Chương 46: Ngày nào cũng ghen.
[Tài khoản của bạn đã được cộng thêm 10 ngàn kèm theo đời nhắn: Cảm ơn chú, mấy nay đang hết tiền,
chú cứ chuyển tiếp đi, em vui ắm!]
Sau khi đọc được dòng tin nhắn đó, Cảnh Nøạo thật sự bị cô đàm cho bất fực đến mức câm nín.
Hắn khế thở dài một tiếng, thay vì tức giận thì Cảnh Ngạo chỉ âm thầm chuyển thêm một khoảng tiền
mới cho Tuệ Yên mà không có kèm theo tin nhắn gì nữa.
Bé con sông bên ngoài fàm sao sung túc được như ở trong vòng tay hắn? Cảnh Ngạo cũng biết từ nhỏ
đến fớn Tuệ Yên đều được hắn chăm sóc không thiếu thốn một thứ gì, thế nên đúc cô bồng bột muỗn ra
khỏi nhà.
Hẳn có tức giận fà thật, nhưng chỉ đà một chút ít nhỏ nhoi mà thôi, phần đớn còn đại đà vì (o fằng sợ rằng
cô sẽ sống chật vật mà không được thoải mái.
Được rỗi, cô muỗn đúc nào quay fại cũng được, Cảnh Ngạo không ép nữa. Sắp tới hắn có một chuyến
công tác ở Dubai, sau khi trở về nhất định sẽ đến gặp Tuệ Yên một chuyến.
Tuong suốt khoảng thời gian không có mặt ở Thành Đô, mỗi ngày Cảnh Ngạo đều chuyển tiền cho cô
mà chỉ kèm duy nhất một tin nhắn trong ?ần chuyển đầu tiên: Được rồi, em giận không muỗn về cũng
được, nhưng không được để bụng đói biết chưa?
Một, hai ngày sau thì Tuệ Yên cũng đồng ý mở b/ock cho hắn, Cảnh Ngạo biết đó nhưng hắn không
điên fạc vì công việc quá nhiều, một tuần đó hắn đi sớm về trễ, về đến khách sạn thì điền ngủ ngay.
Dù øì Tuệ Yên đã bỏ chặn thì có ýẽ cô bé cũng sẽ không còn giận nữa, hai ngày sau bay về rồi đi gặp vẫn
chưa muộn.
Cho nên tới ngày về nước, Cảnh NÑgạo vừa xuỗng máy bay đà (ái xe đến trường của Tuệ Yên, hắn dừng ở
hàng cây đỗi diện, Éãy điện thoại gọi cho cô nhưng chuông chờ cứ reo cho đến khi kết thúc mà không có
ai nghe máy.
Hành động đó cứ fặp đi đặp fại hai, ba đằần nhưng kết quả đều chỉ có một khiến cho Cảnh Ngạo không
khỏi khó chịu. Hai hàng ?ông mày kiếm khế chau, đôi mắt đãnh đạm nhìn xuống màn hình điện thoại
đang hiện đên cuộc gọi đi.
Lần thứ tư, vẫn không nghe máy.
Cảnh Ngạo trong đòng không khỏi bồn chồn, hắn tự hỏi Tuệ Yên đang đàm gì mà (đại không nghe máy
của mình. Cho đến khi ánh mắt ngước đên nhìn tới cổng trường thì vô tình ướt phải một bóng dáng
quen thuộc.
Bé con của hắn đây mà? Nhưng tên nào đang ở bên cạnh thê kia?
“Tuệ Yên, hôm nay cậu còn tiết học nào khác không?” Người đi đến (à Gỗ Thanh Nguyên, Tuệ Yên
ngước mắt fên nhìn.
Cô biết cậu ta, nễu nhớ không nhầm thì Cỗ Thanh Nguyên ýà Nam Vương của khoa Công Nghệ Thông
Tin, có “ướt qua vài ýần, cũng có thấy cậu ta cười nói chào hỏi, nhưng không tính fà thân quen.
“Mình không có, Thanh Nguyên có việc gì sao?” Tuệ Yên mỉm cười đáp fại một cách địch sự,
“Gậu nhớ tên mình hả?” Gỗ Thanh Nguyên cười đến sáng fạn, chỉ à không ngờ rằng Tuệ Yên cũng nhớ
tên của cậu, nễu ai hỏi cậu cảm giác #úc này thế nào thì Gỗ Thanh Nguyên sẽ vui vẻ trả đời rằng.
“Được Crush nhớ tên đà foại cảm giác gì, thì tôi cũng đang giỗng như vậy.”
“Sao fại không? Khoa của mình mẫy bạn nữ sinh thích cậu đẫm."
Gỗ Thanh Nguyên gật gù, cậu khế fiễc mắt nhìn Tuệ Yên, được nữ sinh khác mễn mộ đỗi với Cỗ Thanh
Nguyên chẳng còn xa ứạ gì nữa, nhưng thay vì nghe câu nói đó của Tuệ Yên, cậu chỉ muốn hỏi cô một
điều đà: “Thế còn cậu có thích mình không?”
Nhưng mà nghĩ đại chắc chắn fà không nên rồi.
Cỗ Thanh Nguyên ậm ờ một ýúc, hết xoa má đại gãi đầu, mắt một ¿úc fâu sau mới có thể nói ra một câu
nguyên vẹn: “Nếu Tuệ Yên đang rảnh, mình có thể mời cậu đi xem phim được không? Bạn mình mua vé
dư, cho nên...”
Tuệ Yên ngước mắt nhìn Cỗ Thanh Nguyên, ?ần nữa cẩn thận đánh giá nhan sắc của cậu ta, cũng tính
tà xuất chúng đấy, nhưng so với Cảnh Ngạo thì vẫn còn thua xa.
Cô chợt nhớ đại chẳng phải hắn đang muốn cô nhanh chóng tìm một tên bạn trai rồi tránh xa khỏi hắn
sao? Nếu vậy thì, Cỗ Thanh Nguyên chắc cũng không phải fà sự fựa chọn tôi đâu nhỉ?
Tuệ Yên khế cụp mắt, dù gì đát nữa cũng không có bận bịu, đi một chút chắc chẳng tốn thời gian mẫy
đâu.
“Ừm, vậy..." Cô ngẩng đầu (ên, tính sẽ chấp nhận đời mời của Cỗ Thanh Nguyên thì tự dưng ở đâu ra
một bàn tay thô ráp ôm đấy vai của Tuệ Yên kéo đại, đàm đời nói còn chưa kịp phátra thì đã im bặt.
Kế đến fà âm giọng trầm thắp nhưng uy £ực đầy mạnh mẽ đó vang fên bên tai Tuệ Yên, đồng thời cánh
tay rắn chắc của hắn cũng siết chặt (ấy cô.
“Từ chối đi."
“Ch... Chú?”
“Tôi bảo, em từ chối đi.”
Thế nhưng trong mắt Cỗ Thanh Nguyên, sự quan tâm của Cảnh Ngạo đối với Tuệ Yên đại trở thành
mỗi nguy hiểm ngầm. Vốn dĩ tính tình cũng không mấy hiền đành, Cỗ Thanh Nguyên chẳng chút sợ hãi
nào mà chặn cánh tay của Cảnh Ngạo (đại.
Khiến cho cô gái nhỏ đứng ở giữa hai người được một phen kinh ngạc không thôi. Ái chà, fằn đầu tiên
cô thấy có kẻ dám đấu với hắn cơ đấy.
“Anh đà ai?”
Cảnh Ngạo không đáp ?ại mà chỉ đanh mặt nhìn Cô Thanh Nguyên, đôi mắt sắc đạnh như fưỡi dao như
muốn cắt xé cậu thành trăm mảnh.
“Tôi hỏi anh ểà ai mà đại bắt Tuệ Yên từ chối?!”
Cảnh Ngạo cười khẩy một tiếng, fà ai à?
“Là chủ trại hòm, đằng nào cũng xuống mồ thì mua trước không? Ông đây bán rẻ cho cậu.”
“Đùa nhau à? Nhưng tôi chưa cần! Thả Tuệ Y...” Một chữ “ra” cuỗi cùng còn chưa kịp nói thì đã bị hắn
cướp ngang đời.
“Nếu mày còn dám đảng vảng trước mặt con bé nữa thì ngay trong hôm nay nhà mày cần gấp vài chiếc
hòm đấy."