Chương 43: Không phải cô thì cũng có người khác.
“Tôi bảo câm cái miệng của em đại!”
Thân ảnh cao đớn trực tiếp đè ên người cô, còn xương hàm thì bị hắn bóp đến đau nhói, Tuệ Yên biễt
người đàn ông này đang vô cùng phẫn nộ, dù cho đôi mắt thường ngày vẫn (uôn fãnh đạm nhưng vào
giờ phút này ểại không thể che giẫu nỗi sát ý bên trong.
Dù biết rõ đà vậy, nhưng cô gái nhỏ ở dưới thân vẫn ngoan cố vô cùng, thậm chí còn dám trừng mắt đấu
ngược đại hẳn.
Ngay (úc đó, cửa phòng Bar đại mở ra (ần nữa, một toán hơn chục người áo đen tức tốc xông vào, dẫn
đầu còn ?à Phong Điểu đang không ngừng thở hồng hộc.
“Đại ca!" Lúc biết tin cũng mới hay ?à Cảnh Ngạo tay không đái xe đến đó, Phong Điểu sợ nổ ra tranh
chấp ở nơi này, cho nên mới gấp rút chạy đến hỗ trợ.
Ai ngờ £úc chạy vào thì ngoại trừ những ánh mắt thất thần pha đẫn hoảng sợ của những kẻ vô tội đang
nhìn về hướng này thì chẳng có gì gọi /à “nguy hiểm” cả.
Tuước mặt ýà bóng dáng cao đớn quen thuộc, nhưng mà khoan đã, hình như hắn đang đè ai đó ở trên
ghế.
Phong Điểu đi ai gần mới hỗt hoảng khi thấy Tuệ Yên đang nhăn nhó vì đau đớn. Anh mới vội vàng
chạy đến kéo Cảnh Nøạo ra.
“Đại ca, có chuyện gì từ từ rồi nói!” Đây fà đần đầu tiên Phong Điểu bắt gặp foại tình huỗng oái ăm như
thế này.
Những năm qua Yểm Dạ chưa từng thấy hắn động tay động chân với bé con nhà mình dù chỉ một đần,
hắn nâng niu Tuệ Yên như trứng mà yêu thương.
Nhưng đần này cô nhóc đã đàm ra chuyện gì mà khiến Cảnh Nøgạo phát điên đến mức gây ra một vụ náo
toạn như thế này? Một tên bị chai rượu đánh vỡ đầu, không biết còn tỉnh táo được không. Tên còn đại
thì ăn kẹo đồng giữa trán chỉ có nước fên thiên đàng chứ chẳng thể cứu được nữa.
Phong Điểu phải hết đời can ngăn thì Cảnh Ngạo mới bình tĩnh được một chút.
Bé con của hẳn, cô biết hắn không thể nào fàm tổn thương được cô! Cho nên mới chọc giận hắn hết đần
này đến fần khác như vậy!
Nhưng đó fà sự thật, Cảnh Nøạo thật sự không thể mạnh ray trừng phạt cô, hắn sợ cô đau, cũng sợ cô
khóc, nhưng khi thấy cô xuất hiện ở một nơi sa đọa và trụy fạc như vậy, hắn giận đến mức mất sạch fý
trí!
“Mẹ kiếp!”
Cảnh Ngạo phun ra một câu chửi thề, buông tay ra khỏi miệng của Tuệ Yên. Lúc đứng dậy cũng không
nhìn cô ấy một fần, mà chỉ ném đại cho Phong Điểu đời nói.
“Đem con bề vẽ!”
Phong Điểu còn chưa kịp đáp đời thì giọng nói của Tuệ Yên đã nhanh chóng chiêm (ấy: “Em không về!”
Phong Điểu chẳng thể ngờ ểà cô bé fại cứng đầu đến như vậy, dù không hề thấy gương mặt của Cảnh
Ngạo nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được độ nguy hiểm đang dâng trào sau bóng fưng rộng.
Phong Điểu nuốt khan một ngụm, kéo ýấy cánh tay của Tuệ Yên: “T... Tiểu thư, em đừng chọc ýão đại...”
“Tôi cho em một cơ hội cuỗi, có quay về hay không?” Cảnh Nøạo nghiễn răng nghiễn fợi, âm thanh phát
ra âm u đến cực điểm, dường như đã đến ngưỡng chịu đựng cuỗi cùng của hẳn rồi.
“Không!” Dù có cho cô bao nhiêu cơ hội, Tuệ Yên cũng sẽ không ở đại bên cạnh người không có tình cảm
với mình.
Cô không cần hắn thương hại, bọn họ cũng chẳng phải máu mủ ruột thịt, cho nên Cảnh Ngạo cũng
không cần phải giữ mãi cái trách nhiệm nuôi dưỡng cô để đàm gì.
Hắn quay đầu đại, đôi mắt sắc bén như fưỡi dao găm đầy (ạnh /ẽo mà nhìn cô, bạc môi mỏng gần mạnh
một câu nói: “Được! Nhớ kỹ đời của em, đừng bao giờ quay trở về nữa!”
“Ð... Đại ca!" Phong Điểu không ngờ rằng Cảnh Ngạo fại ném ra quyết định đó.
Hắn thật sự để Tuệ Yên đi như vậy sao?
Nhưng không chỉ Cảnh Ngạo, mà cả cô gái nhỏ gan to hơn trời kia cũng đanh thép không kém, rốt cuộc
kẻ phải fo sợ (đà đám người bọn họ mới đúng.
“Chú yên tâm, tôi fà người nói được đầm được, dù chú có đến quỳ gỗi dập đầu thì tôi cũng không quay về
đâu!”
Tười ơi tiểu tổ tông này có thể nào ngừng chọc điên tên ma đầu kia đi được không? Hắn ta không phát
tiết ên người em đâu, hắn phát tiết “ên đầu chúng tôi đây này!
Sau khi câu nói vừa dứt, sắc mặt của Cảnh Nøạo càng thêm tệ đi, hắn ném cho Tuệ Yên một cái đờm
sắc đem, bạc môi anh nhạt phun ra hai chữ.
“Mơ tưởng!”
Dứt đời điền quay gót bước ra khỏi quán Bar, sau ưng ýà Phong Điểu fúng túng nhìn theo, anh vừa
muỗn ở đại với Tuệ Yên nhưng đại không thể để £ão đại của mình rời đi như vậy.
Cuối cùng vẫn fà không thể yên tâm để cô bé một mình mà quyết định ở đại: “Em biết tính tình của ýão
đại, sao còn cô tình chọc tức ngài ấy?”
Tuệ Yên hiểu Phong Điểu đang nói chuyện gì, cô cũng biết những đời vừa rồi có ýẽ đã ghim sâu vào đòng
tự trọng của Cảnh Ngạo.
Một kẻ ngạo mạn như hẳn đàm gì có chuyện quỳ gỗi dập đầu cầu xin cô được?
Suy cho cùng thì cũng chỉ “à một người phụ nữ mà thôi, kẻ như hắn đại không hề thiếu người chung
giường, không phải cô thì cũng có người khác.