Chiều nay, Nguyệt Dực lái xe đưa cô đến tiệm tạp hoá để xin nghỉ, bà chủ ở đó rất quý mến cô, còn tặng cô thêm mấy loại thức uống bổ dưỡng, dặn cô khi nào ổn định thì quay lại làm.
Sau đó cô tạm biệt bà chủ rồi theo Nguyệt Dực rời đi, vừa bước ra bên ngoài thì điện thoại reo lên.
Trông thấy cô cau mày nhìn số máy lạ hiển thị trên màn hình, ánh mắt Nguyệt Dực thoáng chút kinh ngạc, rồi ưu tư nói: "Là Bạch Uyển Đồng, em có thể từ chối, nếu không thì để tôi nói chuyện với cô ấy."
Bàn tay Nguyệt Dực hướng về chiếc điện thoại, ngỏ ý muốn nghe máy thay cô, nhưng ngay lập tức Nhược San liền lắc đầu.
"Không sao đâu, em sẽ tự nghe."
Nói xong, cô dạo tới vài bước rồi ấn nút trả lời.
Ngay khi nghe thấy tiếng Nhược San, Uyển Đồng đã vội vàng vào ngay vấn đề.
"Nhược San! Tôi Bạch Uyển Đồng đây, cô hẳn còn nhớ lời hứa giữa chúng ta chứ? Tôi biết cô là người sống rất tình cảm, nhưng tình cảm với ai thì cô nên xem xét lại.

Như cô đã thấy, Hoắc Tần Phong và tôi đã tổ chức lễ đính hôn, lễ cưới sẽ diễn ra rất nhanh trong thời gian tới thôi, tôi hy vọng cô nên sớm buông bỏ những ý nghĩ không đứng đắn, sống đúng với thân phận và địa vị của mình.

Còn nữa, Đường Bách Tùng vẫn đang học ở đây tôi sẽ thay cô để ý đến cậu ấy, cô cứ yên tâm."

Không kịp để cho Nhược San nói một lời nào, Uyển Đồng liền lạnh lùng tắt máy.
Bàn tay Nhược San cứ thế run lên, gương mặt cô lộ rõ nét sợ hãi, ngay sau đó hoảng hốt gọi điện cho Bách Tùng, khi biết cậu đang trên đường trở về, cô mới dám đặt tay trước ngực thở phào nhẹ nhõm.
Từng lời Uyển Đồng vẫn còn văng vẳng trong tâm trí cô, lúc trước là cô sai, là cô đã nảy sinh tình cảm không nên có với chồng chưa cưới của cô ấy, nhưng bây giờ chẳng phải cô đã rời đi rồi sao?
Hai người họ đang rất hạnh phúc đó thôi, vậy tại sao cô ấy còn nhẫn tâm đem Bách Tùng ra đe doạ cô.
Từ lúc biết tin lễ đính hôn diễn ra, cô đã không ngừng suy nghĩ, dù có tìm trăm nghìn lý do an ủi bản thân, cũng không thể nào xoa dịu những đau đớn đang giằng xé.
Cô không hận Hoắc Tần Phong, bởi cô biết cô
hoàn toàn không đủ tư cách hận anh.

Cô chỉ thấy trái tim, lồng ngực, đến cả mọi tế bào trên cơ thể đều rất đau, đau đến mức tê dại.
Tại sao lại quyết định nhanh như vậy, không lẽ anh một chút cũng không vương vấn cô hay sao? Phải chăng chỉ cần khuôn mặt giống nhau, thì bất kì ai cũng đều có thể chiếm được trái tim anh có phải không?
Nếu như vậy, thì đứa trẻ này đối với anh liệu còn ý nghĩa gì nữa? Anh có cho rằng một kẻ vì tiền mà bất chấp bán mình như cô, thì cũng có thể vì tiền mà bán đi đứa con của mình hay không?
Cô không muốn nói cho anh nữa, không muốn gặp anh, càng không muốn chen chân vào cuộc sống của anh nữa.
Hôm nay Bạch Uyển Đồng là dùng Bách Tùng cảnh cáo cô, nếu lỡ như ngày mai, Bạch Uyển Đồng biết cô mang thai, cô ấy sẽ làm thế nào?
Liệu có đủ vị tha để cho đứa trẻ bình an ra đời, hay sẽ nhẫn tâm khiến nó biến mất đây.
Cô sợ rồi! Thực sự rất sợ.
Biển rộng mênh mông cô không muốn ra nữa.
Chỉ muốn yên bình sống trong ao nhỏ này thôi.
Cô có mẹ, có Bách Tùng, có tiểu bảo bối rồi! Cô không cần tranh đua nữa, không cần hạnh phúc đau đớn, bi ai đó nữa, không cần nữa đâu.
Cô lén lút gạt đi giọt nước mắt, mỉm cười đi về phía Nguyệt Dực.
Ánh chiều tà phủ lên chiếc váy trắng, trông cô
đẹp tựa tiên nữ giáng trần, tiên nữ mang nụ cười vui vẻ, một nụ cười đau đến thê lương.
- ---------------
Hoắc Tần Phong theo chân Bách Tùng về tận ngôi nhà nhỏ của Nhược San, lúc này Đường Thẩm từ trong nhà vui mừng chạy ra ôm chầm lấy cậu, hai người họ sau đó vui vẻ bước vào trong.
Khoảng 30 phút sau thì Nhược San cùng Nguyệt Dực về tới.
Ngay khi trông thấy bóng dáng mảnh mai từ trên xe bước xuống, anh chỉ muốn lao tới ôm chầm lấy cô vào lòng, để thoả nỗi mong nhớ tìm kiếm bao lâu nay.
Cô đứng bên kia đường, miệng nở một nụ cười, nụ cười ấm áp như nắng mai, dịu dàng mà thanh thoát, một nụ cười không vướng bận chút tạp niệm nào, nhưng đau lòng thay, nụ cười ấy lại không dành cho anh.

Hoắc Tần Phong siết chặt lấy bàn tay, chầm chậm bước về phía cô.
"Đường Nhược San!"
Đó là lần đầu anh gọi tên người con gái anh yêu.
Cũng là lần đầu cô được nghe thấy anh gọi tên mình như vậy.
Chỉ đáng tiếc, khoảnh khắc ấy không phải là khoảnh khắc mà cô hằng trông đợi.
Ánh mắt Nhược San trở nên kinh ngạc đột đột,
Cả cơ thể như tê liệt hoàn toàn, đến chút sức lực giữ lại mấy túi đồ cũng không còn, cứ thế để nó rơi tuột khỏi tay.
Anh đứng trước mặt cô, quần áo thì xộc xệch, gương mặt trở nên phờ phạc, kèm theo đôi mắt  đang ửng đỏ.
Chẳng phải hôm qua bên Uyển Đồng, anh còn chỉn chu phong độ lắm mà? Sao chỉ qua một đêm liền biến thành bộ dạng như thế này rồi?
Cảm xúc trong Nhược San như vỡ oà, cô nhìn anh bằng ánh mắt chua xót, trái lại anh như ác thú, găm vào tim cô bằng cái nhìn đầy căm hận.
"Em, không có gì để nói với tôi sao?"
Cô nắm chặt hai bàn tay, nén đi sự khó chịu đang xộc lên cánh mũi, vẽ ra nụ cười đau lòng, sau cùng mới phát ra được mấy lời giả dối.
"Chúc mừng anh."
"Em biết đó không phải là lời tôi muốn nghe."
"Vậy thì...!em không còn lời nào để nói nữa."
Hoắc Tần Phong nghiến chặt răng, lao tới nắm chặt lấy tay cô lôi đi.
"Em về cùng tôi! Chúng ta nói rõ mọi chuyện."
Nhược San nhất thời bị dọa cho sợ hãi, bước được hai bước thì Nguyệt Dực đã lao tới giữ chặt lấy tay Hoắc Tần Phong, giận dữ kêu lên:
"Cậu muốn làm gì hả?"
Hoắc Tần Phong như tên ác ma, trừng mắt nhìn thằng vào Nguyệt Dực rồi nhả từng từ cảnh cáo: "Buông ra! Đây không phải là việc của anh."
"Người phải buông tay là cậu, đừng làm càn."
"Tôi nhắc lại, nếu anh còn không tránh ra thì đừng trách."
Nhìn thấy dáng vẻ muốn ăn tươi nuốt sống người của Hoắc Tần Phong, Nhược San hiểu rõ dường như sự chịu đựng của anh đã đạt đến mức giới hạn, sợ nếu Nguyệt Dực còn dây dưa e rằng sẽ xảy ra chuyện mất.
Cô cắn chặt cánh môi, hét lớn:
"Cả hai người, hãy buông ra đi! Hoắc Tần Phong, em không muốn đi đâu cả, càng không có chuyện gì để nói với anh."

"Cậu nghe rõ chưa? Buông ra!"
Nguyệt Dực vừa dứt lời, Hoắc Tần Phong liền nắm chặt tay còn lại, đấm vào mặt Nguyệt Dực một đấm, khiến Nguyệt Dực không kịp tránh mà ngã người về sau.
Cô kêu lên một tiếng thất thanh, sau đó bấu chặt năm đầu ngón tay vào da thịt anh, không biết có phải cô đau đến mức không chịu được hay không, mà nước mắt thi nhau trào ra, lã chã rơi trên mu bàn tay đang rỉ máu của anh.
"Buông ra! Tôi nói anh buông ra!"
Anh như kẻ vô hồn, mang sự hy vọng còn sót lại đặt vào trái tim cô.
"Đường Nhược San! Tôi cho em cơ hội cuối cùng, giải thích với tôi mọi chuyện."
Đáy mắt cô hỗn loạn, lần nữa cầm lưỡi dao sắc nhọn đâm vào tim anh, để rồi anh bị đau mà cô thì chảy máu.
"Anh muốn nghe chuyện gì? Chẳng phải anh đã biết rõ rồi sao, tôi vốn chỉ là người nhận tiền làm việc, hoàn thành xong thì rời đi.

Vả lại anh bây giờ là người đã có vợ, chạy đến đây tìm tôi chất vấn thế này, e người khác không biết lại nghĩ tôi có gian tình với anh."
Anh nở nụ cười chua xót nhìn cô, nụ cười thê lương đến nỗi, mà có lẽ cả cuộc đời này cô không thể nào có thể quên được.
"Được rồi! Nhược San, cô không cần phải nói những lời như vậy.

Nếu muốn người ta sẽ tìm cách, còn nếu không muốn người ta sẽ tìm lý do, coi như tôi đã nhìn nhầm người, đem tình yêu chân thành trao cho kẻ gian dối như cô.

Tôi sau này, sẽ không bao giờ làm phiền đến cuộc sống tốt đẹp của cô nữa."
Dứt lời, anh buông tay cô, lạnh lùng quay người  rời đi.
Khoảnh khắc ấy, trái tim cô tan vỡ hoàn toàn, cô cố gắng dùng đôi chân đang run rẩy trụ lại, ngay khi Hoắc Tần Phong lên xe rời đi, chút sức lực trong cô dường như cạn kiệt, cô ngồi bệt xuống vỉa hè, bật khóc nức nở.
Nguyệt Dực từ từ bước tới, cúi xuống ôm chặt cô vào lòng.
Tổn thương này, anh không thể nào gánh thay, chỉ nguyện dùng một đời xoa dịu giúp cô..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện