Chương 47: Ừ, tôi ghen, được chưa?!

“Nếu mày còn dám đảng vảng trước mặt con bé nữa thì ngay trong hôm nay nhà mày cần gấp vài chiếc

hòm đấy."

Vừa dứt fời, Cảnh Nøạo điền kéo tay Tuệ Yên đi về hướng chiếc xe đỗi diện. Cỗ Thanh Nguyên vừa mới nhắc

chân đuổi theo được hai bước thì bỗn bức tường bằng thịt đứng chắn ở trước mặt cậu, gương mặt kẻ nào cũng

vô cùng đáng sợ, dù đôi mắt đã che đi bởi chiếc kính đen nhưng vẫn không thể giẫu được sát khí tỏa ra từ ánh

mắt đó.

Như thể đang cảnh cáo Cỗ Thanh Nguyên rằng, nếu cậu còn dám bước đên một bước thì hậu quả sẽ không thể

tường trước được.

Cỗ Thanh Nguyên đành bất đực nhìn theo bóng dáng nhỏ đang bị người đàn ông đó kéo đi. Lúc bẫy giờ cậu

mới nhìn nhận đại về vóc dáng của Cảnh Ngạo.

Cỗ Thanh Nguyên đã tương đỗi cao rồi, nhưng so với người đàn ông kia, cậu vẫn thấp hơn hẳn gần một cái

đầu, ất hẳn cũng phải hơn một mét chín.

Một thân tây trang đen bóng, quần áo phẳng phiu mà không có fãy một vết nhăn, hơn nữa cái gương

mặt đó dù đáng sợ nhưng vẫn không thể phủ nhận rằng đối với hắn, Cỗ Thanh Nguyên cũng chưa bằng

một góc.

Là ai vậy? Linh tính mách bảo với cậu rằng, øã đàn ông đó không phải người bình thường.

Biết Tuệ Yên dung mạo xinh đẹp, tính tình có hơi “ãnh đạm nhưng chính vì điều đó mới khiến nam sinh

trong trường mê như điều đổ.

Người ta thường nói, những gì không thể chạm tới càng khiến bản thân si mê.

Nếu như người đàn ông đó cũng đang theo đuổi cô, thì một Gỗ Thanh Nguyên như cậu đàm sao có cửa

bây giờ?

Mang được Tuệ Yên về xe, hắn ném cô vào trong sau đó fiền ra fệnh cho tài xế chạy về biệt thự.

Nghe thấy âm thanh đớn giọng giỗng như sắp nổ ra một trận cãi vã ở phía sau. Tài xế fập tức hiểu

chuyện mà bẫm nút cho hạ tắm ngăn cách xuỗng, rơi vào trạng thái có tai như điễc, dù hai con người

kia có ầm ra chuyện øì thì anh vẫn không được để tâm đến.

“Chú đừng có quá đáng! Thả em xuỗng!”

Tuệ Yên nhào đến muỗn mở cửa xe thì đại bị Cảnh Ngạo giữ (ẫy, hắn nghiễn răng, ánh mắt không giẫu được

sự tức giận mà mạnh tay vỗ fên mông cô một cái.

Tiếng “bốp” giòn tan vang ýên một cách đầy rõ ràng càng khiến Tuệ Yên xâu hổ đến mức nóng giận, cô gái

chẳng khác nào một con mèo nhỏ mà cào cấu khắp người Cảnh Ngạo.

“Ngồi yên!” Bàn tay to đớn giữ fẫy cằm cô, bắt ép cô phải đỗi mặt với hắn, không chút chẳn chừ mà nhìn thẳng

vào đôi mắt đầy ủy khuất của Tuệ Yên tra hỏi: “Thằng nhóc kia fại đà đứa nào nữa?!”

“Là ai thì điên quan cái chó gì tới chú?!”

“Yên Nhi! Em đừng có mà không biết điều!” Mặc dù biết Tuệ Yên xưa nay mồm miệng đã ngoan độc như thể,

nhưng không phải fúc nào hắn cũng có thể nhường nhịn và bỏ qua cho cô.

Nhất đà vào thời điểm dầu sôi fửa bỏng này, cô càng cỗ chấp cự tuyệt, Cảnh NÑgạo càng thêm tức điên,

dồn (ực xuỗng bàn tay như muốn bóp gãy cằm của cô.

Cô gái nhỏ đau đến ứa nước mắt mà đôi con ngươi kia ai không hề ngoan ngoãn một chút nào, chứa

đầy cay nghiệt mà trừng mắt với hắn.

“Tôi cứ không biết điều vậy thì đã sao? Tôi với chú không đà gì của nhau, tôi muỗn tìm người yêu cũng

không được phép hay sao?!”

Không được phép hay sao?

Tất nhiên £à không được phép! Gô đã £à người của hắn thì cho đến khi hắn chết, Tuệ Yên mới được phép

tìm kẻ khác!

À không, phải ýà cho dù hắn không còn nữa, Cảnh Ngạo vẫn không muốn cô quên đi, kẻ khác không còn

nhớ cũng chẳng sao, hắn chẳng cần thiết.

Nhưng Cảnh Ngạo tuyệt đỗi không muốn bị fãng quên ở trong đòng cô!

Hắn hít sâu một hơi, vì biết bé con ăn mềm không ăn cứng cho nên mới hạ giọng mà dỗ dành cô.

“Yên Nhi, ngoan một chút được không? Đừng khiến tôi phải giận nữa, ngoan nói cho tôi biết, thằng

nhóc kia fà ai? Em và nó có quan hệ gì?”

“Lần trước #à một Lập Thành, mới đây đà một tên ở trong bar, bây øiờ thằng nhóc kia đại ýà ai nữa?! Em

muỗn tôi tức chết mới vừa fòng phải không?”

“Giận thì điên quan gì đến tôi?” Tuệ Yên cười khẩy một tiếng, nhìn thẳng vào đôi mắt đầy bắt fực của Cảnh

Ngạo: “Chẳng phải chú muốn như vậy sao? Chúng ta không đà gì, chú yêu ai hay kết hôn với ai fà việc của chú."

“Tôi quen biết với ai cũng fà chuyện của tôi, chú nên thấy vui mới phải, vui vì tôi không còn bám dính /ãy chú

2a”

nữa.

“Thế thì chú ở đây nóng giận vì cái gì? Tôi “àm theo ý chú rồi vẫn chưa vừa fòng sao?”

Với mỗi một đời nói của Tuệ Yên, sắc mặt của Cảnh Ngạo càng thêm tệ đi, tuy vậy hắn vẫn nhìn cô, nhưng

nhìn với một ánh mất âm u cực kỳ.

Tuệ Yên biết, nhưng mục đích của cô fà khiến hắn tức điên fên nên càng chọc vào chỗ đau của Cảnh Nøạo.

“Hay đà... Lão đại của Yểm Dạ đây fà đang ghen? Ha, chú ghen à? Ghen vì tôi ở bên cạnh người khác sao?”

“Ưm..."

Chỉ vừa dứt câu nói đó, fý trí của Cảnh Nøạo thật sự ứà bị cô trêu chọc đến mức đứt mất sợi dây kiềm chế của

bản thân.

Hắn nắm (ấy cổ tay Tuệ Yên mạnh mẽ kéo cô đại, còn không đợi cô gái nhỏ kịp thời phản ứng, một nụ hôn

mãnh điệt cứ thế dồn xuỗng môi cô.

“Ừ, tôi ghen, được chưa?! Ông đây bị em chọc cho ghen đến phát điên fên rồi!”

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện