ai tuần sau đó.
Từ lúc bị giáng chức xuống làm trưởng phòng kinh doanh Bạch Lâm Ngạn trở nên an phận hẳn, tuy nhiên sự thay đổi của Uyển Đồng khiến ông ta nhanh chóng nhận ra, sau đó tìm cách liên lạc với Thẩm Vân Linh.
Thẩm Vân Linh lúc này đang ở trong bệnh viện, dù muốn hay không một khi bà ta đã ở lại Bạch gia thì phải tận lực mà chăm sóc cho Bạch Lâm Cảnh đến cùng.
Nhớ đến chuyện xảy ra hơn 20 năm trước, việc phát sinh quan hệ với Bạch Lâm Ngạn chỉ là sự cố ngoài ý muốn.

Lần đó Bạch Lâm Cảnh vì Triệu Tịnh Phi lâm bệnh, mà nhiều lần bỏ rơi bà ta, nên chỉ một đêm sa ngã với Bạch Lâm Ngạn mà bà ta có thai Lăng Đằng.

Sau khi biết cái thai là bé trai thì liền liều mình giữ lại, lập mưu giăng bẫy Bạch Lâm Cảnh, để từ đó trở thành phu nhân của Bạch gia.
Mãi những năm gần đây, thấy thế lực của Bạch Lâm Ngạn trở nên mạnh mẽ, Thẩm Vân Linh mới đem chuyện này tiết lộ với ông ta, trước mặt thì luôn tỏ vẻ khách sáo, lễ nghĩa, nhưng sau lưng lại dan díu qua lại.

Có lẽ chuyện này đã vô tình bị Lăng Đằng phát hiện, nên anh bắt đầu chán ghét Bạch gia, cũng không muốn nảy sinh ham muốn tranh quyền đoạt lợi nữa.
Bạch Lâm Ngạn chạy ra bên ngoài cầu thang thoát hiểm, vội vàng nói lại mọi chuyện với Thẩm Vân Linh.


Sau đó hai người họ quyết định lập kế hoạch bắt cóc rồi giết chết Bạch Uyển Đồng.
Nhưng thật không ngờ, tất cả nội dung cuộc nói chuyện đó, đều đã được ghi lại bởi một kẻ đang theo dõi phía sau.
..........
"Bà yên tâm, lần này tôi sẽ khiến nó không thể trở lại được nữa."
Bạch Uyển Đồng ấn nút dừng lại trên màn hình điện thoại, sau đó ngón tay gõ gõ lên mặt bàn vài nhịp, rồi nói với kẻ đối diện.
"Theo sát lão già đó, truy ra được thời gian lão muốn hành động thì lập tức báo ngay cho tôi."
"Vâng thưa Bạch tổng."
Gã mặc bộ vest đen liền vội vã cúi đầu, rồi nhanh chóng rời đi.
Đúng lúc Nguyệt Dực cũng vừa bước vào, anh khẽ liếc mắt nhìn qua bóng lưng hắn, rồi tiến đến bàn làm việc của Bạch Uyển Đồng, đặt lên đó một tờ giấy.
"Đơn thôi việc! Nguyệt Dực, anh đang làm gì vậy hả?"
Uyển Đồng trông thấy dòng chữ ngay phía trên liền giật mình lên tiếng.
Nguyệt Dực điềm nhiên rút sẵn bút và con dấu đưa đến trước mặt cô, bình thản nói: "Bạch tổng, bây giờ Bạch Lâm đã đi vào hoạt động rất tốt, cô cũng đã có kinh nghiệm điều hành, vả lại người của AJP điều tới cũng rất có chuyên môn.

Sự có mặt của tôi e rằng không cần thiết nữa."
Uyển Đồng nắm chặt đơn xin nghỉ việc trong tay, nhếch miệng cười nhạt:
"Nguyệt Dực! Anh đã yêu cô ta rồi phải không? Rời bỏ tôi, rời bỏ Bạch Lâm cũng là vì cô ta?"
"Bạch tổng, cô đừng tư duy lệch vấn đề, có yêu hay không cũng là chuyện riêng của tôi, tôi chỉ cảm thấy môi trường ở Bạch Lâm không còn phù hợp với mình nữa, lý do chỉ có thế thôi!"
"Không còn phù hợp? Lẽ nào ở cạnh cô ta mới là môi trường phù hợp? Nguyệt Dực, mọi sai lầm của anh trước đây, ngay cả sự phản bội của anh tôi cũng đều bỏ qua hết tất cả, đối với anh tốt như vậy, ưu ái anh như vậy cuối cùng vẫn không giữ nổi chân anh.

Rốt cuộc cô ta đã cho các người thứ gì, mà từ Hoắc Tần Phong đến ngay cả anh cũng đều muốn rời bỏ tôi?"
Nguyệt Dực cảm thấy có chút nực cười, bình thản nói: "Cô chẳng phải có được Hoắc Tần Phong rồi sao? Có hắn là có cả thế giới còn gì!"
Uyển Đồng giận dữ vò nát tờ giấy trên tay rồi ném vào góc tường.
"Tôi có sao? Anh ta ngay cả tim cũng chết rồi, vậy thì còn ý nghĩa gì nữa."
Nguyệt Dực chầm chậm bước tới nhặt tờ đơn thôi việc lên, sau đó đem nó vuốt thẳng rồi đặt lại bàn của Bạch Uyển Đồng.
"Tôi đã giúp cô tìm một thư ký mới, chiều nay bàn giao xong việc tôi sẽ rời đi.


Bảo trọng!"
Nói xong Nguyệt Dực quay người bước ra ngoài.
Uyển Đồng vơ lấy tờ giấy, nghiến chặt răng điên cuồng nó xé làm nhiều mảnh, giọng giận dữ gào lên: "Nguyệt Dực tôi không cho phép! Không cho phép anh rời khỏi tôi! Rời khỏi Bạch Lâm."
Sau đó cô buông mình ngồi xuống ghế, ánh mắt cau lại đầy sát khí.

Chừng vài phút sau, điện thoại của cô ta reo lên, nhận ra số máy đang chờ đợi, cô ta cẩn thận truy xét: "Sao rồi? Có tin gì không?"
"Bạch tổng, Bạch Lâm Ngạn vừa cho người dò hỏi lịch trình tối mai của ngài, tôi e rằng đó sẽ là thời gian ông ta định hành động."
Uyển Đồng ngả lưng về sau chiếc ghế xoay, với vẻ mặt vô cùng hài lòng.
"Tốt lắm! Nhớ đừng để ông ta phát hiện ra."
Sau khi tắt điện thoại, Uyển Đồng vui vẻ nở nụ cười xảo quyệt, ánh mắt phóng ra tia chết chóc như loài rắn độc.
"Kẻ nào nên biến mất thì sẽ phải biến mất, kẻ nào không nên tồn tại, thì đừng nên tồn tại."
4 giờ chiều hôm sau.
Nhược San trầm lặng ngồi bên khung cửa sổ, đưa mắt nhìn ra khóm hoa nhỏ bên ngoài, chốc chốc lại khẽ xoa lên chiếc bụng đang nhô lên rồi thì thầm to nhỏ.
Đường Thẩm trên tay cầm ly sữa, cẩn thận bước tới bên cạnh cô.
Hôm đó lúc bà và Bách Tùng nghe tiếng ồn ào chạy ra, trông thấy cảnh cô ngồi trên lề đường khóc lóc liền vô cùng kinh sợ.

Bách Tùng nhanh mắt trông thấy chiếc xe quen thuộc đang chạy về phía đầu đường, liền vội vàng đỡ cô dậy rồi chất vấn.
"Hắn ta đến tìm chị sao? Không lẽ hắn theo dõi em đến tận đây?"
Đường Thẩm nghe Bách Tùng nói như vậy liền hoảng hốt nắm lấy cánh tay Nhược San truy hỏi:
"Nhược San, hắn ta là ai? Là bố của đứa trẻ có phải không?"
Lần này đến lượt Bách Tùng kinh ngạc, cậu ngẩn người một hồi, sau đó nhìn xuống dưới bụng Nhược San: "Ý mẹ nói...!là...!là Nhược San có em bé rồi hả?"
Thấy không gian im lặng bất thường, Bách Tùng ngay lập tức hiểu ra, bàn tay liền nắm chặt lại đầy giận dữ.
"Tên khốn! Để em đi tìm hắn ta!"
Ngay khi Bách Tùng định lao đi, thì Nhược San đã hoảng hốt cầm tay cậu giữ chặt lại.
"Không phải đâu Bách Tùng! Không phải của người đó đâu, đứa trẻ này không liên quan gì đến anh ta hết, em đừng làm như thế, chị không muốn dây dưa với bọn họ nữa rồi."

Thấy giọt nước mắt trên khoé mi cô còn chưa kịp khô, lại tiếp tục trào ra những giọt khác.

Bách Tùng đau lòng từ từ buông lỏng đôi tay, một lúc sau mới nhếch miệng cười châm chọc:
"Thật đáng thất vọng! Từ khi nào chị lại trở nên yếu ớt thế này, gió thổi qua cũng có thể khóc được."
Nhược San lau vội nước mắt trên mặt, sau đó mỉm cười khoác tay cậu kéo vào bên trong.
"Vào nhà thôi! Chị đói lắm rồi, cháu em cũng đói nữa."
Bách Tùng cười nhạt: "Xì! Ai thèm chứ, sau này đẻ ra bảo nó ngoan một chút, em không có kiên nhẫn với bọn trẻ con đâu."
Cứ như vậy, bà và Bách Tùng cũng không còn nhắc đến kẻ khiến cô đau lòng nữa.
Tuy ban ngày cô nói cười vui vẻ, nhưng bà biết đêm về cô lai dấm dúi nằm khóc một mình, chỉ là mỗi lần sẽ khóc ít đi, lâu dần vết thương sẽ dịu lại, sẽ thôi không đau đớn nữa.
Đường Thẩm đem đặt ly sữa trên bệ cửa sổ, cẩn thận dặn dò cô mấy câu rồi rời xuống bếp.
Đúng lúc cô định vươn tay cầm lấy, thì điện thoại kêu lên "tinh" một tiếng, thoáng thấy số Uyển Đồng làm cô giật mình.
[ Nhược San, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với cô, sẵn tiện mời cô ăn một bữa cơm, cô không từ chối chứ? ]
Nhược San bất giác đưa tay sờ lên bụng, bây giờ đứa trẻ đã lộ rõ như thế này rồi, không thể nào đi gặp chị ta được.
Nhược San liền trả lời không chút do dự.
[ Chị có chuyện gì cứ nói luôn đi! Gặp nhau e rất bất tiện.]
Khoảng một phút sau, điện thoại cô rung lên, lần này là một tấm ảnh được gửi đến.

Bên trên chính là ảnh của Bách Tùng đang ngồi trong quán cafe cùng Uyển Đồng.
Nhược San hoảng sợ bật dậy khỏi ghế, cô còn chưa định thần thì Uyển Đồng đã gọi tới.
"Nhược San, tôi có mời thêm một vị khách, lần này cô không nỡ từ chối đâu nhỉ? Mau ra ngoài đi, có xe đợi sẵn rồi đấy!".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện