển Đồng.
Vốn trước kia là thư kí riêng của cha cô, sau khi cặp kè còn lén lút sinh con trước khi Bạch Uyển Đồng ra đời.
Bạch phu nhân vì sinh Bạch Uyển Đồng mà sức khỏe trở nên yếu ớt, vài năm sau thì mất.
Lúc này Thẩm Vân Linh bất ngờ mang thai đứa con thứ hai, rất may cho bà ta đó lại là một đứa bé trai.
Mẹ quý nhờ con, do đó mà Thẩm Vân Linh ngang nhiên bước chân vào Bạch gia, nghiễm nhiên trở thành Bạch phu nhân.
Thẩm Vân Linh mặc một chiếc váy nhung hoa sang trọng, đang nhìn chằm chằm vào từng bước đi của cô.
Nguyệt Dực bên cạnh khẽ cất giọng: "Qua đó chào hỏi một mình Bạch lão gia, nhưng đừng nói quá hai câu.
Ngoài Thẩm Vân Linh thì bên cạnh bà ta còn có Bạch Gia Yến, bên trái chính là Bạch Mỹ Kì và Lưu Dịch Quân, mấy người bọn họ không cần quan tâm, tự ứng biến là được."
Nhược San căng thẳng hít một hơi, điều chỉnh lại âm lượng, bước đến chiếc ghế trống đối diện với Thẩm Vân Linh.
"Cha, người vẫn khoẻ chứ?"
Ánh mắt của Bạch Lâm Cảnh chợt sáng lên:
"Uyển Đồng ngoan, cuối cùng cũng chịu về ăn cơm cùng gia đình, sau này con phải thường xuyên về thì ta mới khoẻ lên được."
Nhược San bình thản ngồi vào ghế, hơi cúi đầu chỉ đáp đúng một từ "vâng" vừa vặn đúng hai câu.
Thẩm Vân Linh ngứa mồm liền không nhịn được sự coi thường của Nhược San mà lên tiếng: "Uyển Đồng, vẫn nên có trên có dưới, không kẻ khác nhìn vào lại nói Bạch gia vô phép vô tắc."
Nghe giọng nói sắc lạnh, Nhược San giật bắn cả người, bộ não bắt đầu tiến hành phân tích
[Mẹ kế Thẩm Vân Linh
Tốc độ tấn công: 90%
Sát thương: 50%
Nhân vật không thiếu sự độc ác, cần thiết phải tránh xa]
Nhược San đưa mắt rướn về phía Nguyệt Dực nháy nháy vài cái, tỏ ý cầu cứu, tuy nhiên mặt anh vẫn không biểu lộ một chút cảm xúc nào: "Nguyệt Dực khốn kiếp, anh đây là đem con bỏ chợ."
Nhược San chưa kịp phản bác thì giọng của Bạch Mỹ Kì thêm vào: "Uyển Đồng, dù sao chúng ta cũng là người một nhà, lại có anh rể ở đây, em cũng nên chào hỏi một câu chứ?"
[Bạch Mỹ Kì: Kết quả mối quan hệ lén lút của Thẩm Vân Linh và Bạch Lâm Cảnh.
Năm nay 25 tuổi, hơn Bạch Uyển Đồng một tuổi.
Tốc độ tấn công: 50%
Sát Thương: 20%
Nhân vật bốc đồng, chỉ giỏi mồm mép]
Lưu Dịch Quân nghe vợ mình nói vậy liền đưa tay kéo ống tay áo của cô nhỏ giọng: "Thôi em, không cần đâu."
[Lưu Dịch Quân: chồng của Mỹ Kì, 28 tuổi, liên tiếp làm ăn thua lỗ, nên cùng vợ kéo nhau về Bạch gia ở tạm.
Tốc độ tấn công: 0%
Sát thương: 0%
Nhân vật không đáng quan tâm, nhưng lại chính là một kẻ nguy hiểm]
"Chỉ là ăn một bữa cơm thôi mà, tại sao lại phiền phức thế."
Người vừa nói chính là Bạch Gia Yến.
[Bạch Gia Yến: con gái út của Thẩm Vân Linh
đang học năm nhất đại học A.
Tốc độ tấn công: chưa load
Sát thương: chưa load
Ngoài tính cách khó chiều thì chưa bộc lộ bản tính khác]
"Cạch"
Chiếc ghế cuối cùng ở bàn ăn được kéo mạnh, cả thảy đều giật mình nhìn lại.
Nhân vật cuối cùng xuất hiện, đứa con trai thứ hai của Thẩm Vân Linh.
Bạch Lăng Đằng, kẻ vừa rồi đã cố tình tông vào cô..
Danh sách chương