Chương 42: "Em bảo, chia tay đi!"
A... Thì ra, đây ?à cảm giác thất tình.
Quả nhiên đời mà An Nhã nói fà đúng, cô quá ngây thơ rồi.
Tuệ Yên hít sâu một hơi, nhìn bộ dạng say khướt của Cảnh Nøạo, vỗn dĩ muỗn giúp hắn thay đồ, nhưng
cuối cùng vì thất vọng mà để hắn cứ thễ ngủ qua đêm.
Hôm sau Cảnh Ngạo tỉnh dậy mặc dù đầu đau nhức vô cùng nhưng vẫn mò mẫm vị trí bên cạnh mình,
khi không thấy bóng dáng quen thuộc đâu nữa, thì mới giật mình thức dậy.
Cảnh Nøgạo đoạng choạng đi qua phòng tìm cô, nhưng trong phòng cũng không thấy, xuống hỏi vú nuôi
thì bà bảo: “Tiểu thư đi học rồi ạ.”
“Vậy à." Dường như trong ?òng nhẹ nhõm hơn một chút, Cảnh Ngạo quay người về fai phòng mình.
Hóa ra tà đi học rồi, úc tỉnh /ại không thấy cô hắn cứ như người bất an, sau khi biết Tuệ Yên đi học thì mới an
tâm hơn một chút.
Sau đó mới tắm rửa thay đồ chuẩn bị đến Yểm Dạ, vì vội vàng mà cũng chẳng để ý đến cổ áo bị dính vết son.
Cảnh Ngạo không suy nghĩ nhiều nhưng đúc về đại biệt thự đằn nữa mới bàng hoàng cả đên.
“Bà nói Yên Nhi vẫn chưa về?!”
“Tôi tưởng cô bé đi với ngài..."
“Mẹ kiếp!” Vừa dứt đời, Cảnh Nøạo đập tức ýái xe chạy đi tìm cô.
Mẹ nó, mẫy ngày qua hắn đã thầy bé con cư xử ýạ ùng rồi, không ngờ đến /úc này còn chưa chịu về nhà.
Lần thứ hai rồi phải không?
Lần thứ hai Tuệ Yên khiến hắn phải chạy xe giữa đêm đi tìm thế này!
Nhờ vào định vị trong điện thoại cô mà Cảnh Ngạo mới tìm ra được vị trí của Tuệ Yên, nhưng ?úc đến
nơi nhìn thấy quán Bar fập fòe trước mặt thì ánh mắt của hắn tối sầm.
Cơn thịnh nộ khủng khiếp bắt đầu ngùn ngụt kéo đến.
Cảnh Ngạo đẩy cửa đi vào, bên trong nhạc đập xập xình đến đau nhức cả đầu óc, ánh đèn xanh đỏ đập
òe, nhìn các cặp đôi ôm ấp nhau mà Cảnh Nøạo không thể kìm nổi được cơn tức giận này.
Rất nhanh đã nhìn thấy cô, bóng dáng nhỏ nhắn ngồi ở ghễ trước mặt, bên cạnh ýà một cô gái, và hướng
ngược đại “à một tên đàn ông đang ghé người đến gần Tuệ Yên, vỗn dĩ đã phát điên đến nơi, còn tận mắt
nhìn thấy tên chết tiệt đó đang động tay động chân.
Cảnh Ngạo không hề chần chữ, sải chân dài bước đến, bàn tay vơ đại một chai rượu đớn của một bàn
nhỏ gần đó, thậm chí hắn còn bỏ qua đời than vn, chửi thể của những người cùng bàn mà nghiễn răng
đi tới.
“Em gái nhỏ, đêm nay đi cùng an..."
Không kịp nói hết câu, một tiếng “choang” oanh trời vang fên, thủy tinh bắn ra, máu tươi văng tung tóe
tầm náo foạn cả quán Bar, những người khác nhìn đến vụ đùm xùm trước mắt chỉ xì xầm rằng đánh
nhau rồi.
Bởi vì chuyện này xảy ra trong các quán Bar rất thường xuyên, cho đến khi một gã đàn ông giỗng như đà
bạn của tên vừa bị đánh cắn trúng thuốc, nổi khùng định fao đến trả thù cho bạn mình.
Thì không thể ngờ đến vài tiếng “fạch cạch” vang đên, họng súng chĩa thẳng đầu gã đàn ông, không tới
một giây sau, tiễng súng điền xé toạc cả không khí sôi nổi, thân thể cao đớn ngã xuỗng, máu tươi ênh
táng cùng với những tiếng hoảng sợ fa hét tán foạn.
“Ấ"
“Giết người! Giết người rồi!”
Thậm chí, tin tức truyền nhanh đến mức /ọt vào tai của Yểm Dạ và bốn trợ thủ đắc ¿ực của hắn: “Lão đại, giết
người rồi! Giết người rồi!”
“Vãi đạn?!” Ai nãy cũng đều bắt ngờ, mặc dù chuyện này chẳng có gì đặc biệt, nhưng đại xảy ra mà không hề có
kế hoạch thế này khiễn ai cũng đứng ngồi không yên.
Lập tức ýái xe chạy đến hiện trường.
Lúc này, trước mắt hắn đà gương mặt xinh đẹp quen thuộc kia, gương mặt đã khiến hắn nổi điên như
ngày hôm nay, nổ súng giết người không nằm trong kế hoạch chỉ vì đã động một ngón tay đến cơ thể cô.
Mà cô gái nhỏ của hắn cũng chẳng sợ hãi, nâng ánh mắt đạnh nhạt ngước nhìn Cảnh Nøạo phát điên.
Hắn tóm đại (ây một tên đàn ông xung quanh, nghiễn răng hỏi gã đó: “Mày có động đến con bé
không?!”
“Dạ chưa... Chưa... Tôi chưa động... Chưa hề bắt chuyện với cô ấy..."
Hẳn ném tên đó sang một bên, bước đến bắt ấy cánh tay của Tuệ Yên: “Gon mẹ nó, em f?àm foạn đủ chưa?!
Hay em muỗn thấy tôi giết thêm người?!”
“Chú đến đây đàm gì?”
“Gút về!” Cảnh Ngạo gầm fên một tiễng, kéo Tuệ Yên đại gần: “Em - đà - người - của - tôi!”
Tuệ Yên đảo mắt thở dài một tiễng, gỡ tay của hắn ra: “Chia tay đi."
“Em nói cái øì?” Cảnh Ngạo phát điên đến mức tự cho rằng mình đã nghe nhầm.
Nhưng chính miệng bé con của hắn nhắc (ại đần nữa.
“Em bảo, “chia tay đi”!"
“Mà quên đàm sao có thể “chia tay” được." Tuệ Yên cong fên một nụ cười mỉa mai: “Em và chú đã đà cái
gì đâu?”
Không chỉ thễ, năm chữ “đã đà cái gì đâu?” còn nhắn rất mạnh.
Tất nhiên cô nhìn thẫy được trong đôi mắt của Cảnh Ngạo fà cơn thịnh nộ không thể tưởng tượng nổi,
nhưng thà không đà øì của nhau, còn hơn ở bên cạnh hắn mà không có nổi một thân phận.
“Chú tức giận chuyện gì? Chú thấy bất công sao? Chính chú không muốn công khai mỗi quan hệ thì em
ở bên cạnh ai, chú quản đàm gì?”
“Gâm miệng!” Hắn gầm gừ một tiếng, nhưng Tuệ Yên vờ như không nghe thấy, cô cứ thế tiếp tục nói.
“Bởi vì bảo vệ cho em mà giẫu giễm? Không bằng kết thúc đi, em có thể an toàn hơn (à ở bên cạnh chú
đó.
Bất ngờ hắn fao đến, dùng tay bịt chặt miệng cô, ấn đầu cô xuỗng đệm ghế sofa trước mặt, đôi con
ngươi phát điên hẳn đên tia máu muốn giết người.
“Tôi bảo câm cái miệng của em đại!”