Cuộc họp báo nhanh chóng kết thúc, tin tức lễ đính hôn của chủ tịch tập đoàn tài chính AJP lan đi như một cơn địa chấn, trở thành tiêu đề giật tít cho hàng trăm tòa báo lớn nhỏ.
Khách sạn Hoàng Kim - nơi diễn ra họp báo, thuộc chuỗi khách sạn cao cấp của tập đoàn AJP.
Hoắc Tần Phong tựa lưng vào ban công, lặng lẽ châm điếu thuốc rồi rít một hơi thật mạnh.
Trăng đêm nay rất sáng, rất đẹp, trời chuyển đông nhưng cảm giác lành lạnh lại khiến người ta cảm thấy khoan khoái vô cùng.
Anh ngoảnh đầu, nhìn lên bầu trời đêm, tự hỏi giờ này cô đang làm gì? Liệu thấy tin tức đó có một chút đau lòng, một chút giận dữ mà vội về gặp anh hay không?
Suốt một tháng qua, anh đi tìm cô như một kẻ ngốc, dong duỗi chạy khắp nơi.

Mãi sau này anh mới nhận ra, không phải là anh không tìm được cô, mà là cô nhẫn tâm không để anh tìm thấy.
Rõ ràng cô biết anh đã yêu cô bằng cả trái tim mình, nhưng thay vì cùng anh đối mặt cô lại lựa chọn cách chạy trốn, chẳng lẽ tình yêu của anh không đáng để cô hi sinh hay sao?
Hoắc Tần Phong giương ánh mắt lạnh lẽo nhìn vào khoảng không vô định, cảm giác bị bỏ rơi, xen lẫn sự lừa dối, phản bội.

Từng giây từng phút cứ chồng nhất lên trái tim vốn đã tan nát của anh.
"Được lắm, em muốn đẩy tôi cho người khác, tôi thành toàn giúp em."
Hoắc Tần Phong dụi điếu thuốc vào thành lan can, sau đó bước vào bên trong.

Đúng lúc này, Uyển Đồng mở cửa bước vào, liền chạm ngay cái nhìn sắc lạnh của anh, cô không những không né tránh, còn ngang nhiên xấn tới.
"Tần Phong, anh định đi đâu?"
Hoắc Tần Phong xem như không nghe thấy lời Uyển Đồng, nhặt áo khoác rồi bình thản bước qua người cô.

Ngay lập tức, Uyển Đồng vươn tay ôm lấy anh từ phía sau, áp chặt thân thể mình vào tấm lưng to lớn.
"Buông ra!" Giọng anh giận dữ gằn lên.
Uyển Đồng một mực ôm lấy không rời, giọng uỷ khuất tỏ vẻ đáng thương.
"Không! Em không muốn, chẳng phải chính anh đã đồng ý đính hôn cùng em đó sao? Anh có biết khoảnh khắc anh chạy tới nói điều đó, em đã hạnh phúc đến mức nào không? Tần Phong, em đã chờ đợi ngày này lâu lắm rồi."
"Tôi nói cô buông tay!" Anh nhấn mạnh một lần nữa.
"Ở lại cùng em đi! Đêm nay em muốn là người phụ nữ của anh mà thôi."
Ánh mắt Hoắc Tần Phong phủ mờ tà khí, anh nắm chặt lấy hai tay Uyển Đồng gỡ ra, rồi xoay người đối mặt với cô, giọng lạnh lẽo mang theo sự cảnh cáo:
"Bạch Uyển Đồng, cô nghe cho rõ đây, tôi một chút cũng không muốn chạm vào cô.

Lễ đính hôn này bày ra là để cô ấy phải xuất hiện, nếu tôi biết cô giở thủ đoạn hoặc đe dọa cô ấy thì đừng có trách, thứ tôi cho cô được cũng có thể lấy lại được."
Dứt lời, Hoắc Tần Phong vung tay đẩy mạnh Uyển Đồng ra, khiến cô ta loạng choạng lùi về sau mấy bước.
"Rầm"
Tiếng cửa đóng sập ngay trước mắt Bạch Uyển Đồng.
"Aaaaaaaa....."
Cô ta tức tối hét lên một tiếng dài, sau đó điên cuồng lia hết cốc đĩa xuống sàn.
"Tại sao? Tại sao cô ta thì được còn tôi thì không hả? Tại saoooo?"
- ---------------
Hoắc Tần Phong lái xe đến Skybar, ngồi trong phòng VIP mà trước kia anh đã lần đầu gặp cô ở đó.
Hai nhân viên nữ đứng bên nhanh chóng nhận ra anh, còn lén lút chuyện trò to nhỏ.
Chẳng phải mới ít tiếng trước, còn thấy anh cùng vợ chưa cưới khuấy đảo cả giới truyền thông đó sao, thế mà bây giờ lại chạy đến đây uống rượu như kẻ thất tình vậy.
Hoắc Tần Phong không thèm để tâm đến bọn họ, cứ nốc hết cốc này rồi lại đến cốc khác.
"Này có thấy vị hôn phu của anh ấy giống với Nhược San không?"
"Ý cô nói người trước kia làm bên khu A hả?"
"Không phải hai người họ rất giống nhau sao?"
"Đúng vậy! Cô không nhắc tôi còn quên mất cô ấy đấy!"
Dù âm thanh bọn họ nói chuyện rất nhỏ, nhưng cơ hồ vẫn lọt vào tai Hoắc Tần Phong.


Anh vội vàng đặt cốc rượu lên bàn, ánh mắt vằn lên tơ máu đỏ nhìn vào đám nhân viên.
"Các cô vừa nói gì? Vừa nhắc đến ai hả?"
Cô gái đó vội vàng cúi đầu, hai tay run rẩy nắm chặt vào nhau.
"Hoắc tổng, tôi thật sự không có ý nói xấu vị hôn phu của anh, thật sự...!thật sự tôi chỉ thấy cô ấy rất giống một người đã từng làm ở đây."
Hoắc Tần Phong lao đến nắm chặt lấy cổ tay cô ta, điên cuồng dò hỏi:
"Cô nói rõ cho tôi, cô ấy là ai hả?
Nữ nhân viên bị dọa cho xanh mặt, miệng lắp bắp từng từ:
"Tôi...!tôi...!không biết...!cái này anh hỏi Đình Đình đi, cô ấy là người đã đưa Nhược San vào đây."
"Mau gọi cô ta đến đây cho tôi!"
Đình Đình lúc này từ bên trong phòng thay đồ bước ra, được lệnh của quản lý gọi vào phòng VIP liền vội vã chạy đi.
Trước mặt Hoắc Tần Phong, Đình Đình run sợ đến mức không dám ngẩng đầu nhìn lên.

Hoắc Tần Phong rút từ trong ví ra một tấm ảnh của Nhược San đưa đến trước mặt Đình Đình hỏi:
"Biết cô gái này chứ?"
Đình Đình đón lấy tấm ảnh, ánh mắt sáng lên vẻ kinh ngạc.
"Cô ấy...là bạn của tôi."
"Tên gì?"
"Đường...Đường Nhược San."
"Tuổi?"
"21."
"Vậy người bên cạnh cô ấy là ai?"
Đình Đình nuốt khan một tiếng, cổ họng dường như khô lại.

Thấy cô chần chừ, Hoắc Tần Phong không nhịn được quát lớn: "Là ai hả? Tình nhân của cô ta sao?"
Đình Đình hoảng hốt lắc đầu.
"Không phải! Cậu ấy là Bách Tùng, em trai của Nhược San!"
"Cô có địa chỉ của Nhược San chứ? Số điện thoại của cô ấy, hay em trai cô ta cũng được."
"Địa chỉ thì tôi sẽ cho anh, còn số điện thoại thì tôi không có, vì sau lần nghỉ việc ở đây cậu ấy đã đổi số rồi, chúng tôi cũng không còn liên lạc với nhau nữa."
"Được rồi! Mau ghi nó ra đây!"

- ---------------
"Rầm! Rầm!"
"Nhược San! Đường Nhược San! Em mau ra đây! Ra đây gặp tôi nhanh lên!"
"Đường Nhược San!"
"Rầm! Rầm"
"Này cậu kia! Làm gì thế hả?"
Thấy Hoắc Tần Phong điên cuồng đập cửa gây ầm ĩ, người đàn bà ngoài 50 tuổi từ gian nhà bên cạnh giận dữ thò đầu ra ngoài cổng quát lớn.
"Nhà đó đã bán lâu rồi, không có ai ở đó nữa đâu, cậu mau đi đi!"
Quần áo xộc xệch, người đầy mùi rượu, Hoắc Tần Phong vội vào lao tới, thì người đàn bà đó cũng nhanh tay khóa trái cửa rồi bước vào bên trong.
Hoắc Tần Phong thất thần ngồi bệt xuống đất, mệt mỏi tựa lưng vào bức tường ẩm mốc.

Anh rút ra một điếu thuốc, chầm chậm bật lửa hít một hơi.

Tâm trạng lúc này chỉ còn lại cảm giác trống rỗng, tuyệt vọng.

Càng đi tìm, lại càng thấy cô cứ dần rời xa anh, tại sao vì người phụ nữ vô tâm đó, mà anh lại trở nên tàn tạ, suy kiệt thế này.
Hết điếu này đến điếu khác, Hoắc Tần Phong lặng lẽ ngồi đó đến sáng thì rời đi.
Trường đại học A.
Hoắc Tần Phong đứng ở cổng phía đông đợi cả một buổi, cuối cùng cũng gặp được Bách Tùng.

Nhưng dù anh có nói thể nào cậu cũng không hé miệng để lộ một chút tin tức, biết không thể ép buộc được cậu, Hoắc Tần Phong đành thất vọng ra về, nhưng sau lưng lại lặng lẽ dõi theo.
Không phụ sự chờ đợi của Hoắc Tần Phong, chiều hôm ấy Bách Tùng rời khỏi ký túc xá, bắt xe về vùng Hà Nam, thuộc phía tây ngoại ô thành phố.
"Bạch tổng, Hoắc tổng đi rồi, tôi thấy ngài ấy chạy theo sau chiếc xe về hướng Hà Nam - Giang Hải"
"Được rồi! Không cần đuổi theo đâu!".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện