[18+] Chương 22: Yên Nhi muốn nữa, muốn nhiều nữa…”

Tâm trí của Cảnh Ngạo giống như bị thôi miên, hắn còn chẳng màng đến chuyện gì tiếp theo, người đàn ông cúi đầu hôn xuống môi cô, ôm chặt lấy cơ thể của Tuệ Yên mà kéo vào trong nhà...

Cửa chính vừa đóng lại, người đàn ông đã mạnh mẽ đè cô gái nhỏ lên mặt gỗ mà hung hăng hôn nghiến, hắn cắn môi cô, xem nó như quả anh đào ngon ngọt mà tham lam liếm mút. Vẫn không đủ thỏa mãn, đầu lưỡi thô ráp của hắn mạnh mẽ cạy mở hàm răng của cô gái, khoang miệng rất nhanh đã bị Cảnh Ngạo xâm lấn, hương thơm thanh ngọt dịu nhẹ của thiếu nữ phút chốc đã lan tràn trong cổ họng của hắn.

Có cảm giác huyết quản như sôi sục, máu nóng trong người như muốn chảy ngược, da thịt mềm mại của thiếu nữ mới lớn càng muốn ép hắn đến điên cuồng. Đầu gối của người đàn ông vẫn luôn kề sát lên đóa hoa mềm mại của cô gái, từ lâu đã cảm nhận được sự ẩm ướt truyền tới xúc giác của mình, Tuệ Yên bị hắn hôn đến lý trí mơ màng, tiếng nước bọt giao nhau vang lên “chậc chậc” đầy hoa mỹ và sắc tình, càng khiến mật dịch tuôn trào ướt đẫm cả quần tây của Cảnh Ngạo.

Một thân ảnh cao lớn, đĩnh bạt che lấp đi một cơ thể nhỏ bé trắng mềm, từ phía sau chỉ nhìn thấy được mười ngón tay thon dài đang bấu chặt lấy tấm lưng rộng của người đàn ông cách một lớp áo.

Phải hơn mười phút, Cảnh Ngạo mới lưu luyến buông tha cho đôi môi anh đào của Tuệ Yên, bàn tay của hắn không tuần du loạn xạ mà chỉ ôm ở eo để giữ lấy cô.

Mắt thấy cô gái nhỏ bị mình hôn đến hồ đồ, đôi con ngươi to tròn lấp lánh ánh nước, gò má nóng rực và ửng hồng, vật vã hô hấp như vừa bị rút đi không khí.

Bàn tay âu yếm giữ lấy gương mặt nhỏ bé của cô, ngón cái thô ráp lướt nhẹ qua hàng lông mi mềm mại, giọng hắn khàn khàn như vừa bị sỏi cát lăn qua.

“Yên Nhi, thở đi em.”

Cái đầu nhỏ cọ cọ lên lòng bàn tay của hắn, bé con giương đôi mắt to tròn nhìn đến người đàn ông, mười ngón tay non mềm còn ôm lấy cánh tay cơ bắp cuồn cuộn: “Chú ơi… Yên Nhi muốn nữa, muốn nhiều nữa…”

Yết hầu của Cảnh Ngạo lộn ngược một vòng, con ngươi đã sâu lại càng thêm sâu, hơi thở thô cát và nặng nhọc vô cùng, Tuệ Yên có chút hơi sợ hãi, nhìn đôi mắt sâu hút khảm đầy dục vọng kia giống như đang muốn nuốt trọn cô vậy.

Nhưng cũng chẳng biết là do đang say hay vốn dĩ Tuệ Yên đã muốn được ở trong vòng tay của hắn, được hắn âu yếm và nâng niu như một chú mèo ngoan ngoãn.

Cảnh Ngạo khẽ nhắm mắt một lúc, lúc mở ra lại đôi con ngươi kia đã gần như trầm ổn được một chút, hắn giữ lấy thân thể mềm mại của cô gái, mềm như một miếng đậu hũ non đến mức khiến người ta chỉ muốn đè ở dưới thân mà hung hăng chà đạp.

Cảnh Ngạo hôn nhẹ lên trán cô, trượt dần xuống mũi cô, mắt cô và ngay cả vành tai cũng không ngoại lệ.

“Yên Nhi, đừng khiêu khích tôi nữa, dục vọng của tôi, em không thể đảm đương nổi đâu.”

“Bé con, ngoan được không? Tôi không muốn làm hỏng em.”

“Khuya rồi, mau đi ngủ đi.”

Cảnh Ngạo buông cô ra, hắn khẽ nuốt nước bọt, cố gắng trấn tĩnh lại tâm trí mà quay mặt rời đi, nào ngờ chỉ mới bước được vài bước thì từ sau lưng đã vang tới một giọng nói trong trẻo quen thuộc, nhưng lần này, cô bé không gọi hắn một tiếng “chú” nữa, mà là thẳng thừng gọi một chữ…

“Ngạo…”

Cảnh Ngạo sững người, xưa nay cô nhóc nào có dám gọi hắn như thế trừ cái lúc Tuệ Yên lẻn vào phòng hắn mà thôi.

Hắn quay người lại, càng không ngờ một màn sắc tình đập ngay vào mắt, Tuệ Yên đứng ở cửa với đôi gò má ửng hồng và đôi mắt ngập tràn ánh nước, dưới ánh đèn làn da của cô đang giống như phát sáng, đôi chân thon dài và thẳng tắp chẳng khác nào đang kích thích thị giác của đàn ông.

Đôi tay run run nắm lấy tà áo khẽ kéo lên, lộ ra đóa hoa trắng mềm, hai cánh hoa đầy đặn khép chặt, lông tơ thưa thớt và ít ỏi đến đáng thương. Nhưng những thứ đó vẫn chưa đủ khiến để hắn đỏ mắt, cho đến khi nhìn mật dịch tràn lan ở nơi giữa hai bắp đùi vô cùng ướt át, thậm chí còn nhỏ giọt tí tách rơi xuống sàn nhà bên dưới.

Tuệ Yên cắn môi, đuôi mắt đỏ hoe như sắp khóc.

“Chú khiến em thành ra như thế này, chẳng lẽ chỉ có em là động tình với chú thôi sao?”

Cảnh Ngạo gần như sững sờ, chính hình ảnh gợi tình này thật sự khiến “dục vọng” của hắn trướng đến nhói đau, dường như căng đến mức muốn bung ra khỏi quần mà nảy lên.

Cho đến khi nước mắt lăn tăn rơi xuống đôi gò má xinh đẹp, cô gái nhỏ đang xấu hổ vì bị từ chối mà kéo chặt vạt áo xuống lại: “Hóa ra em vẫn không đủ xinh đẹp để chú nổi lên hứng thú…”

Lúc đó Cảnh Ngạo mới kịp hoàn thần, hắn nhanh chóng tiến tới cầm lấy tay cô đè lên “dục vọng” của mình.

“Bé con, em tự mình cảm nhận xem tôi có động tình với em hay không?”

“Yên Nhi, em biết tôi không thể làm em đau được mà, cho nên…”

“Đừng hành hạ tôi nữa, đừng ép tôi phải phá hủy em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện