Ánh mắt Nhược San không khỏi ngỡ ngàng:
"Mẹ ơi, trai đẹp.
Đôi môi của hắn kìa, còn đẹp hơn cả mình nữa.
Nhưng đẹp trai mà ác, thì cũng bỏ đi thôi con ạ!"
Lăng Đằng ngồi xuống ghế với dáng vẻ bất cần, ở góc độ này, làm lóe lên viên kim cương được đính trên cánh mũi cao.
Đột ngột Lăng Đằng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào khuôn mặt đang suy tư của Nhược San, mém chút nữa làm tim cô rớt ra ngoài.
[Bạch Lăng Đằng: 21 tuổi, bằng tuổi với Nhược San.
Là bảo bối thứ hai giúp Thẩm Vân Linh bước chân vào nhà họ Bạch.
Tính cách: Ít nói, thích tự do, mạo hiểm, không thích tranh giành và cũng không ưa gì Bạch Uyển Đồng.
Tốc độ tấn công: 100%
Sát thương: 100%
Nhân vật thấy mặt tuyệt đối phải lăn đi thật nhanh]
"Thôi thôi, đều đã đông đủ cả rồi, chúng ta mau ăn cơm thôi." Bạch Lâm Cảnh vội vàng xua tan bầu không khí căng thẳng, ông không muốn Uyển Đồng vừa về lại khó chịu bỏ đi.
"Lão gia, ngài thế này là chiều hư Uyển Đồng đấy, sau này Uyển Đồng qua bên Hoắc gia, lại khiến người ta xem thường mình không biết dạy con."
Thẩm Vân Linh vẫn chưa hết ngứa mồm, cố gắng đổ thêm dầu vào đống lửa tàn.
"Cha à! Mẹ nói đúng đấy, tất cả cũng đều muốn tốt cho Uyển Đồng mà thôi."
Nhược San nắm chặt đôi đũa trong tay, kẻ cô muốn trách nhất bây giờ chính là Nguyệt Dực, Dặn cô chào bọn họ một câu, thế chẳng phải là xong rồi sao?
Nguyệt Dực từ phía xa đối diện, rướn cao đôi mày tỏ ý cảnh cáo Nhược San.
Nếu như Nhược San chào bọn họ, đó mới chính là chuyện đáng kinh ngạc.
"Được rồi Nguyệt Dực, tôi sẽ tự cứu lấy mình."
Nhược San hít một hơi, chuẩn bị cất tiếng thì giọng của Lăng Đằng đã vang lên: "Mọi người có định ăn hay không? Nếu không, con sẽ về phòng."
"Có chứ, có chứ, nào chúng ta ăn thôi, phu nhân bà bớt nói đi vài câu, đừng để mọi người mất vui." Bạch Lâm Cảnh liền vội vàng cầm đũa.
Trong khi đó, Gia Yến khẽ trộm liếc nhìn Nhược San với ánh mắt khó hiểu, nếu là trước đây, Uyển Đồng sẽ không ngần ngại mà bật lại mẹ cô, khiến bà lần nào cũng tức đến không thể nói lại.
Bây giờ lại ngoan ngoãn im lặng như một chú cún, lẽ nào tính tình chị ta đã dần thay đổi.
Bữa cơm diễn ra dù rất áp lực, nhưng cũng xem như vượt ải thành công, Bạch Lâm Cảnh chỉ thỉnh thoảng hỏi cô vài câu liên quan đến công việc, may là Nguyệt Dực đã soạn sẵn cho cô học trước.
Chừng 20 phút sau, Nguyệt Dực liền ra hiệu cho Nhược San rời đi.
Ngồi trong xe, Nhược San vừa loay hoay tháo đôi giày cao gót, vừa cất giọng nghi hoặc hỏi Nguyệt Dực: "Tôi tưởng người kế thừa Bạch Lâm phải là Bạch Lăng Đằng chứ? Dù sao cậu ta cũng là con trai duy nhất của Bạch Lâm Cảnh mà."
"Tôi sẽ cho cô tìm hiểu thêm về thế lực họ ngoại, mẹ của Uyển Đồng xuất thân trong gia đình danh giá, có không ít đóng góp trong tập đoàn Bạch Lâm.
Vì chấp nhận đưa Thẩm Vân Linh về, mà Bạch lão gia đã chịu không ít thiệt hại.
Nếu ngày ấy không hứa sẽ trao quyền điều hành cho Bạch Uyển Đồng, khiến các cổ đông chấp nhận ở lại, thì Bạch Lâm cũng sẽ không được như ngày hôm nay.”
"Tuy nhiên, mấy năm về đây, Bạch Lâm Ngạn em trai của Bạch lão gia là phó giám đốc điều hành, nhân lúc Bạch lão gia phát bệnh, đã mua chuộc không ít các cổ đông về đầu quân dưới quyền của hắn.
Vì vậy, mà Bạch lão gia mới vội vàng gọi tiểu thư Uyển Đồng trở về nước."
"...."
Thấy Nhược San im lặng chưng ra vẻ mặt suy tư, Nguyệt Dực có chút ngạc nhiên liền hỏi:
"Có chuyện gì sao?"
Nhược San quay người nhìn Nguyệt Dực, ánh mắt trở nên kiên định khác thường: "Nguyệt Dực, có khi nào vụ tai nạn của tiểu thư Uyển Đồng, là do Bạch Lâm Ngạn đó gây ra không?"
Bàn tay đang cầm lái của Nguyệt Dực chợt cứng lại, anh còn đang muốn cô xem nó như vụ tai nạn thông thường, không nghĩ cô nhanh như vậy đã nhìn ra.
Xét thấy nét mặt thoáng chốc thay đổi của Nguyệt Dực, Nhược San liền nhếch khóe miệng lên khẽ cười: "Anh sợ nếu tôi biết sẽ tìm cách bỏ trốn sao? Nhược San tôi tuy tham sống thật, nhưng không phải là người thiếu nghĩa khí như vậy."
Nghe Nhược San nói xong, gương mặt Nguyệt Dực liền dãn ra tỏ vẻ hài lòng.
"Tốt lắm! Tăng tiền bảo hiểm cho cô lên gấp đôi."
"Aaaaa! Nguyệt Dực anh là đồ xấu xaaa."
- ---------------
Ngày hôm sau, Nguyệt Dực đưa Nhược San đến Bạch Lâm làm việc.
Nói là thế, nhưng Nhược San cũng chỉ ngồi trong phòng xem xét mấy thứ lặt vặt, còn lại đều do một mình Nguyệt Dực làm hết.
Chốc chốc Nhược San lại đưa tay chống cằm, nhìn vào dáng vẻ của Nguyệt Dực với ánh mắt si mê.
Không những phong thái làm việc rất chuyên nghiệp, mà ngay cả thao tác đôi tay cũng vô cùng quyến rũ.
Đang mơ màng, bổng Nguyệt Dực tiến đến gõ lên mặt bàn vài nhịp, cắt ngang vẻ mặt mê trai của cô.
"Tập đánh mấy văn bản này đi, sau đó kiểm tra giúp tôi xem những số liệu này đã khớp hay chưa?"
"Tưởng gì, liên quan đến số má là tôi tính toán nhanh lắm, anh cứ yên tâm."
Nhược San lắc đi lắc lại mái tóc được cột lên cao, phong cách trang điểm cũng rất nhã nhặn.
Cơ hồ khiến Nguyệt Dực vốn chưa quen với sự thay đổi từ chính khuôn mặt của Uyển Đồng, nên tâm trạng có chút căng thẳng, rạo rực.
"Nhược San, trước lúc cuộc họp cổ đông diễn ra, bắt buộc cuối tuần đều phải về Bạch gia dùng cơm.
Đây chính là củng cố địa vị, và cũng để cho giới truyền thông không có cơ hội chĩa mũi vào Bạch Uyển Đồng.
Còn nữa, chiều nay tan giờ làm chúng ta đi chuẩn bị một chút, mai có buổi tiệc quan trọng."
"Nguyệt Dực, chiều nay sẵn tiện chúng ta đi ăn gà rán được không?"
Nhược San, không mấy quan tâm đến vấn đề Nguyệt Dực nói, trong đầu liền chỉ nghĩ đến những thứ cám dỗ dạ dày của cô.
"Đi mà, anh xem lâu nay tôi ăn uống cực khổ thế nào, eo cũng đã nhỏ lắm rồi, nhịn nữa là dạ dày của tôi cũng mất luôn đấy."
Nguyệt Dực bất lực thở dài, ai bảo con người này lại giống Bạch Uyển Đồng cơ chứ.
"Được rồi! Nhưng sẽ mua về nhà, tôi không thích những nơi như thế."
"Yeah! Mua 6 chiếc nhé!"
"2 chiếc."
"5 chiếc."lại
"2 chiếc."
"4 chiếc."
"2 chiếc."
"2 chiếc, Áaaaaa...không, không phải...tại sao...!tại sao tôi có thể nói hai được cơ chứ?...!Tại sao cơ chứ?"
"Được rồi, quyết định như thế!" Nguyệt Dực nhếch miệng cười hài lòng.
Nguyệt Dực vừa quay người đi, thì Nhược San đã vội túm chặt lấy cánh tay anh: "Nguyệt Dực, thêm 2 lon bia nữa nhé, gà rán mà không có bia cũng giống như có tôi mà không có anh, vô vị lắm."
Thật hết nói nổi với cô gái này, Nguyệt Dực bất lực gỡ tay Nhược San ra, hất hàm ra hiệu cho cô quay lại với đống giấy tờ trên bàn.
Vậy là chiều hôm ấy, Nhược San một mình xơi hết hai chiếc đùi gà rán, còn uống hết hai lon bia.
Nhưng Nguyệt Dực đâu phải là người cho không cô dễ dàng như vậy, báo hại 8 giờ tối còn bắt Nhược San phải chạy 5 vòng quanh khu chung cư, khiến Nhược San từ đó dập tắt vọng tưởng về giấc mơ gà rán.
- ---------------
Ngày hôm sau.
8h30 phút tối.
Du thuyền Luxury.
Nhược San chớp mắt lấy mấy lần, chiếc du thuyền quá xa xỉ này thật khiến con người ta không khỏi kinh ngạc.
Giữa màn đêm trông nó giống như một thành phố nổi trên mặt nước, thật là quá mức sang trọng và đẳng cấp.
Nhược San diện một chiếc đầm body kim sa màu bạc, làm tôn lên làn da trắng và vòng eo vô cùng nhỏ nhắn của cô.
Mái tóc búi cao, chỉ để buông lơi vài sợi xoăn nhẹ, khiến cho sức mê hoặc càng tăng lên bội phần, ngay đến Nhược San cũng không khỏi bất ngờ với chính bản thân mình.
Vậy mà, Nguyệt Dực bên cạnh lại chẳng hề có một chút biểu cảm nào "Người đàn ông này, lẽ nào lại chỉ động lòng với một mình Bạch Uyển Đồng?"
Nguyệt Dực theo sau Nhược San bước vào bên trong, đây là buổi tiệc giao lưu thương mại dành cho các tập đoàn lớn, đương nhiên là không thể thiếu sự có mặt của tập đoàn Bạch Lâm.
Bạch Lâm Cảnh do sức khỏe yếu, nên chỉ có phu nhân là Thẩm Vân Linh cùng phó giám đốc là Bạch Lâm Ngạn đến, ngoài ra còn có vợ chồng Mỹ Kì theo cùng.
Thấy Nhược San, Bạch Lâm Ngạn vội vàng bước đến đon đả: "Uyển Đồng, cháu cũng đến đây sao? Hôm qua nghe nói cháu quay lại công ty, mà ta lại bận nhiều việc quá nên chưa có cơ hội hỏi thăm, cháu đừng để bụng nhé."
Trước mặt Nhược San là người đàn ông trạc tuổi Thẩm Vân Linh, với dáng vẻ vô cùng gian xảo, mỗi lời nói ra đều xem thường Bạch Uyển Đồng.
Người này, chính là kẻ đã nhẫn tâm muốn hại chết cháu ruột của mình.
Được lắm, tôi thay Bạch Uyển Đồng sẽ khiến ông phải bẽ mặt..
"Mẹ ơi, trai đẹp.
Đôi môi của hắn kìa, còn đẹp hơn cả mình nữa.
Nhưng đẹp trai mà ác, thì cũng bỏ đi thôi con ạ!"
Lăng Đằng ngồi xuống ghế với dáng vẻ bất cần, ở góc độ này, làm lóe lên viên kim cương được đính trên cánh mũi cao.
Đột ngột Lăng Đằng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào khuôn mặt đang suy tư của Nhược San, mém chút nữa làm tim cô rớt ra ngoài.
[Bạch Lăng Đằng: 21 tuổi, bằng tuổi với Nhược San.
Là bảo bối thứ hai giúp Thẩm Vân Linh bước chân vào nhà họ Bạch.
Tính cách: Ít nói, thích tự do, mạo hiểm, không thích tranh giành và cũng không ưa gì Bạch Uyển Đồng.
Tốc độ tấn công: 100%
Sát thương: 100%
Nhân vật thấy mặt tuyệt đối phải lăn đi thật nhanh]
"Thôi thôi, đều đã đông đủ cả rồi, chúng ta mau ăn cơm thôi." Bạch Lâm Cảnh vội vàng xua tan bầu không khí căng thẳng, ông không muốn Uyển Đồng vừa về lại khó chịu bỏ đi.
"Lão gia, ngài thế này là chiều hư Uyển Đồng đấy, sau này Uyển Đồng qua bên Hoắc gia, lại khiến người ta xem thường mình không biết dạy con."
Thẩm Vân Linh vẫn chưa hết ngứa mồm, cố gắng đổ thêm dầu vào đống lửa tàn.
"Cha à! Mẹ nói đúng đấy, tất cả cũng đều muốn tốt cho Uyển Đồng mà thôi."
Nhược San nắm chặt đôi đũa trong tay, kẻ cô muốn trách nhất bây giờ chính là Nguyệt Dực, Dặn cô chào bọn họ một câu, thế chẳng phải là xong rồi sao?
Nguyệt Dực từ phía xa đối diện, rướn cao đôi mày tỏ ý cảnh cáo Nhược San.
Nếu như Nhược San chào bọn họ, đó mới chính là chuyện đáng kinh ngạc.
"Được rồi Nguyệt Dực, tôi sẽ tự cứu lấy mình."
Nhược San hít một hơi, chuẩn bị cất tiếng thì giọng của Lăng Đằng đã vang lên: "Mọi người có định ăn hay không? Nếu không, con sẽ về phòng."
"Có chứ, có chứ, nào chúng ta ăn thôi, phu nhân bà bớt nói đi vài câu, đừng để mọi người mất vui." Bạch Lâm Cảnh liền vội vàng cầm đũa.
Trong khi đó, Gia Yến khẽ trộm liếc nhìn Nhược San với ánh mắt khó hiểu, nếu là trước đây, Uyển Đồng sẽ không ngần ngại mà bật lại mẹ cô, khiến bà lần nào cũng tức đến không thể nói lại.
Bây giờ lại ngoan ngoãn im lặng như một chú cún, lẽ nào tính tình chị ta đã dần thay đổi.
Bữa cơm diễn ra dù rất áp lực, nhưng cũng xem như vượt ải thành công, Bạch Lâm Cảnh chỉ thỉnh thoảng hỏi cô vài câu liên quan đến công việc, may là Nguyệt Dực đã soạn sẵn cho cô học trước.
Chừng 20 phút sau, Nguyệt Dực liền ra hiệu cho Nhược San rời đi.
Ngồi trong xe, Nhược San vừa loay hoay tháo đôi giày cao gót, vừa cất giọng nghi hoặc hỏi Nguyệt Dực: "Tôi tưởng người kế thừa Bạch Lâm phải là Bạch Lăng Đằng chứ? Dù sao cậu ta cũng là con trai duy nhất của Bạch Lâm Cảnh mà."
"Tôi sẽ cho cô tìm hiểu thêm về thế lực họ ngoại, mẹ của Uyển Đồng xuất thân trong gia đình danh giá, có không ít đóng góp trong tập đoàn Bạch Lâm.
Vì chấp nhận đưa Thẩm Vân Linh về, mà Bạch lão gia đã chịu không ít thiệt hại.
Nếu ngày ấy không hứa sẽ trao quyền điều hành cho Bạch Uyển Đồng, khiến các cổ đông chấp nhận ở lại, thì Bạch Lâm cũng sẽ không được như ngày hôm nay.”
"Tuy nhiên, mấy năm về đây, Bạch Lâm Ngạn em trai của Bạch lão gia là phó giám đốc điều hành, nhân lúc Bạch lão gia phát bệnh, đã mua chuộc không ít các cổ đông về đầu quân dưới quyền của hắn.
Vì vậy, mà Bạch lão gia mới vội vàng gọi tiểu thư Uyển Đồng trở về nước."
"...."
Thấy Nhược San im lặng chưng ra vẻ mặt suy tư, Nguyệt Dực có chút ngạc nhiên liền hỏi:
"Có chuyện gì sao?"
Nhược San quay người nhìn Nguyệt Dực, ánh mắt trở nên kiên định khác thường: "Nguyệt Dực, có khi nào vụ tai nạn của tiểu thư Uyển Đồng, là do Bạch Lâm Ngạn đó gây ra không?"
Bàn tay đang cầm lái của Nguyệt Dực chợt cứng lại, anh còn đang muốn cô xem nó như vụ tai nạn thông thường, không nghĩ cô nhanh như vậy đã nhìn ra.
Xét thấy nét mặt thoáng chốc thay đổi của Nguyệt Dực, Nhược San liền nhếch khóe miệng lên khẽ cười: "Anh sợ nếu tôi biết sẽ tìm cách bỏ trốn sao? Nhược San tôi tuy tham sống thật, nhưng không phải là người thiếu nghĩa khí như vậy."
Nghe Nhược San nói xong, gương mặt Nguyệt Dực liền dãn ra tỏ vẻ hài lòng.
"Tốt lắm! Tăng tiền bảo hiểm cho cô lên gấp đôi."
"Aaaaa! Nguyệt Dực anh là đồ xấu xaaa."
- ---------------
Ngày hôm sau, Nguyệt Dực đưa Nhược San đến Bạch Lâm làm việc.
Nói là thế, nhưng Nhược San cũng chỉ ngồi trong phòng xem xét mấy thứ lặt vặt, còn lại đều do một mình Nguyệt Dực làm hết.
Chốc chốc Nhược San lại đưa tay chống cằm, nhìn vào dáng vẻ của Nguyệt Dực với ánh mắt si mê.
Không những phong thái làm việc rất chuyên nghiệp, mà ngay cả thao tác đôi tay cũng vô cùng quyến rũ.
Đang mơ màng, bổng Nguyệt Dực tiến đến gõ lên mặt bàn vài nhịp, cắt ngang vẻ mặt mê trai của cô.
"Tập đánh mấy văn bản này đi, sau đó kiểm tra giúp tôi xem những số liệu này đã khớp hay chưa?"
"Tưởng gì, liên quan đến số má là tôi tính toán nhanh lắm, anh cứ yên tâm."
Nhược San lắc đi lắc lại mái tóc được cột lên cao, phong cách trang điểm cũng rất nhã nhặn.
Cơ hồ khiến Nguyệt Dực vốn chưa quen với sự thay đổi từ chính khuôn mặt của Uyển Đồng, nên tâm trạng có chút căng thẳng, rạo rực.
"Nhược San, trước lúc cuộc họp cổ đông diễn ra, bắt buộc cuối tuần đều phải về Bạch gia dùng cơm.
Đây chính là củng cố địa vị, và cũng để cho giới truyền thông không có cơ hội chĩa mũi vào Bạch Uyển Đồng.
Còn nữa, chiều nay tan giờ làm chúng ta đi chuẩn bị một chút, mai có buổi tiệc quan trọng."
"Nguyệt Dực, chiều nay sẵn tiện chúng ta đi ăn gà rán được không?"
Nhược San, không mấy quan tâm đến vấn đề Nguyệt Dực nói, trong đầu liền chỉ nghĩ đến những thứ cám dỗ dạ dày của cô.
"Đi mà, anh xem lâu nay tôi ăn uống cực khổ thế nào, eo cũng đã nhỏ lắm rồi, nhịn nữa là dạ dày của tôi cũng mất luôn đấy."
Nguyệt Dực bất lực thở dài, ai bảo con người này lại giống Bạch Uyển Đồng cơ chứ.
"Được rồi! Nhưng sẽ mua về nhà, tôi không thích những nơi như thế."
"Yeah! Mua 6 chiếc nhé!"
"2 chiếc."
"5 chiếc."lại
"2 chiếc."
"4 chiếc."
"2 chiếc."
"2 chiếc, Áaaaaa...không, không phải...tại sao...!tại sao tôi có thể nói hai được cơ chứ?...!Tại sao cơ chứ?"
"Được rồi, quyết định như thế!" Nguyệt Dực nhếch miệng cười hài lòng.
Nguyệt Dực vừa quay người đi, thì Nhược San đã vội túm chặt lấy cánh tay anh: "Nguyệt Dực, thêm 2 lon bia nữa nhé, gà rán mà không có bia cũng giống như có tôi mà không có anh, vô vị lắm."
Thật hết nói nổi với cô gái này, Nguyệt Dực bất lực gỡ tay Nhược San ra, hất hàm ra hiệu cho cô quay lại với đống giấy tờ trên bàn.
Vậy là chiều hôm ấy, Nhược San một mình xơi hết hai chiếc đùi gà rán, còn uống hết hai lon bia.
Nhưng Nguyệt Dực đâu phải là người cho không cô dễ dàng như vậy, báo hại 8 giờ tối còn bắt Nhược San phải chạy 5 vòng quanh khu chung cư, khiến Nhược San từ đó dập tắt vọng tưởng về giấc mơ gà rán.
- ---------------
Ngày hôm sau.
8h30 phút tối.
Du thuyền Luxury.
Nhược San chớp mắt lấy mấy lần, chiếc du thuyền quá xa xỉ này thật khiến con người ta không khỏi kinh ngạc.
Giữa màn đêm trông nó giống như một thành phố nổi trên mặt nước, thật là quá mức sang trọng và đẳng cấp.
Nhược San diện một chiếc đầm body kim sa màu bạc, làm tôn lên làn da trắng và vòng eo vô cùng nhỏ nhắn của cô.
Mái tóc búi cao, chỉ để buông lơi vài sợi xoăn nhẹ, khiến cho sức mê hoặc càng tăng lên bội phần, ngay đến Nhược San cũng không khỏi bất ngờ với chính bản thân mình.
Vậy mà, Nguyệt Dực bên cạnh lại chẳng hề có một chút biểu cảm nào "Người đàn ông này, lẽ nào lại chỉ động lòng với một mình Bạch Uyển Đồng?"
Nguyệt Dực theo sau Nhược San bước vào bên trong, đây là buổi tiệc giao lưu thương mại dành cho các tập đoàn lớn, đương nhiên là không thể thiếu sự có mặt của tập đoàn Bạch Lâm.
Bạch Lâm Cảnh do sức khỏe yếu, nên chỉ có phu nhân là Thẩm Vân Linh cùng phó giám đốc là Bạch Lâm Ngạn đến, ngoài ra còn có vợ chồng Mỹ Kì theo cùng.
Thấy Nhược San, Bạch Lâm Ngạn vội vàng bước đến đon đả: "Uyển Đồng, cháu cũng đến đây sao? Hôm qua nghe nói cháu quay lại công ty, mà ta lại bận nhiều việc quá nên chưa có cơ hội hỏi thăm, cháu đừng để bụng nhé."
Trước mặt Nhược San là người đàn ông trạc tuổi Thẩm Vân Linh, với dáng vẻ vô cùng gian xảo, mỗi lời nói ra đều xem thường Bạch Uyển Đồng.
Người này, chính là kẻ đã nhẫn tâm muốn hại chết cháu ruột của mình.
Được lắm, tôi thay Bạch Uyển Đồng sẽ khiến ông phải bẽ mặt..
Danh sách chương