Chương 23: Ngoại lệ duy nhất.
“Yên Nhi, em biết tôi không thể làm em đau được mà, cho nên…”
“Đừng hành hạ tôi nữa, đừng ép tôi phải phá hủy em.”
Dưới tay cô chính là nơi đáng kiêu hãnh nhất của đàn ông, mà trong giờ phút này, nó lại nóng và lớn đến dọa người. Tuệ Yên khó khăn nuốt khan một ngụm, đôi gò má của cô gái nhỏ phút chốc đã trở nên ửng hồng. Qua những gì mà Cảnh Ngạo vừa nói thì bây giờ cô tin rồi, cũng tin rằng thứ đồ vật to lớn này sẽ khiến cô tổn thương.
Nhưng lại chẳng biết là do men rượu hay sao mà cổ họng cô như muốn cháy khô, ham muốn vào giờ phút này càng thêm mãnh liệt.
Cảnh Ngạo cho rằng đã có thể khiến tiểu quỷ này chịu ngoan ngoãn được rồi, hắn thả tay cô ra, liếc mắt nhìn xuống nhưng đập vào mắt hắn lại là đôi con ngươi to tròn đầy khẩn thiết như đang muốn cầu xin.
Cơ bắp trên người hắn cứng đờ, nhìn thấy đôi chân ngọc ngà của thiếu nữ vì khó chịu mà không ngừng ma sát với nhau làm cho cổ họng của Cảnh Ngạo càng thêm khô nóng.
Thế nhưng hắn rất dứt khoát gạt phăng ý nghĩa đen tối ấy đi mà nghiêng đầu tránh né, cởi áo khoác phủ lên cơ thể mềm mại của Tuệ Yên rồi nhanh chóng rời đi trước khi không thể kiềm chế được nữa.
Nào ngờ chỉ được hai bước đã bị cô nhóc kéo lại: “Đừng đi có được không? Chú “làm” hỏng em cũng được, chỉ cần chú là được.”
“Yên Nhi không sao đâu mà…”
Tuy vậy, người đàn ông vẫn không hề xoay chuyển ý định, dù không quay mặt lại, nhưng âm thanh nghiến răng ấy cũng đủ nói lên Cảnh Ngạo đang chịu đựng ra sao: “Yên Nhi, đây không phải là điều mà em nên nói!”
Cơ bắp trên tay hắn căng phồng, từng đường gân như rồng bay phượng múa mà in hằn trên da thịt rắn chắc.
Cô biết, hắn đang cố gắng nhẫn nhịn.
“Em cảm thấy chẳng có gì là không nên nói cả, chúng ta không phải máu mủ, em yêu chú là giống như một người đàn ông chứ không phải đơn giản chỉ là “chú” của em… Hơn nữa, chú cũng không phủ nhận bản thân có phản ứng với em, vậy tại sao trốn tránh?!”
Sắc mặt của Cảnh Ngạo lạnh băng, đôi con ngươi sâu hút giống như hắn đã quyết định rồi: “Đừng khiến tôi phải khó xử nữa, em muốn tôi phải nhìn mặt cha của em ở trên kia như thế nào đây?”
“Vậy tại sao lại ôm em?! Tại sao lại hôn em?! Tại sao lại đến đây tìm em để làm gì?!” Phải, nếu đã muốn vậy, hắn chỉ cần nhẫn tâm bỏ cô một mình là được rồi, chẳng phải Cảnh Ngạo là kẻ máu lạnh hay sao?
Cùng lắm, nếu thật sự xem cô không thể hơn được mối quan hệ mật thiết thì hắn có thể cử người đến để chăm sóc cho cô kia mà?
Nhưng hắn lại chọn cách làm như thế, càng khiến cô tự ảo tưởng vị trí của bản thân mình ở trong lòng hắn nhiều hơn…
Cảnh Ngạo không nói gì nữa, chỉ im lặng mà đi đến cửa chính, nhưng thật ra trong lòng hắn, chiếc hôn vừa rồi chính là giới hạn cuối cùng mà Cảnh Ngạo dành cho cô, như lòng tham cuối cùng mà hắn cho phép mình bùng nổ.
Còn lại những thứ cảm xúc khác, nhất định phải nên giết chết đi!
Nhìn bóng dáng cao lớn của người đàn ông đang quay lưng về phía mình, Tuệ Yên khẽ cười đắng, cô cắn môi ném ra một câu nói cuối cùng, một là có thể giữ hắn lại, hoặc không thì cô sẽ không cố chấp thêm nữa.
“Được! Nếu chú đã nói như vậy, em lập tức đi tìm bạn trai! Cùng bạn trai làm tiếp chuyện mà chú đã không thể làm! Đến lúc đó, chú đừng chen vào cuộc sống của em nữa!”
Dứt lời, Tuệ Yên quay lưng bước vào trong, như vậy có lẽ đủ rồi, cô sẽ không làm khó Cảnh Ngạo thêm nữa, cô sẽ tìm một người mới rồi chậm rãi quên đi hắn: “Ra ngoài rồi thì chỉ cần đóng cửa lại, cửa tự động kh…”
Nhưng còn chưa nói hết câu, trước mắt Tuệ Yên có cảm giác như thể trời đất quay cuồng, cô bị gã đàn ông kia không hề dịu dàng mà vác lên vai, cửa phòng ngủ bị hắn đạp gãy, giây kế tiếp liền bị ném lên giường lớn.
“A! Chú…” Tuệ Yên đau đớn kêu lên, cô chống tay muốn ngồi dậy, mở mắt tính mắng hắn một câu, nào ngờ…
“Mẹ kiếp! Em muốn tôi phát điên thì mới vừa lòng đúng không?!”
“Dám tìm thằng nhãi nào làm cái chuyện này với em hả?!”
Vốn định mắng Cảnh Ngạo, nhưng lúc này lại thấy bộ dạng hắn nổi điên như vậy, bỗng dưng Tuệ Yên lại không cảm thấy tức giận nữa, hóa ra trong lòng hắn vẫn còn có cô.
Hóa ra, hắn không muốn nhường cô cho kẻ khác.
Nhưng vì sao vậy? Phải mất thời gian rất lâu để Cảnh Ngạo chấp nhận chuyện này sao?
Tuệ Yên khẽ cong môi cười, bàn tay của hắn chạm đến áo thun của cô liền bị chạm lại, Cảnh Ngạo như sắp phát điên đến nơi rồi, nhưng không kịp hành động thì đã bị lời nói đanh thép của cô làm cho sững sờ.
“Buông tay.”
Cảnh Ngạo ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt giống như đang hỏi cô: “Em vừa mới nói cái gì?”
“Chú quên tôi là ai rồi sao? Tôi là con gái của ông ấy, là người mà chú nên gọi hai tiếng “tiểu thư” có biết không? Buông tay!”
“...” Phải, đã tiếp xúc quá lâu với cô thế nên hắn quên mất, bản thân mình chỉ là kẻ hầu của Tuệ Yên mà thôi.
Cảnh Ngạo lập tức buông tay, sắc mặt hắn tối sầm, nghiến răng nhìn cô một cái rồi dứt khoát đứng dậy rời đi.